- Ngươi đừng đau lòng, hết cách rồi, người của Thái Thanh Phương thị bá đạo vậy đấy, ai kêu ngươi giết người của bọn họ. Bây giờ trong ngoài đều nói ngươi không sống được bao lâu.
Kiếm Tuyết Nghi ngẫm nghĩ, nói:
- Thiên Mệnh, tỷ khuyên ngươi nên sớm đi ra Phồn Tinh chiến trường, trốn vào Địa Nguyên Các của mình, tạm thời mấy năm đừng ra ngoài, cần cái gì thì ta sẽ đưa cho.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không được, làm vậy thì ta thành mặt trắng nhỏ bị tỷ bao nuôi rồi.
Kiếm Tuyết Nghi cười trêu ghẹo:
- Nghe không tệ lắm.
Lý Thiên Mệnh nghiêm nghị nói:
- Không được, ta từ chối, ta không phải loại người ăn cơm mềm, một ngày nào đó, ta sẽ ở trên Phồn Tinh chiến trường tung cú đấm mạnh, lên đỉnh đệ nhất!
Đám người Kiếm Vương Minh cười phá lên:
- Ha ha!
Triệu Nhất Tuyệt vỗ vai Lý Thiên Mệnh;
- Cố lên, huynh đệ, ta xem trọng ngươi.
- Ngươi là ai? Ta còn cần ngươi xem trọng?
Lý Thiên Mệnh cười khẽ, bỗng chộp lấy tay Triệu Nhất Tuyệt bẻ nhẹ.
Triệu Nhất Tuyệt ăn đau cơ mặt run run:
- A!
Tuyết Nghi Kiếm Các yên tĩnh trở lại.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Biến qua một bên đi, đừng xưng huynh gọi đệ với ta.
- Rồi, biết.
Triệu Nhất Tuyệt cúi đầu, vẻ mặt giận dữ đi sang chỗ khác.
Lý Thiên Mệnh hỏi lại lần nữa:
- Tỷ, Phương Thần Ngự này rốt cuộc có thân phận gì?
Kiếm Tuyết Nghi trả lời:
- Hắn hả, là nhi tử của Phương Thần Vũ, điện chủ Thẩm Phán Điện, một trong chín thần điện, Phương Thần Vũ là nhân vật đứng đầu thứ ba trong Thái Thanh Phương thị. Có thể chấp chưởng Thẩm Phán Điện, quản hình phạt tông môn thì đều là kẻ dữ dằn.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Thân phận không thấp, trong lòng ta đã có tính toán.
Kiếm Tuyết Nghi cắn răng nói:
- Thiên Mệnh, không phải tỷ cười nhạo ngươi, tỷ thật lòng quan tâm ngươi.
- Ta biết.
- Vậy sao vừa rồi . . .
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta chỉ nhằm vào Triệu Nhất Tuyệt, gai mắt cái giọng điệu hợm hĩnh của hắn.
- À.
Kiếm Tuyết Nghi thế này mới an tâm, nàng đặt hai tay lên vai Lý Thiên Mệnh, bóp nhẹ, nói:
- Tóm lại, nhớ phải sống khỏe mạnh.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Chuyện nhỏ. Đi đây.
- Không tiễn.
Lý Thiên Mệnh đứng ở cửa nói:
- Ba ngày tiếp theo nhớ đi Nhị Nguyên chiến trường.
- Hả?
- Cứ đi rồi biết.
. . .
Hiên Viên Hồ, Lục Đạo Kiếm Cung.
Lục Đạo Kiếm Cung hôm nay không có người, phỏng chừng Khương Phi Linh đang tu hành trong Nhiên Linh Cung, không ở đây.
Không ai báo cho nàng biết Lý Thiên Mệnh đến, hai người chỉ có thể trông chờ vào may mắn gặp gỡ.
Có nhiều người như vậy nhìn, không có cả cơ hội hẹn thời gian gặp mặt.
Lý Thiên Mệnh ra khỏi Trạm Tinh Cổ Lộ, chỉ còn một canh giờ ngắn ngủi, Lý Thiên Mệnh không đợi được Khương Phi Linh, đành ngộ kiếm.
Lý Thiên Mệnh dùng cánh tay hắc ám mở ra bảy tầng Kiếm Chướng, đi tới trước mắt Lục Đạo Kiếm Thần.
Lý Thiên Mệnh cung kính nói:
- Tiền bối, ta lại đến ngộ kiếm.
Lục Đạo Kiếm Thần nói:
- Ừ, biến đi.
- Ta có thể tụt quần đùi của tiền bối không?
- Ừ, biến đi.
- Vậy ta cởi nhé?
- Ừ, biến đi.
- Tiền bối lười quá, trước khi đi có thể cài đặt thêm mấy câu trả lời tự động được không?
- Ừ, biến đi.
Lý Thiên Mệnh cảm giác chính mình rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Hắn tu luyện, sử dụng Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm ở trước mặt Lục Đạo Kiếm Thần.
Lục Đạo Kiếm Thần từng nói chờ khi nào Lý Thiên Mệnh hoàn toàn quen thuộc đường kiếm này thì sẽ chỉ dẫn kiếm thứ hai.
Một canh giờ chớp mắt trôi qua.
Lý Thiên Mệnh phải tranh thủ về lại Phồn Tinh chiến trường.
- Linh Nhi không đến.
Hắn nhìn cửa Lục Đạo Kiếm Cung, có chút thất vọng.
- Không biết ta lần trước viết thơ tình có làm nàng cảm động rơi lệ không? Với tài hoa của ta thì chắc chắn không thành vấn đề.
Lý Thiên Mệnh không biết Khương Phi Linh đúng là rơi lệ.
Nhưng mà, là bị câu văn quê mùa làm khóc.
. . .
Phồn Tinh chiến trường.
Đây là ngày thứ mười chín cuộc chiến Phồn Tinh.
- Đã khoác lác với Tuyết Nghi sư tỷ, bây giờ là ngày thứ ba.
Lý Thiên Mệnh nằm trên đầu nguồn con sông trôi xuống dưới, gà con bơi ngửa bên cạnh hắn, cánh nhỏ đập đập, rảnh đến mức mọc nắm.
Tay Lý Thiên Mệnh nâng một quả trứng nhỏ bảy màu, vẻ mặt ưu thương nói:
- Tiểu Tứ ơi là Tiểu Tứ, ta vì ngươi mà vào Phồn Tinh chiến trường này chịu khổ, bị người nhục nhã, chờ khi ngươi sinh ra nhớ phải tốt với ta, đừng giống như ba ca ca không có chút xíu lương tâm.
Gà con cười bí hiểm:
- He he.
Lý Thiên Mệnh phớt lờ nó, hắn nhảy ra khỏi sông, tìm một hang núi âm u, phong kín cửa hang, hắn chuẩn bị tiếp tục tu hành.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thạch phấn này ghê gớm, rửa mãi không sạch.
Huỳnh Hỏa nói:
- Chứng minh Phương Thần Ngự kia không lâu sau sẽ bám dai như đỉa tiếp tục đuổi theo.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, tay mân mê quả trứng nhỏ bảy màu, trong đầu nhớ lại những Thiên Ý Phồn Tinh mình quan sát được trong Trạm Tinh Cổ Lộ hôm nay.
Mỗi ngày đều phải hấp thu mấy Thiên Ý của mấy chục, thậm chí mấy trăm tiền bối Sinh Tử Kiếp cảnh, có Thiên Ý của họ rót vào, Lý Thiên Mệnh vẫn đang nhanh chóng trưởng thành.
Hiệu suất trên Trạm Tinh Cổ Lộ của hắn cao hơn người khác rất nhiều.
Hắn dần đi vào trạng thái, nhắm mắt lại, mọi thứ trong đầu đều liên quan đến tu hành.
- Đạo, nhìn như chỉ có một chút nhưng kỳ thực có vạn vạn ức. Thiên Ý chỉ là căn cơ thiên đạo, thuở ban đầu của vạn vật.
Trên Trạm Tinh Cổ Lộ, suy nghĩ của một, hai tiền bối không giúp được gì.
Nhưng xem suy nghĩ và ngộ đạo của hàng nghìn, vạn tiền bối thì có thể tổng kết ra thứ hữu dụng.
Xem càng nhiều, ngộ càng rộng, đó là Đế Hoàng của Thiên Ý, là chính đạo đệ nhất vạn cổ.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười vuốt ve quả trứng nhỏ bảy màu trong tay:
- Không biết vật nhỏ này, đạo của ngươi là cái gì?
Hắn nở nụ cười như từ phụ:
- Có câu huynh trưởng như phụ, ta xem như một nửa phụ thân của ngươi, ngươi xem như một nửa khuê nữ của ta.
Quả trứng nhỏ bảy màu xoay trong tay Lý Thiên Mệnh, xem bộ dạng rất thân thiết.
Theo thời gian trôi qua, trong tu hành, rất nhiều cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng.
Tuy quả trứng nhỏ bảy màu còn chưa ấp trứng, nhưng giữa Lý Thiên Mệnh và nó đã có mối liên kết tâm linh mỏng manh.
Hắn dần dần có thể cảm thụ được cảm xúc của vật nhỏ này, tuy rằng không thể giao lưu, nhưng ít nhất thể hội được vui buồn giận ghét của nó.
Khác với nhóm Huỳnh Hỏa, quả trứng này có lẽ có nhiều cảm xúc nhất, vui vẻ, nhiệt liệt, nóng nảy, ưu thương, tóm là đủ mọi thứ.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
“Quả nhiên là nữ hài tử, khiến người khó mà nhìn thấu.”
Cứ như thế, hắn luôn cảm thụ cảm xúc của quả trứng.
Đột nhiên!
Thế giới trước mắt bỗng nổ vang.
Lý Thiên Mệnh cảm giác chính mình bị kéo vào một giấc mơ.
- Cái gì?
Cảnh vật trước mắt thiên biến vạn hóa.
Lý Thiên Mệnh không thể nhúc nhích một ngón tay, đứng sững sờ trong hư không, toàn không có thân thể, chỉ có một ý thức tồn tại.
Ầm!!
Sau biến hóa kịch liệt, tầm nhìn trước mắt vô cùng rộng thoáng, giây sau, thế giới định hình.
Xuất hiện ở trước mắt Lý Thiên Mệnh là vô số thế giới.
Mỗi một thế giới dường như đều là thiên địa giống Viêm Hoàng đại lục, thậm chí càng to, càng rộng hơn, chúng nó chất chồng lên nhau, hình thành dãy thế giới vô vàn, to lớn, kích thích thị giác cực kỳ mãnh liệt.
- Giấc mơ của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ?
Lý Thiên Mệnh đã đoán được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Hắn sắp trông thấy bản thể của Tiểu Tứ!
Giống như lúc hắn đã từng trông thấy Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng, Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ, và Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long.
Bản thể của Tiểu Tứ sẽ là cái gì?