Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 934 - Chương 934 - Súc Sinh Cụp Đuôi

Chương 934 - Súc sinh cụp đuôi
Chương 934 - Súc sinh cụp đuôi

- Cách Cổ Thánh Kim Thân Cổ Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng chỉ còn một trọng, chờ khi thành công, ta còn chưa tu luyện chiến quyết luyện thể, thân thể không biến hóa nhiều, nhưng ba con kia sẽ tăng vọt độ mạnh máu thịt, hơn nữa về sau mỗi khi đột phá một trọng sẽ được đặc biệt tăng phúc năng lực máu thịt.

Đây là đặc tính của thú bản mệnh, muốn hâm mộ cũng không được.

Chúng nó vượt qua thời kỳ lúng túng Thiên Ý cảnh thì đến lúc bùng nổ rồi, cho nên, mục tiêu hiện tại của Lý Thiên Mệnh là Cổ Thánh cảnh đệ tứ trọng.

- Nếu như có thể đột phá đệ tứ trọng thì ta có lẽ sẽ vô địch Cổ Thánh cảnh. Nhanh thật, cảm giác ngày hôm qua còn đang đấu sống chết với Càn Đế Cổ Thánh cảnh nhị trọng. Chín Thần Vực tuy rằng hung hiểm, nhưng nếu ta không đến thì phỏng chừng còn chưa đột phá Cổ Chi Thánh cảnh nổi.

Lam Hoang đang luyện hóa thú hồn, Lý Thiên Mệnh định rời khỏi Phồn Tinh chiến trường, đi Trạm Tinh Cổ Lộ, tiếp tục tu hành Thiên Ý.

Hắn xúc động kết giới Tinh Nguyên trên làn da.

Đợi một lúc sau, dường như không có động tĩnh.

“Không có phản ứng là sao?”

Lý Thiên Mệnh nhớ mấy lần trước tiền bối Trạm Tinh Điện nhanh chóng đến đón chính mình đi ra ngoài.

Hắn bỗng nhiên rùng mình.

“Chứng minh trong ba nghìn thước quanh ta có người tồn tại! Có lẽ là vừa rồi đánh bại Xuyên Sơn Giới Long gây ra động tĩnh.”

Nghĩ đến đây, Lý Thiên Mệnh định di chuyển đi chỗ khác.

Lý Thiên Mệnh rất cảnh giác, đôi mắt của hắn xem đằng trước, cánh tay trái đặt ở sau lưng, quan sát phía sau.

Ngay lúc này!

Hắn trông thấy sau lưng có một thiếu niên lạnh lùng cao ngạo lao nhanh về phía hắn.

Lý Thiên Mệnh phản ứng lại:

“Đây là người bên cạnh Phương Tinh Khuyết.”

Thiếu niên này có tóc dài ba màu, tuổi còn khá trẻ, thiên phú rất cao, Lý Thiên Mệnh nháy mắt quay đầu lại, trực tiếp chạm mặt với đối thủ chạy nhanh đến.

Lý Thiên Mệnh ngoái đầu làm đối phương giật nảy mình.

Phải biết rằng, mục tiêu của đối phương là đánh lén, một chiêu hạ gục.

Còn cách vài trăm thước mà gã đã bị Lý Thiên Mệnh phát hiện thì đánh lén kiểu gì?

Điều duy nhất khiến Phương Thần Ngự thầm mừng là Lý Thiên Mệnh không gọi con mèo đen ra.

Lý Thiên Mệnh lạnh nhạt nhìn Phương Thần Ngự, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Đánh lén không thành công, Phương Thần Ngự chậm lại bước chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thiên Mệnh.

- Phương Thần Ngự.

Gã vừa nói vừa đến gần Lý Thiên Mệnh.

- Làm gì đấy?

Phương Thần Ngự âm u lạnh lẽo nói:

- Ngươi dám giết người của Thái Thanh Phương thị ta, đã đắc tội toàn tộc chúng ta, ta phụng mệnh đánh gãy tay chân của ngươi, áp giải cho Phương Tinh Khuyết xử trí.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Người của các ngươi chưa có ai chết à?

Phương Thần Ngự đáp:

- Không có, ngươi là ngoại lệ. Không cho ngươi nhận kết cục thê thảm, giết gà dọa khỉ thì về sau chúng ta khó mà lăn lộn. Tinh Khuyết cũng không còn mặt mũi nào.

Lý Thiên Mệnh phì cười:

- Nhóc con mười mấy tuổi mà cũng biết làm bộ làm tịch, lại còn mặt với mũi.

Phương Thần Ngự nói:

- Ngươi thật to gan, hy vọng khi bi kịch buông xuống thì ngươi còn có thể như vậy, môi cười nói chuyện.

Lý Thiên Mệnh đáp trả:

- Vẫn cười được chứ.

Bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái của Lý Thiên Mệnh chọc Phương Thần Ngự tức run người, gã kiềm nén cơn giận, áp sát Lý Thiên Mệnh.

Gà con hỏi:

- Sắp đánh hả?

Lý Thiên Mệnh quan sát một lúc, nói:

- Người này hơi kỳ lạ, phần lớn hơi thở của hắn là Thánh Nguyên, nhưng trên người đã có một ít sức mạnh Sinh Kiếp của Sinh Tử Kiếp cảnh. Ta phỏng chừng hắn sắp hoàn toàn bước vào Sinh Tử Kiếp cảnh, đánh với đối thủ như vậy rất chịu thiệt, cũng không nắm chắc thắng thua sống chết. Huống chi Lam Hoang còn đang luyện hóa thú hồn, không thể tham chiến.

Huỳnh Hỏa khinh thường nói:

- Ngươi không cần giải thích nhiều như vậy, tóm lại là chạy chứ gì.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Đừng nói thẳng thừng vậy.

Khi chủ nhân và chiến sủng nói chuyện thì Phương Thần Ngự đã đến trước mặt Lý Thiên Mệnh.

- Xem chiêu!

Lý Thiên Mệnh hô to một tiếng, xoay người chạy mất dép.

- Gan chó!!!

Phương Thần Ngự giật mình, tưởng đâu Lý Thiên Mệnh định thi triển chiêu lớn gì, đang định phòng bị thì thấy Lý Thiên Mệnh cưỡi lên người thú lớn sấm sét xoay người bỏ chạy.

Phương Thần Ngự tức xì khói.

Phương Thần Ngự vừa đuổi theo vừa chửi mắng:

- Lý Thiên Mệnh, đồ hèn khiến người buồn cười, thứ không có xương sống lưng! Ngươi chỉ biết chạy đúng không?

- Đồ nhát cáy, rác rưởi!

- Ở trong mắt chúng ta, ngươi là một con chó nhà có tang chỉ biết chạy trốn, chỉ xứng run cầm cập!

- Cẩu tặc, cả nhà của ngươi đều là súc sinh cụp đuôi!

Phương Thần Ngự chửi mắng.

Nhưng tốc độ của Meow Meow kinh thiên, Lý Thiên Mệnh đã sớm không thấy bóng dáng.

Meow Meow châm lửa góp gió nói:

- Bị chửi như vậy mà ngươi cũng nhịn được à?

Lý Thiên Mệnh đáp trả:

- Đương nhiên không.

- Vậy sao không quay đầu lại đánh hắn?

Lý Thiên Mệnh cốc đầu mèo mun, nói:

- Người trẻ tuổi, phải có kiên nhẫn chứ, trò hay cần tích trữ thì mới thơm ngát hương.

Ở nơi như vậy, kẻ địch mạnh vây quanh, từng bước mạo hiểm, tâm tình của Lý Thiên Mệnh đã chính chắn hơn nhiều.

- Cái quỷ gì, Meow nghe không hiểu. Ta chỉ muốn đánh hắn!

- Đánh cái gì, hắn có chửi ngươi đâu, thật là đúng với một câu.

- Câu gì?

- Hoàng đế không vội, thái giám gấp.

- . . .!

Meow Meow căng thẳng vội sờ trứng.

May mắn, trứng còn.

. . .

Lý Thiên Mệnh không ngờ rằng mình bị Phương Thần Ngự cắn chết không nhả.

Hắn vốn đã thoát khỏi gã, thậm chí rời đi Phồn Tinh chiến trường, về Trạm Tinh Cổ Lộ tu hành, nhưng mỗi lần trở về thì chỉ trong vài canh giờ, đối phương lại xuất hiện.

Còn chưa thấy mặt đã nghe tiếng nhục mạ của Phương Thần Ngự.

Phương Thần Ngự biết rõ không đuổi theo kịp Lý Thiên Mệnh, nên cố ý chọc điên hắn, khiến hắn chủ động đánh với mình.

Lý Thiên Mệnh suy tư:

- Rốt cuộc là vì sao? Chắc chắn là hắn có biện pháp theo dấu ta.

Thế là Lý Thiên Mệnh kiểm tra từ trên xuống dưới.

Trên người của hắn không không mặc Kiếp Khí phòng ngự gì cả, chỉ có quần áo bình thường. Không lâu sau, Lý Thiên Mệnh phát hiện một ít thạch phấn li ti dính trên bộ đồ, số lượng rất ít.

- Phỏng chừng là thứ này.

Huỳnh Hỏa góp ý:

- Đổi bộ đồ, giặt sạch là được.

Lý Thiên Mệnh nở nụ cười:

- Không.

- Tại sao?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Bị hắn mắng lâu như vậy, ta phải nhổ lưỡi của hắn ra.

- Ngươi đúng là giỏi nhịn.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đại trượng phu, có thể duỗi có thể rút.

- Chẳng phải là câu co được giãn được sao?

- Biến ngay!

. . .

Cổ Phong Nhai, Tuyết Nghi Kiếm Các.

Lý Thiên Mệnh ngẫu nhiên lại đây:

- Tỷ, ta muốn hỏi thăm một người với tỷ.

Kiếm Tuyết Nghi hỏi:

- Hỏi ai?

Sau việc kia, đến nay vẫn không tìm được hung thủ, bình thường tính cách Kiếm Tuyết Nghi hoạt bát, nhưng bây giờ chìm trong u buồn, hiển nhiên tâm trạng rất khó chịu.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Phương Thần Ngự.

Kiếm Tuyết Nghi trợn trắng mắt:

- Là cái tên suốt ngày đuổi theo ngươi?

Lý Thiên Mệnh giật mình hỏi:

- Tỷ cũng biết?

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Vớ vẩn, bây giờ người nguyên tông môn đều biết ngươi, thật nhiều người mỗi ngày đều đi xem, đợi ngươi hôm nào đó bị Phương Thần Ngự bắt kịp. Trạm Tinh Điện chuyên môn mở thị giác của Phương Thần Ngự, để mọi người cười nhạo ngươi chạy trốn đủ kiểu.

Lý Thiên Mệnh nghệch mặt ra:

- Ôi mợ, vô tình thế!

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Mọi người còn đặt biệt danh cho ngươi, cái gì mà Túng Thiên Mệnh. Có người còn viết một bài thơ treo trước cửa Đệ Nhất Thiên Hạ các của ngươi.

- Thơ thế nào?

Lý Thiên Mệnh nổi giận, ức hiếp người quá đáng!

- Trong Phồn Tinh chiến ta vâng vâng dạ dạ, trên Minh Hội Chiến ta tung cú đấm mạnh.

Lý Thiên Mệnh tức giận nói:

- Hiếp người quá đáng!

Nhưng phải công nhận bài thơ nghe cũng hay.

Bình Luận (0)
Comment