Phía sau không bị đóng băng, đã đuổi theo, Phương Tinh Khuyết kêu bọn họ lấy ra thú bản mệnh, dùng thần thông oanh tạc từ xa.
Phương Tinh Khuyết chửi ầm lên:
- Mụ đàn bà thối, giả vờ thanh cao ở trước mặt ta, ngươi giỏi làm bộ làm tịch lắm mà? Để ta xem lần này ngươi chạy đi đâu được!
Phương Tinh Khuyết lần này cực kỳ không có tố chất, đệ tử của Thái Cổ Thần Tông đã thói quen, tóm lại không ai dám nói gã mất dạy.
Một phế vật kiêu căng ngang ngược thì gọi là trác táng.
Một thiên tài kiêu căng ngang ngược thì đó là ác mộng.
Phương Tinh Khuyết là ác mộng của nhiều đệ tử Thái Cổ Thần Tông.
Mặc cho Phương Tinh Khuyết la ó, thiếu nữ lao nhanh trong băng tuyết phương xa, không đáp lại gã, thậm chí không ngoảnh đầu lại.
Phương Tinh Khuyết càn rỡ cười nhạo:
- Có giỏi thì đừng chạy, quyết đấu một trận với lão tử! Hay là Thái Cổ Hiên Viên thị các ngươi là đồ hèn co đầu rút cổ, rùa đen rút đầu?!
Hiên Viên Mộc Tuyết vẫn phớt lờ gã.
Dù sao, ai biết Phương Tinh Khuyết đấu đơn hay đánh hội đồng?
Phương Tinh Khuyết đuổi theo muốn hộc máu, gã chẳng những không đuổi theo kịp, thậm chí khiến đội ngũ bị tách rời ra.
Phương Tinh Khuyết tìm đủ mọi cách chọc giận Hiên Viên Mộc Tuyết:
- Hiên Viên Mộc Tuyết, một ngày nào đó, ta muốn ngươi quỳ ở dưới chân Phương Tinh Khuyết này, quỳ liếm ta!
Câu nói này nói ra khỏi miệng, đệ tử của Thái Thanh Phương thị đều cười khả ố.
Quả nhiên.
Câu này khiến Hiên Viên Mộc Tuyết hơi khựng lại, băng tuyết càng lạnh lẽo.
Nhưng khả năng chịu đựng của nàng rất mạnh.
Hiên Viên Mộc Tuyết chỉ tạm dừng giây lát rồi đi tiếp, nàng làm ngơ như không nghe thấy những lời dâm ô bẩn thỉu của Phương Tinh Khuyết.
Phương Tinh Khuyết không sợ mất mặt, dù sao kết giới Tinh Chủ không thể phát ra tiếng, cho dù trưởng bối nói gã nói năng quá đáng, thấp kém thì gã có thể giải thích đây là biện pháp chọc giận Hiên Viên Mộc Tuyết.
Phương Sấu Ngọc đuổi theo ở phía sau, hỏi:
- Tinh Khuyết thiếu gia thích Hiên Viên Mộc Tuyết hả?
Phương Thần Ngự thản nhiên nói:
- Không biết, nhưng lúc nhỏ bọn họ có hôn ước.
Phương Sấu Ngọc chu môi hỏi:
- Sao ta chưa từng nghe qua?
Phương Thần Ngự nói:
- Quan hệ giữa hai đại tộc mấy năm nay trở nên căng thẳng, phỏng chừng tộc vương không muốn bàn tới.
Phương Sấu Ngọc khinh thường nói:
- May quá, người của Thái Cổ Hiên Viên thị sao xứng với Tinh Khuyết thiếu gia chứ?
Ngay sau đó, giọng của Phương Tinh Khuyết từ đằng trước truyền đến:
- Thần Ngự, ngươi mang theo Phương Sấu Ngọc đi bắt Lý Thiên Mệnh cho ta, chém tay chân không xem như vết thương trí mệnh, sẽ không xúc động kết giới Tinh Nguyên. Ta chơi tới cùng với Hiên Viên Mộc Tuyết này!
- Rõ!
Phương Thần Ngự liếc qua Phương Sấu Ngọc, nói:
- Đi.
- Vâng thưa Thần Ngự thiếu gia.
Kế tiếp, Phương Sấu Ngọc có cơ hội ở chung một mình với Phương Thần Ngự, nhìn thiếu niên điển trai lạnh lùng cao ngạo bên cạnh mình, tim nàng đập nhanh.
Hai người rời khỏi đoàn người, dùng Bạch Ngọc Huyền Hoàng theo dấu Lý Thiên Mệnh.
Phương Sấu Ngọc nói:
- Phải rồi, Thần Ngự thiếu gia, Lý Thiên Mệnh này có chút bản lĩnh, sau khi chúng ta phát hiện hắn thì hãy mai phục tới gần, tranh thủ một kích thành công. Cứ làm theo lời của Tinh Khuyết thiếu gia, chặt đứt tay chân thì hắn xem như bị phế, không chạy được. Mà bắt giữ, giết thú bản mệnh của hắn cũng là một loại biện pháp.
Phương Thần Ngự đáp lại:
- Ta còn cần nàng nhắc?
Phương Sấu Ngọc tội nghiệp nói:
- Ta . . . ta đã lắm miệng. Nhưng cũng vì hoàn thành nhiệm vụ thôi, Thần Ngự thiếu gia đừng dữ với người ta vậy chứ.
Phương Thần Ngự nói:
- Đừng làm nũng với ta, loại nữ nhân như nàng, ta cùng lắm chơi một lần rồi chán.
Phương Sấu Ngọc ngây người tại chỗ:
- . . .!
Sau đó nàng vội vàng đuổi theo:
- Thần Ngự thiếu gia!
Phương Thần Ngự hỏi:
- Muốn gì?
Phương Sấu Ngọc ngại ngùng nói:
- Một lần cũng được, rồi sẽ có tình cảm thôi mà.
Phương Thần Ngự sửng sốt, gã vội đổi đề tài:
- Nói cho nàng biết, dưới Sinh Tử Kiếp cảnh thì Phương Thần Ngự này không có đối thủ.
- Ý là về chuyện đó hả? Nếu là chuyện phòng the thì chưa chắc đâu.
- Ta đang nói về chiến đấu!!!
- À.
. . .
Ầm ầm!
Mặt đất liên tục nổ vang, chấn động to lớn.
Lý Thiên Mệnh và Lam Hoang đang đại chiến với một con Cổ Thánh Thú cửu giai.
Trong con ngươi phản chiếu đất đai trước mặt nứt nẻ, núi xanh rung rinh, sông lật úp.
Một con cự thú toàn thân phủ giáp lao ra từ mặt đất, dùng một sừng trên đầu đâm về phía Lam Hoang.
Đây là một con thú lớn giống như con tê tê, thon dài mà cứng rắn, vảy trên người dày từ một thước trở lên, dính đầy bụi bẩn. Nanh vuốt của nó cực kỳ sắc bén, trên lưng có mấy chục gai nhọn như lưỡi dao, cái đuôi như đuôi rồng, cuối đuôi sắc bén như mũi thương.
Hình thể như vậy tiện cho nó đi trong lòng đất, chui xuống đất, siêu phàm thoát tục.
Con mãnh thú này tên là Xuyên Sơn Giới Long.
- Đè nó xuống!
Không cần Lý Thiên Mệnh giục, Lam Hoang đã đối đầu với Xuyên Sơn Giới Long.
Lam Hoang giẫm đất, biến đất thành Trạm Lam Hải Ngục, buộc Xuyên Sơn Giới Long chui ra, rồi thân hình to lớn lăn lên.
Thân thể của Lam Hoang to gấp ba lần Xuyên Sơn Giới Long, nhưng nói thật lòng, đối phương tuy nhỏ mà có võ, càng thêm linh hoạt, như cá chạch.
Bùm bùm!
Hai con thú lớn điên cuồng va chạm, chém giết!
Đối phương là một Cổ Thánh Thú cửu giai đã trưởng thành, thực lực tương đương với Cổ Thánh cảnh đỉnh, là bá chủ một phương ở đây.
Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh từ trên trời giáng xuống.
Cửu U Thần Ma Trảo!
Có linh hồn kiếp phó thêm vào, uy lực một trảo này khá dũng mãnh.
Móng vuốt cánh tay trái hắc ám của Lý Thiên Mệnh mặc dù không đủ dài để xé rách máu thịt, nhưng có linh hồn kiếp phó đánh sâu vào quá mãnh liệt đối với Xuyên Sơn Giới Long.
Xuyên Sơn Giới Long hét thảm, kinh động bốn phương.
Lam Hoang đè lên người Xuyên Sơn Giới Long, thi triển Hồng Mông Âm Ba.
Ngay lúc này, Xuyên Sơn Giới Long ra sức giãy giụa, lao ra sự kiềm chế của Lam Hoang, bỗng thi triển thần thông của nó: Đại Địa Ma Bàn.
Trong phút chốc có vô số bùn đất và đá núi đông thành cục trên người nó.
Xuyên Sơn Giới Long cuộn người lại, đầu và đuôi gắn với nhau, lộ ra lưng cứng rắn và nhiều gai nhọn, vậy là nó biến thành bánh xe sắc bén.
Đá núi và bùn đất đông lại trên người nó, kết thành bánh xe đất to gấp mười lần thân thể của Xuyên Sơn Giới Long.
Oong!
Đại Địa Ma Bàn to như núi cao từ trên trời đập xuống chỗ Lam Hoang.
Ầm ầm!
Thật sự rất giống một ngọn núi đập xuống, còn theo kiểu xoay tròn, càng đáng sợ là bên trong lòng núi cao là Xuyên Sơn Giới Long xoay tít.
Keng keng keng!
Lưng gai nhọn của Xuyên Sơn Giới Long ma sát với vuốt rồng của Lam Hoang sinh ra vô số tia lửa, Vô Cực Tinh Long Đồ hoàn toàn ngưng tụ, giúp Lam Hoang chặn lại một kích tuyệt sát của Xuyên Sơn Giới Long.
Lúc này, Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm từ trên trời đâm xuống.
Vạn Kiếp Kiếm hội tụ ở mũi kiếm.
Phạm vi của kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng đã rất rộng.
Nhưng, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn có thể lựa chọn không mở ra kết giới mà là hội tụ vô số kiếm khí vào thân kiếm.
Như vậy thì uy lực của kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng hiện tại mạnh hơn Vạn Kiếp Kiếm nhiều.
Phập!
Một kiếm xuyên thấu sau gáy của Xuyên Sơn Giới Long.
Phập phập phập!
Kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng quấy nhiễu trong óc Xuyên Sơn Giới Long, trong phút chốc bên trong bị xoáy nát bấy.
- Grao!
Xuyên Sơn Giới Long ánh mắt hung hãn rú lên, mềm nhũn ngã xuống.
Lý Thiên Mệnh lập tức rút về Đông Hoàng Kiếm, dùng tế luyện pháp lấy thú hồn của Cổ Thánh Thú cửu giai này, giao cho Lam Hoang.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đây là lần thứ bảy của ngươi, nếu thất bại thì ngươi cũng tiêu đời!
Bé rùa bự cãi lại:
- Ta không phục.
- Tới thời kỳ phản nghịch rồi hả? Không phục cũng phải phục!
Lý Thiên Mệnh tống con rùa bướng bỉnh về không gian bản mệnh.
Hiện giờ Huỳnh Hỏa có thần thông mới, Lam Hoang và Meow Meow còn chưa có tiến triển gì. Phồn Tinh chiến trường là điều kiện thiên nhiên, Lý Thiên Mệnh vừa tu luyện và cướp điểm, nếu mà gặp phải mãnh thú thì cũng sẽ ra tay.
Ba con thú bản mệnh của hắn càng lúc càng mạnh, tương đương với thực lực của Lý Thiên Mệnh cũng tăng nhanh lên theo.