Phương Tinh Khuyết quan tâm hỏi:
- Thần Ngự, phụ thân của ngươi ra ngoài lôi kéo Thần Vực khác, nay đã về chưa?
Ánh mắt Phương Thần Ngự lạnh lùng nói:
- Đã về, hiệu quả không tốt. Hắn đi Tứ Tượng Thần Vực, người bên kia phớt lờ hắn.
Phương Tinh Khuyết nói:
- Trở về thì tốt rồi, nói thật lòng, ta cảm thấy không có cơ may nào đâu. Đại cục đã định, phụ thân của ngươi là đứng đầu thứ ba của Thái Thanh Phương thị chúng ta, ngay sau đó Thẩm Phán Điện trong chín thần điện, là Hình Phạt Chi Chủ của Thần Tông, là người của Thái Thanh Phương thị chúng ta, không cần xông lên đằng trước nhất bán mạng cho tông môn làm gì.
- Đây là ý tưởng của ngươi hay là . . .?
Phương Tinh Khuyết thản nhiên nói:
- Ta nghĩ như vậy, nhưng không biết nhóm phụ thân thì nghĩ sao.
Mắt Phương Thần Ngự ánh lên tia tức giận:
- Thái Thanh Phương thị chúng ta sinh ra trong Tứ Tượng Thần Vực, trưởng thành trong Lưỡng Nghi Thần Vực, xưng bá trong Thái Cổ Thần Vực mới có quy mô như ngày nay. Nhưng ngươi biết người của Tứ Tượng Thần Vực mắng chúng ta như thế nào không?
- Ngươi nói.
Phương Thần Ngự rít qua kẽ răng:
- Bọn họ nói chúng ta là gia nô của ba họ!
Mắt Phương Tinh Khuyết tóe lửa:
- Tổ cha nó! Gia nô gì chứ! Thái Cổ Thần Vực hiện giờ là của phương gia chúng ta! Bản tộc Hiên Viên của họ cũng phải đứng sang một bên!
Phương Thần Ngự nói:
- Một ngày nào đó, ta muốn diệt Tứ Tượng Thần Vực!
Phương Tinh Khuyết bùng cháy lửa giận:
- Chúng ta cùng nhau làm!
Phương Tinh Khuyết nổi giận một lúc lâu mới dịu lại, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Tiếp tục xuất phát, tìm con mồi!
Đội ngũ tản ra, nhưng vẫn giữ liên hệ, bên nào có động tĩnh thì họ sẽ nhanh chóng tới gần, hiệu suất cực kỳ cao.
Ngay sau đó.
Phương Thần Ngự từ phương xa đi đến:
- Tinh Khuyết, gặp được Phương Sấu Ngọc, nàng muốn tìm ngươi.
- Nàng?
Phương Tinh Khuyết vẫy tay ra hiệu thiếu nữ áo hồng lại đây.
Phương Sấu Ngọc rưng rưng lệ nói:
- Tinh Huyết thiếu gia, một đội mười tám người chúng ta đều bị Lý Thiên Mệnh đào thải khỏi cuộc chiến, Phương Thần Hoan bị hắn giết rồi!
- Cái gì?
Rất nhiều người nghe lời này đều xúm lại, ánh mắt âm trầm.
Phương Tinh Khuyết nhíu mày hỏi:
- Chẳng phải các ngươi là Cổ Thánh cảnh đệ bát trọng sao?
Sắc mặt Phương Sấu Ngọc trắng bệch nói:
- Đúng vậy, nhưng hắn một kiếm đã đánh bại Thần Hoan!
Phương Thần Ngự nói:
- Không thể nào! Lúc ở Minh Hội Chiến thì hắn không có thực lực này, hiện tại còn chưa qua nửa tháng!
Ánh mắt Phương Tinh Khuyết lạnh lùng nói:
- Có lẽ là thú bản mệnh tiến hóa mang đến ích lợi.
Phương Thần Ngự hỏi:
- Người này là bọ chó khó chơi, phải sớm giết chết mới được. Phải rồi, hắn không phải Sinh Tử Kiếp cảnh, làm sao phá vỡ kết giới Tinh Nguyên, giết Phương Thần Hoan được?
Phương Sấu Ngọc trả lời:
- Dường như là một loại thần thông của thú bản mệnh của hắn, cùng vào kết giới Tinh Nguyên rồi bỗng nổ tung.
- Thần thông?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy hung quang.
Phải công nhận, người tên Lý Thiên Mệnh này không ngừng khiêu khích bọn họ, khiến bọn họ càng lúc càng buồn nôn.
Phương Tinh Khuyết cắn môi:
- Dám giết người của Thái Thanh Phương thị ta! Ha ha!
Phương Sấu Ngọc bỗng nói:
- Tinh Khuyết thiếu gia, ta để lại một hậu chiêu.
- Nói.
Phương Sấu Ngọc giải thích:
- Ta kêu Phấn Phấn rắc Huyền Ngọc Phấn của nó lên người thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, con chim kia thích đậu trên người của hắn, hiện tại trên người hắn còn dính Huyền Ngọc Phấn. Huyền Ngọc Phấn của Bạch Ngọc Huyền Hoàng không khác gì với thạch phấn bình thường, chỉ có chính nó mới ngửi được mùi để theo dấu đối thủ.
Mắt Phương Tinh Khuyết sáng ngời:
- Ý của ngươi là, chúng ta có thể tìm được hắn?
- Chắc là được.
Phương Thần Ngự nói:
- Thú bản mệnh của hắn có tốc độ rất nhanh, tìm được chưa chắc hữu dụng.
Ánh mắt Phương Tinh Khuyết âm trầm nói:
- Chưa chắc, chúng ta có thể ẩn nấp tới gần, thừa dịp hắn không chút phòng bị thì một kích tất sát, không kịp gọi ra thú bản mệnh!
- Vậy . . . xuất hiện ngay bây giờ?
- Xuất phát!
. . .
Cánh đồng hoang tràn ngập khói đen, một đám mấy trăm người lao nhanh qua, từng bóng người thoáng hiện trong núi cao khe sâu, lặng yên không một tiếng động.
Chỉ có Thái Thanh Phương thị mới có thể tụ tập nhiều người như vậy trên Phồn Tinh chiến trường.
Tùy theo bọn họ tiến lên, càng lúc càng đông người.
Trong đội ngũ thậm chí tụ tập mấy đệ tử Thiên Nguyên.
Phương Tinh Khuyết nhìn sông nước âm u phía trước, lạnh nhạt hỏi:
- Phương Sấu Ngọc, còn bao xa?
Đã đuổi theo hai canh giờ.
Phương Sấu Ngọc ngồi trên Bạch Ngọc Huyền Hoàng, hơi căng thẳng nói:
- Tinh Khuyết thiếu gia, gần tới rồi, hắn ở ngay phía trước. Ta đề nghị một chốc nữa tách đoàn người ra, bao vây hắn lại, hoàn toàn phong kín tuyến đường chạy trốn của hắn.
Phương Tinh Khuyết nói:
- Được, giao cho ngươi sắp xếp thời gian.
Phương Sấu Ngọc vui sướng bất ngờ gật đầu:
- Rõ!
Nàng đang nghĩ, lần này nếu như thành công thì coi như chính mình lập công lao, không chừng có thể vào vòng tròn trung tâm của Phương Tinh Khuyết.
Mấy trăm người tiếp tục âm thầm đi lên.
. . .
Trên Nhị Nguyên chiến trường.
Trạm Tinh Điện chỉnh thị giác toàn quá trình mấy trăm người tiến lên, người bên ngoài có thể trông thấy động tĩnh của đoàn người trong bất kỳ lúc nào.
Chớp mắt như Trạm Tinh Điện vô hình châm chọc hành vi của Thái Thanh Phương thị.
- Bọn họ đang đuổi theo người?
- Chắc vậy.
- Phương Tinh Khuyết và Phương Sấu Ngọc trao đổi, Phương Sấu Ngọc mới trốn thoát từ tay Lý Thiên Mệnh, rất có thể đã để lại dấu hiệu.
- Cho nên, Phương Tinh Khuyết đang đuổi theo Lý Thiên Mệnh!
- Có kịch hay để xem, dù sao Lý Thiên Mệnh giết Phương Thần Hoan của Thái Thanh Phương thị, Phương Tinh Khuyết là loại người có thù sẽ trả.
Nhị Nguyên chiến trường một lần nữa sôi động lên.
Bọn họ nhìn Phương Tinh Khuyết từng bước một tới gần con mồi, nở nụ cười âm u.
Ngay sau đó.
- Hiên Viên Mộc Tuyết!
- Tinh Khuyết thiếu gia, chúng ta phát hiện Hiên Viên Mộc Tuyết!
- Nàng định chạy!
Phương Tinh Khuyết đang suy nghĩ biện pháp làm nhục Lý Thiên Mệnh, phía bên trái đội ngũ bỗng nhiên phát sinh rối loạn, rất nhiều đệ tử của Thái Thanh Phương thị hô to.
Phương Tinh Khuyết hét to một tiếng:
- Đuổi theo!
Mọi người vội vàng chỉnh hướng, toàn bộ đổ dồn về phía bên trái.
Mắt Phương Tinh Khuyết lộ tia hưng phấn:
- Đuổi theo nàng cho ta! Ai mà giữ được chân nàng thì thưởng một món Kiếp Khí ba sợi kiếp văn!
Phương Tinh Khuyết đi đầu làm gương, cùng mấy đệ tử Thiên Nguyên chợt lóe biến mất, xông hướng bên trái, điên cuồng đuổi theo.
- Tinh Khuyết thiếu gia!
Phương Sấu Ngọc giật nảy mình, nàng quay đầu nhìn Phương Thần Ngự bên cạnh mình, hỏi:
- Chúng ta không đuổi theo Lý Thiên Mệnh nữa sao?
Phương Thần Ngự vỗ đầu nàng:
- Nàng nghĩ gì vậy, Lý Thiên Mệnh cùng lắm là con linh cẩu phiền phức, sủa nhức óc mà thôi. Hiên Viên Mộc Tuyết mới là đối thủ thật sự của Tinh Khuyết, hạ được nàng ta chẳng những cho Thái Cổ Hiên Viên thị biết mặt, khiến bọn họ ngậm bồ hòn, càng có thể giữ vững danh ngạch Phồn Tinh Trì của thiếu gia. Cho ai danh ngạch của Phồn Tinh Trì cũng quyết không cho Hiên Viên thị.
Phương Sấu Ngọc thè lưỡi, ra vẻ đáng yêu gật đầu:
- Hiểu rồi!
Người trẻ tuổi ba thị tộc lớn bắt đầu cạnh tranh, đấu tranh gay gắt với nhau, chính mình càng mạnh, người khác càng yếu thì tương lai càng tốt.
Thái Thanh Phương thị vượt lên trước nhờ vào cạnh tranh trong giới trẻ, mới nổi lên trong Thần Tông.
Phương Tinh Khuyết chẳng những muốn lấy đệ nhất, muốn uy danh lan xa, còn muốn hoàn toàn nghiền nát đám người Hiên Viên Mộc Tuyết, không cho một chút xíu cơ hội nào.
Mấy trăm người Thái Thanh Phương thị đuổi theo một Hiên Viên Mộc Tuyết, trường hợp tương đương đồ sộ.
Nhưng có thể đuổi theo kịp thì chỉ có vài đệ tử Thiên Nguyên.
Trong chiến trường âm u, một thiếu nữ toàn thân trắng tinh, băng tuyết phủ lên người, nàng nhanh chóng tiến lên trong gió bão, sau lưng là vô số bóng người điên cuồng đuổi theo.
Nhưng, sắc mặt của nàng chưa từng thay đổi.
- Cẩn thận!
Phương Tinh Khuyết vừa kêu lên thì trời đổ tuyết lớn, hình thành cơn lốc băng tuyết thổi quét đến.
Trong một chốc đóng băng vạn thước, khi gió rét buốt thổi qua, bao bọc luôn Phương Tinh Khuyết, có ít nhất hơn mười người đi đầu chớp mắt bị đóng băng thành tượng.
Bùm bùm bùm!
Sau khi tượng băng nổ tung, trên người họ tràn đầy băng sương, bị đông lạnh run cầm cập.
Phương Tinh Khuyết phi một tiếng:
- Tiếp tục đuổi theo!