- Nhanh vậy sao?
Hiên Viên Vũ Hành hôm nay hiếm có đi ra thả lỏng một chút, nào ngờ nhìn thấy hình ảnh như vậy.
- Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn đều có thể tiến hóa!
Hiên Viên Vũ Hành híp mắt, tâm trạng thật lâu không thể bình tĩnh.
- Xem ra, hiện tại ta đã không thể tùy tay đẩy nhẹ liền lấy mạng của hắn.
Hiên Viên Vũ Hành nhắm mắt lại, tưởng tượng hình ảnh Lý Thiên Mệnh một bước lên trời trong Thần Tông.
- Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì?!
- Ta, mới là họ Hiên Viên!
- Không thể tiếp tục như vậy, ta phải làm điều gì đó!
Trong mắt Hiên Viên Vũ Hành đầy tơ máu.
. . .
Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, cùng ba con thú bản mệnh đi tới gần Phương Tinh Ảnh:
- Trùng hợp vậy, lại gặp nhau?
Phương Tinh Ảnh nhìn thẫn thờ, lùi lại mấy bước:
- Đúng vậy.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Không cần khẩn trương, ngươi cung cấp nhiều tin tức hữu dụng như vậy cho ta, khiến ta thành công tiến vào tham chiến, còn thành con mồi của Phương Tinh Khuyết, dù thế nào thì ta cũng không quá đáng đến mức loại ngươi, đúng không nào?
Phương Tinh Ảnh nói:
- Ta làm như vậy vì sống sót.
Lý Thiên Mệnh vẫn cười:
- Giải thích là che giấu.
Sau đó vẻ mặt hắn nghiêm túc nói:
- Nói đùa thôi, đừng để bụng. Ta hỏi ngươi thêm một vấn đề.
Phương Tinh Ảnh thẫn thờ nhìn ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, đầu óc có chút hỗn loạn:
- Ngươi hỏi đi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cuộc chiến Phồn Tinh, người của Thái Thanh Phương thị các ngươi đều phải tụ tập bên cạnh Phương Tinh Khuyết?
Phương Tinh Ảnh trả lời:
- Đương nhiên rồi, mấy trăm người tiến vào là để hộ giá hộ tống cho hắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhưng như vậy là không công bằng.
Hiện tại Phương Tinh Khuyết xếp hạng hai, vậy chẳng phải là Lý Thiên Mệnh muốn lấy danh ngạch Phồn Tinh Trì thì phải đánh bại mấy trăm người?
Phương Tinh Ảnh nói:
- Có gì không công bằng? Cho ngươi cơ hội tiến vào đã là công bằng, trực tiếp đưa danh ngạch cho Phương Tinh Khuyết và Hiên Viên Mộc Tuyết mới gọi là bất công.
Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì:
- Mấy trăm người che chở một người, có khác gì tặng không?
Phương Tinh Ảnh nói:
- Khác chứ, ít nhất Thái Cổ Hiên Viên thị không làm như vậy.
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Là vì lòng kiêu ngạo và tự tôn của Thái Cổ thị tộc mới làm như thế đúng không? So sánh thì Thái Thanh Phương thị các ngươi giống như nhà giàu mới nổi không chuyện ác nào không làm.
Phương Tinh Ảnh tức giận nói:
- Ngươi không hiểu! Thái Thanh Phương thị chúng ta vốn là thị tộc của Lưỡng Nghi Thần Vực, chúng ta bị đuổi ra như heo chó, tiền bối của chúng ta đã chịu quá nhiều cực khổ, hiện giờ khó khăn lắm mới nổi lên, hưng thịnh, tự nhiên không muốn lại sống trong ngày tháng bị người ức hiếp!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lưỡng Nghi Thần Vực, Âm Dương Ma Tông?
- Đúng vậy!
- Vậy cũng như Thái Ất Kiếm tộc thôi.
Phương Tinh Ảnh nói:
- Khác nhau! Thái Ất Kiếm tộc là chính thống, Thái A Kiếm tộc của Lục Đạo Kiếm Tông mới là chi nhánh. Bọn họ là mỗi người một ngả, chúng ta là bị chém tận giết tuyệt!
Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt:
- À ừ, nhàm chán, ta không hứng thú với lịch sử của các ngươi. Nhiều người tụ tập lại thì chẳng phải là không thể về Trạm Tinh Cổ Lộ tu luyện?
Một khi rời khỏi Phồn Tinh chiến trường, lúc trở về rơi xuống vị trí tùy cơ, tự nhiên không thể tụ tập thành nhóm được.
Phương Tinh Ảnh nói:
- Thế thì không ra ngoài, chỉ một tháng mà thôi. Có thể đột phá bao nhiêu?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Nhưng cũng không ít.
Phương Tinh Ảnh líu lưỡi, ở trong mắt của gã thì Lý Thiên Mệnh biến thành quái vật.
Phương Tinh Ảnh hoảng hốt nói:
- Mới trước đó ta ám sát ngươi, hiện tại đã không đánh lại ngươi.
- Thói quen thì tốt rồi.
- Thiên Địa Kiếp Nguyên của ngươi lấy ở đâu ra?
- Liên quan gì tới ngươi.
- Ngươi dùng kiếm, có phải ngươi là nhi tử của Nhân Nguyên tông chủ?
- Ha ha, tạm biệt.
Lý Thiên Mệnh không định đi chung đường với Phương Tinh Ảnh.
Dù sao bọn họ sẽ không trở về Trạm Tinh Cổ Lộ tu hành, nhưng hắn thì có!
. . .
Ngày thứ hai.
Bảng Phồn Tinh xuất hiện.
Lý Thiên Mệnh đã tìm được chính mình trên danh sách.
Hạng bảy mươi, điểm: Bảy mươi ba điểm.
Mười tám người bị đánh bại làm hắn tăng lên hơn bốn mươi điểm.
- Khá may mắn.
Tuy cách đầu bảng rất xa xôi, nhưng Lý Thiên Mệnh không sốt ruột, vẫn làm theo tiết tấu của mình.
Tóm lại trước khi đến mốc ba ngày đếm ngược thì hắn đặt trọng tâm vào tu hành.
Tên của Lý Thiên Mệnh lần đầu tiên xuất hiện ở bảng Phồn Tinh, kẻ cố ý chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Không ngoài dự đoán của Lý Thiên Mệnh.
Phương Tinh Khuyết đã thấy.
Trên một ngọn núi cao màu đen ở Phồn Tinh chiến trường.
Tổng cộng gần hai trăm người tụ tập lại với nhau.
Bọn họ đều là Thái Thanh Phương thị.
Đội ngũ như vậy quả thực là vật khổng lồ trên Phồn Tinh chiến trường, tuyệt đối có thể hoành hành bá đạo, mặc kệ là ai nếu đụng độ bọn họ đều phải chạy trối chết.
Phương Tinh Khuyết là thủ lĩnh của nhóm người này.
Gã chưa chắc là mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là người có quyền uy nhất.
Phương Tinh Khuyết cười khẩy nói:
- Nhìn thấy không? Lý Thiên Mệnh hạng bảy mươi.
- Với thực lực của hắn còn có thể đánh bại sáu, bảy mươi người? Khá may mắn.
Một thiếu niên áo đen đứng bên cạnh Phương Tinh Khuyết.
Thiếu niên tuổi xấp xỉ Phương Tinh Khuyết, có ba màu tóc đỏ xanh lá xanh dương, không phải nhuộm mà là màu tự nhiên. Trong Thái Thanh Phương thị, đây là tượng trưng của thiên phú hơn người, chỉ đứng sau mái tóc nhiều màu của Phương Tinh Khuyết.
Phương Tinh Khuyết nói:
- Tạm thời mặc kệ hắn, lo vượt qua Hiên Viên Mộc Tuyết rồi tính tiếp, bị con đàn bà này đè trên đầu khiến lão tử rất khó chịu.
Phương Tinh Khuyết đưa mắt nhìn, đội ngũ hai trăm người đến gần gã đi khắp săn bắn, nếu không sánh bằng một mình Hiên Viên Mộc Tuyết thì chẳng phải là khiến người cười đến rụng răng?
Mỗi lần bảng Phồn Tinh xuất hiện là Phương Tinh Khuyết cảm thấy rất mất mặt.
Thiếu niên áo đen nói:
- Chỉ chênh lệch ba trăm điểm, kế tiếp sẽ càng lúc càng ít lại, vài ngày nữa là vượt qua nàng ta.
Phương Tinh Khuyết hỏi:
- Thần Ngự, ngươi có biết Hiên Viên Mộc Tuyết lấy đâu ra hiệu suất như vậy không?
Thiếu niên áo đen Phương Thần Ngự lắc đầu, nói:
- Không biết.
Trong khi hai người nói chuyện, mấy người khác không tới gần.
Mọi người đều biết, hai người kia tuy không phải huynh đệ ruột nhưng còn thân hơn ruột thịt.
Phương Tinh Khuyết nói:
- Kệ đi, lo vượt qua nàng ta rồi tính. Đội ngũ của Thái Thanh Phương thị chúng ta càng lúc càng lớn, đợi ba ngày cuối cùng, ta chống mắt xem có ai dám đến động vào ta!
Phương Thần Ngự thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, danh ngạch Phồn Tinh Trì nhất định thuộc về ngươi. Ai dám cướp thì ta làm thịt kẻ đó!