Thiên Văn Thư?
Trừ phi là tác phẩm của bản thân Thần Văn Sư, cuộc chiến Phồn Tinh cấm không được sử dụng Thiên Văn Thư không phải tự mình viết!
Một khi phát hiện, lập tức tước đoạt tư cách, thậm chí trục xuất Thái Cổ Thần Tông!
Đây là quy chủ do Trạm Tinh Điện, chủ trì cuộc chiến Phồn Tinh lập ra, là quy tắc trò chơi.
Trừ Dịch Tinh Ẩn mở cửa sau cho Lý Thiên Mệnh ra, tiền bối Trạm Tinh Điện phụ trách kiểm tra nhẫn tu di đều cực kỳ nghiêm khắc, đệ tử khó mà mang Thiên Văn Thư phẩm cấp cao vào.
Nhưng mà . . .
Trong tay Phương Tinh Khuyết xuất hiện thứ như vậy, chỉ có thể nói, hẳn là trong kết giới Phồn Tinh có người cứu viện nào đó của Trạm Tinh Điện đưa vào tay gã.
Lý Thiên Mệnh con ngươi co rút, nhanh chóng triệu hồi Thái Nhất Tháp.
- Tôn tử này trong mắt không có người, hoành hành bá đạo thì thôi đi, vứt luôn quy tắc và thể diện?
Nói thật lòng, đánh không lại chính mình thì sử dụng vật phẩm vi phạm, còn tuyên bố muốn giết thú bản mệnh của mình, hành động này đã chọc giận Lý Thiên Mệnh.
Đường đường nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ mà làm ra chuyện như vậy trong cuộc chiến Phồn Tinh, nếu đồn ra ngoài, e rằng bị toàn bộ Viêm Hoàng đại lục cười rụng răng.
Rất rõ ràng, Phương Tinh Khuyết bị mất một cánh tay, gã đã thành dã thú.
Lứa tuổi mười sáu khi xung động giận dữ thì đâu thèm suy xét đến hậu quả?
Nếu không phải trên người Lý Thiên Mệnh có kết giới Tinh Nguyên thì Phương Tinh Khuyết đã ném cuốn Thiên Văn Thư dày nặng này vào người hắn rồi.
Quyển Thiên Văn Thư đó cực kỳ dày.
Hiện giờ có thể uy hiếp đến thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh thì phải là Thiên Văn Thư từ thất tinh trở lên.
Phương Tinh Khuyết nanh tranh cười lớn:
- Tụ Tinh Tịch Diệt Thư bát tinh, ta chống mắt xem thú bản mệnh của ngươi có thể chống đỡ được không!!!
Phương Tinh Khuyết nhỏ máu của mình lên Thiên Văn Thư dày nặng, cơ hồ nháy mắt phóng thích.
Ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, Lam Hoang to con nhất, dễ trúng chiêu nhất.
Tụ Tinh Tịch Diệt Thư của Phương Tinh Khuyết nhằm vào nó!
Ầm ầm!
Lực lượng của Thiên Văn Thư bát tinh bùng nổ, oanh động toàn trường, sợ tới mức rất nhiều người hoàn toàn thay đổi sắc mặt, vội vàng né tránh.
- Phương Tinh Khuyết thua nên nổi điên, chạy mau!
Trong tiếng hô hoán của mọi người, Tụ Tinh Tịch Diệt Thư hóa thành ánh sao bắn lên chân trời, đánh vào kết giới Phồn Tinh.
- Tụ Tinh Tịch Diệt Thư, là tác phẩm của Trạm Tinh Điện Chủ Dịch Tinh Ẩn, dường như có thể hấp thu lực lượng ngôi sao của kết giới Phồn Tinh để tăng thêm uy lực!
- Thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh nguy hiểm!
Kiếm Lăng Thần hoàn toàn thay đổi sắc mặt, kêu lên một tiếng.
Nhưng, muộn rồi!
Ầm ầm!
Ánh sáng sao dung hợp chân trời, hấp dẫn lực lượng ngôi sao của kết giới Phồn Tinh, trong phút chốc vặn vẹo bảng Phồn Tinh.
Giây sau, một luồng ánh sáng sao rực rỡ từ trên trời rơi xuống, điên cuồng đánh xuống chỗ Lam Hoang.
Ánh sáng chợt lóe biến mất, nháy mắt buông xuống.
- Nhanh!
Tim Lý Thiên Mệnh rớt cái bịch, khi ngoài ý muốn này ập đến, hắn chỉ có thể khiến Lam Hoang cố gắng hết sức.
Lam Hoang trực tiếp thi triển thần thông Hồng Mông Ma Bàn, hấp dẫn vô số đá núi và bùn đất chất lên người của mình, trong khoảng thời gian ngắn chất đống thành một ngọn núi lớn, cùng lúc đó, ngưng tụ thần thông Sơn Hải Giới, ngôi sao Vô Cực Tinh Long Đồ ở trên người đều chuyển dời lên lưng.
Ánh sáng sao chiếu xuống.
Trước khi ánh sáng sao chiếu trúng Lam Hoang thì bị ba đợt ngăn trở.
Thứ nhất là thần thông Luyện Ngục Thuẫn Giáp của Huỳnh Hỏa, Luyện Ngục Thuẫn Giáp bay khỏi người gà con có thể tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng bị ánh sáng sao rực rỡ thoải mái xuyên thủng.
Đợt thứ hai là Cửu Trọng Hỗn Độn Lôi Giới của Meow Meow, hộ thuẫn lôi đình cũng bị xuyên qua, rất khó mang đến tác dụng ngăn trở.
Đợt thứ ba là Thái Nhất Tháp của Lý Thiên Mệnh.
Linh hồn kiếp phó điều khiển Thái Nhất Tháp biến to nhất, dùng ngọn tháp ngay mặt va chạm ánh sáng sao rực rỡ.
Ầm ầm!
Thái Nhất Tháp bị đụng rớt xuống, ánh sáng sao bị mũi tháp xé ra thành nhiều tia sáng, nhưng vẫn đè Thái Nhất Tháp đập mạnh xuống người Lam Hoang.
Sơn Hải Giới vỡ nát.
Hồng Mông Ma Bàn tan vỡ.
Ngay sau đó, Thái Nhất Tháp chịu tải lực lượng ngôi sao đè xuống người Lam Hoang.
Ầm ầm!
Một tiếng chấn động, Lam Hoang bị lún xuống đất, ánh sáng sao nổ tung, khuếch tán, trường hợp cực kỳ lộng lẫy.
- Grào!
Lam Hoang phát ra một tiếng rồng ngâm, rõ ràng rất khó chịu.
Nhưng nói thật lòng, Thái Nhất Tháp cơ hồ tiêu trừ hơn phân nửa uy lực.
Phương Tinh Khuyết không thể giết chết Lam Hoang được!
Lý Thiên Mệnh đi tới gần bé rùa bự:
- Không sao chứ?
- Đau chết mất!
Lam Hoang gầm rống một tiếng, chui ra từ lòng đất.
Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, trên lưng bé rùa bự máu thịt nhầy nhụa, cơ hồ lõm xuống một miếng, trông đau thật.
- Ngươi trở lại nghỉ ngơi.
Lý Thiên Mệnh thu Thái Nhất Tháp về không gian bản mệnh, khi hắn nói chuyện thì nét mặt cực kỳ lạnh lùng.
Lam Hoang khó chịu nói:
- Đánh chúng nó!
Bé rùa bự rất ngoan, nó vào trong không gian bản mệnh dưỡng thương.
Cũng bởi vì thân thể to lớn nên nó hay bị đánh, thật tội nghiệp.
- Yên tâm.
Phần tròng trắng mắt của Lý Thiên Mệnh đã đỏ rực, trải đầy tơ máu.
Cho Lam Hoang vào không gian bản mệnh nghỉ ngơi, Lý Thiên Mệnh cầm một đôi Đông Hoàng Kiếm dứt khoát xoay người, khoảnh khắc đó, sát khí ngút trời!
- Thiên Văn Thư bát tinh mà vẫn không giết được thú bản mệnh của hắn.
- Hình như hắn rất tức giận!
- Phương Tinh Khuyết gặp rắc rối rồi.
Rất nhiều đệ tử hoảng sợ nhìn Lý Thiên Mệnh, lại ngó Phương Tinh Khuyết, bản năng thụt lùi.
Bọn họ trông thấy Lý Thiên Mệnh giống như sát thần, lần thứ hai lao về phía Phương Tinh Khuyết.
Phương Tinh Khuyết sắc mặt trắng bệch, nét mặt vặn vẹo khó coi, ngay cả Tụ Tinh Tịch Diệt Thư đều thất bại, hiện tại gã gặp đả kích rất lớn.
Sát khí âm u lạnh lẽo của Lý Thiên Mệnh dọa sợ Phương Tinh Khuyết.
- Được rồi, ngươi thắng, ngươi thật sự dữ dội, ngươi chém một cánh tay của ta, ta tổn hại nặng thú bản mệnh của ngươi, huề nhau.
Phương Tinh Khuyết vừa nói vừa tìm kiếm sự che chở từ đệ tử Thái Thanh Phương thị, nhưng gã nhìn một vòng, tám đệ tử Thiên Nguyên bên cạnh gã đều bị giữ chân, trong đó bốn người bận ngăn trở Hiên Viên Mộc Tuyết.
- Huề nhau?
Lý Thiên Mệnh phun nước miếng, trong nước miếng ẩn chứa Thiên Kiếp Kiếm Khí đâm vào mặt của Phương Tinh Khuyết.
Phập!
- A!
Phương Tinh Khuyết ăn đau hét lên, trên mặt thủng một lỗ máu, mắt thấy Lý Thiên Mệnh giết tới, gã hấp tấp chạy trốn.
Dẫn Kiếm Thuật, Phượng Hoàng Bát Kiếm, tất cả đâm về phía Lý Thiên Mệnh.
- Phương Tinh Khuyết, ngươi định chặt tứ chi của ta, giết thú bản mệnh của ta, bây giờ ngươi nói với ta rằng, chúng ta huề nhau?!
- Là ngươi quá ấu trĩ hay không có não???
Trên Đông Hoàng Kiếm quấn quanh thiên văn hình kiếm, điều này khiến hai thanh kiếm thoạt nhìn càng khủng bố.
Phương Tinh Khuyết kinh hoàng hoảng loạn, chảy nước mũi:
- Bảo hộ ta! Nhanh, tất cả đến bảo hộ ta!
Một Lý Thiên Mệnh hung ác, táo bạo, hoàn toàn không e ngại thân phận của Phương Tinh Khuyết, giây phút này, rốt cuộc dọa sợ gã.
Lý Thiên Mệnh khiến Phương Tinh Khuyết hiểu rằng bỏ qua sự che chở của phụ mẫu, bỏ qua mấy trăm nanh vuốt của gã, toàn bộ thế giới chỉ có một mình gã thì gã chỉ là một thiên tài mười sáu tuổi.
Trên thế giới này có quá nhiều người có thể bóp chết gã.