Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 961 - Chương 961 - Tam Sát (Tt)

Chương 961 - Tam sát (tt)
Chương 961 - Tam sát (tt)

- Bạch Phượng, bảo hộ ta!

Phương Tinh Khuyết sợ tới mức mất trí phát cuồng, một bên chạy trốn, một bên xui khiến Thần Thánh Thiên Phượng chặn lại Lý Thiên Mệnh.

- Được!

Thần Thánh Thiên Phượng thấy chết không sờn, trực tiếp bay tới chắn ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Bùm!

Lông chim màu trắng của nó lấp lánh ánh sáng trắng chói mắt, tụ lại cột ánh sáng đánh về phía Lý Thiên Mệnh.

- Mọi việc đều có nhân có quả, ngươi làm lựa chọn thì phải gánh chịu hậu quả xấu. Phương Tinh Khuyết, ta dạy ngươi cách làm người!

Vừa dạy cách làm người cho Phương Tinh Khuyết, cũng khiến Thái Cổ Thần Tông, thậm chí là toàn bộ Viêm Hoàng đại lục biết đến hắn!

Vũ đài Minh Hội Chiến quá nhỏ, Phồn Tinh chiến trường được toàn tông chú ý, hết thảy vừa lúc.

Lý Thiên Mệnh chỉ trường kiếm, kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng ngưng tụ thành một hình cầu chắn thần thông của Thần Thánh Thiên Phượng.

Đường kiếm tiếp theo mang theo một trăm năm mươi Thiên Kiếp Kiếm Khí bạo loạn bắn ra.

Xoẹt phập!

Ngực của Thần Thánh Thiên Phượng bị kiếm xuyên thủng một lỗ máu.

- Chết đi!

Đông Hoàng Kiếm màu đen như kiếm của tử thần, vượt qua khoảng cách sống và chết, một đường kiếm dữ tợn đâm vào lỗ máu kia.

Lục Đạo Sinh Tử Kiếm!

Bùm!

Đường kiếm ngập trời xuyên qua thân thể của Thần Thánh Thiên Phượng.

- A!

Tiêu cự trong mắt Thần Thánh Thiên Phượng tán loạn, chết ngay tại chỗ.

Thân thể to lớn của nó từ trên trời rơi xuống, nhấc lên cát bụi đầy trời, máu bắn tung tóe.

- Thần Thánh Thiên Phượng của Phương Tinh Khuyết bị giết!

Tiếng hét chói tai như vậy cơ hồ cùng lúc vang lên trong Phồn Tinh chiến trường và Nhị Nguyên chiến trường, cuốn sạch toàn trường.

Tất cả mọi người xoe tròn mắt, ánh mắt ngơ ngẩn, nét mặt cứng ngắc nhìn cảnh này, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

- Đó là thú bản mệnh của Phương Tinh Khuyết!

- Phương Tinh Khuyết là nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ, là tiểu tôn tử mà Thị Thần Điện Chủ yêu thương nhất, Thái Thanh Phương thị bọn họ hiện giờ là đệ nhất thị tộc Thái Cổ Thần Vực!

- Lý Thiên Mệnh bị điên hay sao?

Mọi người nhìn thiếu niên tóc trắng kia, đã kinh hãi.

Hắn lấy đâu ra lá gan?

Khi mọi người còn đang trong cơn rung động thì lại vang hai tiếng chim hót thê thảm.

Bọn họ cảm giác cổ cứng ngắc, khi quay đầu qua thì thấy hai con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, một con chim, một con mèo đang giết chóc.

- Các ngươi muốn giết Quy đệ của lão tử?! Đã hỏi ý lão tử chưa???

- Cho các ngươi giết này! Đệ đệ thối của lão tử là các ngươi muốn giết liền giết sao?

Lúc ánh sáng sao rực rỡ rơi xuống, Huỳnh Hỏa sốt ruột muốn khóc, dù Lam Hoang không bị tổn thương gì lớn nhưng nó vẫn nổi giận đùng đùng.

Ở trước mắt gà con là Địa Ngục Long Hỏa Phượng, có thuộc tính giống như nó, đánh không đã ghiền.

Khi mọi người nhìn qua, Huỳnh Hỏa đã đâm vào bụng của Địa Ngục Long Hỏa Phượng, hàng loạt kiếm khí bùng nổ, hàng trăm Thiên Kiếp Kiếm Khí bắn ra từ thân thể của Địa Ngục Long Hỏa Phượng, xuyên thấu thân thể như tổ ong.

Phập phập phập!

Máu tuôn như suối.

Địa Ngục Long Hỏa Phượng hét thảm một tiếng, tiêu cự trong mắt tán loạn ngã xuống.

Lần cuối cùng nó nhìn Phương Tinh Khuyết chạy trốn, trong mắt tràn đầy thất vọng, rời khỏi thế giới này.

Cùng lúc đó, Thiên Khuyết Điện Hoàng ngã xuống trước mắt nó.

Thiên Khuyết Điện Hoàng sử dụng lôi đình mười sáu năm, thế mà bị một con mèo mun điện thành tro bụi.

- Địa Ngục Long Hỏa Phượng chết rồi!

- Thiên Khuyết Điện Hoàng cũng chết!

- Trời ạ, Phương Tinh Khuyết chỉ còn một con thú bản mệnh, mau chạy!

Từ Ngự Thú Sư sinh bốn biến thành Ngự Thú Sư bình thường, đả kích này quá lớn đối với Phương Tinh Khuyết nổi tiếng nhờ thiên phú.

Mặc kệ là Phồn Tinh chiến trường hay Nhị Nguyên chiến trường, nhiều người cơ mặt đã cứng ngắc.

Đánh bại Phương Tinh Khuyết cũng không tính cái gì, rất nhiều người tuổi lớn một chút đều có thể làm được.

Nhưng mà!

Giết thú bản mệnh của gã thì không mấy ai dám làm như vậy.

- Phương Tinh Khuyết chỉ còn lại Phượng Hoàng Bát Kiếm.

- Vậy là huyết mạch Thải Phượng của hắn tương đương với bị phá, tan thành mây khói!

Vì lúc trước Phượng Hoàng Bát Kiếm đánh với Lam Hoang nên lúc trước trốn thoát một kiếp, nó trực tiếp chạy.

Trước khi Tụ Tinh Tịch Diệt Thư buông xuống, một cái cánh của nó sắp bị Lam Hoang chém đứt lìa, xem như tổn hại nặng.

Nó là hy vọng duy nhất của Phương Tinh Khuyết.

- Còn lại một con thú bản mệnh, Phương Tinh Khuyết vẫn là Ngự Thú Sư!

Ba con thú bản mệnh chết trận có thể chuyển hóa thành linh bản mệnh, còn có thể tu luyện, nhưng về mặt tu hành hoặc chiến đấu thì không bằng trước kia.

- Hắn tương đương với bị phế bỏ hai phần ba, về sau thiên phú sẽ rất bình thường, ít nhất không thể so sánh với Hiên Viên Mộc Tuyết.

- Trong Thiên Nguyên tông, thiên phú của hắn cùng lắm tầm trung đẳng.

- Đối với kẻ kiêu căng ngang ngược như hắn thì đây là rớt xuống địa ngục.

Mọi người rất cảm khái.

- Quả nhiên, đi ra lăn lộn rồi sẽ phải trả giá. Trước kia hắn tác uy tác phúc là bởi vì không đụng phải kẻ bỏ mạng giống như Lý Thiên Mệnh.

- Hắn nghĩ sao mà dám dữ dằn như vậy? Tưởng Thái Thanh Phương thị không có ai sao?

Mọi người nhìn Lý Thiên Mệnh, run lẩy bẩy, bởi vì Lý Thiên Mệnh vẫn đang rượt theo Phương Tinh Khuyết.

Giọng của Lý Thiên Mệnh như ác mộng truyền đến:

- Ô, Phương Tinh Khuyết, lông tạp nhiều màu của ngươi mất rồi à.

Căn cơ của huyết mạch Thải Phượng là thú bản mệnh phượng hoàng.

Sau khi ba con thú bản mệnh chết trận, có ba phần tư mái tóc của Phương Tinh Khuyết tối màu, giống tóc của Phương Tinh Ảnh, trở nên xám trắng, khô héo.

- Oa!!!

Phương Tinh Khuyết ói ra búng máu, té xuống đất, té dập mũi.

Gã giãy giụa bò dậy, khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhúm, gã kéo tóc của mình ra trước nhìn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Nước mắt rơi như mưa, hòa cùng nước mũi ngang dọc trên mặt gã.

Phương Tinh Khuyết thê lương rú lên:

- Lý Thiên Mệnh, ta thề! Ngươi sẽ nếm kết cục thê thảm nhất trên cõi đời mà chết!!!

Lý Thiên Mệnh cười bước tới gần:

- Còn uy hiếp ta nữa? Có tin là ta giết ngươi ngay bây giờ không?

Đông Hoàng Kiếm lạnh lẽo khiến Phương Tinh Khuyết không kiềm được run rẩy.

Phương Tinh Khuyết ngửa cổ, rất giống một con gà trống:

- Ngươi không sợ chết thì cứ đến! Ngươi biết ta là ai không?!

Lý Thiên Mệnh nhếch miệng cười nói:

- Vẫn giở chiêu này? Ngươi chưa chơi chán sao? Ngươi thích nói câu này như vậy, thế thì ta hỏi ngươi một câu, ngươi biết ta là ai không?

Phương Tinh Khuyết nghiến răng nói:

- Ngươi là ai? Con riêng của Kiếm Vô Ý? Kiếm Vô Ý ở trước mặt phụ thân của ta không là cái thá gì!

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Ngươi sai, ta là đệ tử của tôn thần, là tôn thần mang ta đến Thái Cổ Thần Tông. Ngươi phục chưa?

- A?

Phương Tinh Khuyết xoe tròn mắt, trong mắt tràn đầy khó tin, giống như nhìn thấy ác mộng.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi gã:

- Trong Thái Cổ Thần Tông, địa vị của phụ thân ngươi cao hay địa vị của tôn thần cao hơn?

Phương Tinh Khuyết lại hộc máu:

- A!!

- Phương Tinh Khuyết, rất nhiều người đều biết ta là ai, đệ tử trung tâm của Thái Cổ Hiên Viên thị biết, Kiếm Lăng Thần cũng biết, nhưng ngươi không biết. Rõ ràng là phụ thân của ngươi không nói cho ngươi!

- Để ta đoán nguyên nhân thử, không lẽ . . . phụ thân của ngươi muốn thừa dịp ngươi không biết, khiến ngươi làm ta bị thương nặng? Vậy thì hắn có thể chối bỏ trách nhiệm?

Lý Thiên Mệnh ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:

- Hắn định làm gì? Cho tôn thần và Thái Cổ Hiên Viên thị biết mặt?

Phương Tinh Khuyết nghệch mặt ra, những lời Lý Thiên Mệnh nói quá phức tạp với gã.

Phương Tinh Khuyết cắn răng nói:

- Tóm lại, ngươi xong đời.

Lý Thiên Mệnh đứng trước mặt Phương Tinh Khuyết, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống gã:

- Vớ vẩn, ngươi ở trong cuộc chiến Phồn Tinh trái luật sử dụng Thiên Văn Thư muốn giết huynh đệ của ta, ta giết ngược lại thú bản mệnh của ngươi, về tình về lý ta đều không có lỗi. Phương Tiểu Kê, ngươi nghĩ ta là vô danh tiểu tốt sao? Sau lưng lão tử cũng có người!

Phương Tinh Khuyết hoàn toàn tan vỡ.

Bình Luận (0)
Comment