Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 962 - Chương 962 - Ta Muốn Đánh Một Trăm Cái

Chương 962 - Ta muốn đánh một trăm cái
Chương 962 - Ta muốn đánh một trăm cái

Lý Thiên Mệnh đột nhiên xuất kiếm.

Phương Tinh Khuyết sợ tới mức hét thảm một tiếng.

Xoẹt phập!

Kiếm của Lý Thiên Mệnh đâm vào miệng Phương Tinh Khuyết.

Oong!

Kết giới Tinh Nguyên xuất hiện.

Dù là vậy, Phương Tinh Khuyết vẫn miệng đầy máu.

- A!

Phương Tinh Khuyết lăn lộn trong kết giới Tinh Nguyên, lần thứ hai hét thảm.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Có tin là ta chém kết giới Tinh Nguyên, giết ngươi không?

Phương Tinh Khuyết sắc mặt trắng bệch nói:

- Đừng, ta sợ ngươi rồi, đừng!

- Quỳ xuống.

- Chuyện này không được . . .

- Hửm?

- Ngươi . . . ngươi!

Phương Tinh Khuyết sợ tới mức toàn thân run run, vội vàng quỳ xuống.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nhìn thân thể của ngươi đi.

Phương Tinh Khuyết cúi đầu nhìn:

- Đây là cái gì?

Trên người Phương Tinh Khuyết xuất hiện rậm rạp thiên văn hình kiếm màu vàng đen, thiên văn hình kiếm tựa như lồng giam, cầm tù máu thịt toàn thân của gã.

Khi lồng giam hình thành, Phương Tinh Khuyết giật mình phát hiện không thể sử dụng sức mạnh của mình, thân thể suy yếu như phàm nhân.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:

- Là thứ thú vị.

Đây là Đế Quân Kiếm Ngục.

Thấy tình trạng thê tảm của Phương Tinh Khuyết khiến trong lòng Lý Thiên Mệnh thoải mái nhiều.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nói thật lòng, nếu ngươi không phải nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ thì hiện tại đã chết rồi.

Hiện tại thế cục náo động, trong tình huống này, Lý Thiên Mệnh gặp nguy cơ thú bản mệnh bị giết, đường cùng giết ngược lại thì còn giải thích được.

Nhưng mà!

Nếu là biết rõ thân phận của Phương Tinh Khuyết mà vẫn giết người thì toàn bộ Thái Cổ Thần Tông đều thấy quá đáng.

Thậm chí, giết ba con thú bản mệnh đã là quá đáng.

Lý Thiên Mệnh trong lòng có chừng mực, tuy hơi quá đáng một chút nhưng hắn nắm đằng cán, có người chống lưng, không sợ!

Chừa mạng cho Phương Tinh Khuyết, ít nhất nhiều người Thái Thanh Phương thị thấy lòng dễ chịu hơn, không đến mức điên cuồng.

Ngay sau đó!

Một cái cần câu quấn lấy kết giới Tinh Nguyên của Phương Tinh Khuyết.

Vèo!

Phương Tinh Khuyết bị tiền bối Trạm Tinh Điện mang đi.

Gã đã bị đào thải.

Phỏng chừng người của Trạm Tinh Điện sợ Lý Thiên Mệnh xuống tay giết, nhanh chóng kéo Phương Tinh Khuyết đi.

Thoát khỏi nguy hiểm, Phương Tinh Khuyết lại vùng lên, buông lời hăm dọa:

- Lý Thiên Mệnh, ta với ngươi không chết không ngừng!!!

Lý Thiên Mệnh nhủ thầm:

“Ha ha, chạy nhanh lắm. Nhưng trúng Đế Quân Kiếm Ngục của ta, ngươi sẽ phải chịu khổ mấy ngày, tìm ta xin gỡ phong cho!”

Phương Tinh Khuyết rời đi chiến trường, Phồn Tinh chiến trường và Nhị Nguyên chiến trường vẫn chìm trong yên tĩnh.

Cơ hồ tất cả mọi người đều đang nhìn thiếu niên ung dung bình tĩnh này, không rõ hắn lấy đâu ra lá gan.

Oong!

Kết giới Tinh Nguyên trên người Lý Thiên Mệnh tỏa sáng lấp lánh chói lòa.

Mọi người ngước đầu nhìn.

Xếp hạng trên bảng Phồn Tinh biến động.

Hạng nhất, Lý Thiên Mệnh, bảy nghìn một trăm mười điểm.

Hạng hai, Hiên Viên Mộc Tuyết, ba nghìn lẻ tám điểm.

Hạng ba, Kiếm Lăng Thần, hai nghìn năm trăm điểm.

Tên của Phương Tinh Khuyết thì đã biến mất, chứng minh gã mất danh ngạch Phồn Tinh Trì, càng từ thiên tài rớt xuống thành tài trí bình thường.

Nói thật lòng, đối với Phương Tinh Khuyết thói quen rêu rao khắp nơi thì điều này khó chịu còn hơn giết gã.

- Đáng đời, ai biết hắn đã giết bao nhiêu đệ tử Thần Tông?

- Từ tên này bảy, tám tuổi đã mang theo một đoàn đệ tử Thái Thanh Phương thị, tác uy tác phúc, cuối cùng đã gặp báo ứng.

- Kẻ ác nên để kẻ ác trị, Lý Thiên Mệnh đúng là cứng rắn.

- Chỉ mong sau khi cuộc chiến Phồn Tinh kết thúc, hắn được kết cục tốt.

- Phải công nhận là tốc độ thăng cấp của hắn quá khủng bố, cảm giác loại thiên phú này mạnh còn hơn huyết mạch Thải Phượng. Các ngươi nói xem có khi nào có cường giả vừa ý hắn, thu hắn làm đồ đệ không? Thí dụ như có Độc Cô Tẫn Kiếp Lão?

- Hy vọng là vậy.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Ngay sau đó, có người nói:

- Mọi người ngây ra đó làm gì? Cuộc chiến Phồn Tinh còn hơn một nửa ngày!

- Đúng rồi, còn chưa đến lúc kết thúc!

- Một con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh đã tổn hại nặng, thực lực của hắn mạnh hơn Phương Tinh Khuyết, nhưng không có nghĩa là một đánh mấy chục người!

- Hắn có hơn bảy nghìn điểm, lên đi!

Lý Thiên Mệnh vừa mới thở dốc thì thấy đám đệ tử Thiên Nguyên vừa rồi còn đang kính sợ nhìn chính mình, và Thái Thanh Phương thị cùng ùa về phía chính mình và Hiên Viên Mộc Tuyết.

Hiện tại không phải hỗn chiến, mà là mọi người nhằm vào hắn và nàng.

Đối với những người có mặt, thực lực của Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Mộc Tuyết hơi mạnh, phải hợp sức hạ gục hai người thì mấy người khác mới có hy vọng.

Đặc biệt là những người Thái Thanh Phương thị còn lại, đều xông thẳng về phía Lý Thiên Mệnh, thoạt nhìn muốn lấy mạng của hắn.

Trong một chốc, Lý Thiên Mệnh cơ hồ bị toàn trường nhằm vào!

Ngay cả Phương Tinh Khuyết cũng không được đãi ngộ như vậy.

Chỉ có nhóm Kiếm Lăng Thần còn đang trợ giúp Lý Thiên Mệnh bám giữ mấy Thái Thanh Phương thị đệ tử Thiên Nguyên.

Lý Thiên Mệnh hào hùng ngút trời nói:

- Nhào vô, cùng lên đi, ta muốn đánh một trăm cái!

Sau đó . . . xoay người chạy mất.

- Đệt, ta không ngốc, các ngươi đông người, ta không biết đánh du kích hay sao?

Hắn cưỡi lên Meow Meow, bỏ chạy mất.

“Lần này Kiếm Lăng Thần giúp ta khá nhiều, ta đã lấy được danh ngạch Phồn Tinh Trì, nhưng chưa đủ, phải giúp hắn mới được!”

Lý Thiên Mệnh không định chạy xa, mà là thông qua phương thức này lôi kéo chiến trường, khiến chính mình có được cơ hội hạ từng đệ tử Thiên Nguyên sở hữu nhiều điểm.

“Giải quyết đám người vướng chân vướng tay này trước, sau cùng là trợ giúp Kiếm Lăng Thần hạ bệ Hiên Viên Mộc Tuyết!”

Lý Thiên Mệnh liếc qua Hiên Viên Mộc Tuyết.

Trên chiến trường.

Nữ nhân tắm trong băng tuyết đang bị vây công.

Nàng khống chế hai con rồng thần, không chút hoang mang, không nhanh không chậm, ung dung ứng đối, khí chất siêu quần.

“Quả nhiên là Tử Kiếp nhất trọng.”

Lý Thiên Mệnh có thể cảm thụ được khi nàng ra tay mang theo lực lượng Tử Kiếp khủng bố.

Lực lượng của Tử Kiếp không nhiều hơn lực lượng Sinh Kiếp, nhưng về tính chất thì càng mang tính hủy diệt, phá hoại, sức sát thương tăng vọt, rất dễ dàng trí mạng.

Đây là nguyên nhân Tử Kiếp nhất trọng mạnh hơn Sinh Kiếp nhất trọng nhiều.

“Mấu chốt là, nàng dường như từ đầu tới đuôi vẫn chưa dốc hết sức. Vừa rồi nàng còn giúp ta, cho nên, trong đầu nàng ấy suy nghĩ cái gì?”

Trong lòng Lý Thiên Mệnh tràn đầy nghi hoặc và hoài nghi.

. . .

Nhị Nguyên chiến trường.

Trong phòng kín của Thái Thanh Phương thị đã tĩnh mịch thật lâu.

Im lặng suốt hai khắc chung, không ai nói chuyện, càng không có người đi lại, mọi người đều đang nhìn kết giới Tinh Chủ, ngẫu nhiên ngó qua Phương Thái Thanh, thấy gã không có động tĩnh gì thì vội dời tầm mắt.

Có một người quỳ ở trước mặt Phương Thái Thanh, cúi đầu nói:

- Tông chủ, Trạm Tinh Điện Chủ Dịch Tinh Ẩn xin gặp, hắn mang Tinh Khuyết về.

Phương Thái Thanh khoát tay, nói một chữ:

- Triệu.

Biểu cảm của Phương Thái Thanh thản nhiên, nhìn không ra tâm trạng có dao động gì không. Ngược lại Phương Nguyệt Vi ở gần đó hai tay nắm chặt, sắc mặt hơi trắng, mắt hấp háy rồi cúi gầm mặt.

Cửa lớn mở ra, một nam nhân trung niên điển trai mặc áo ánh sao mang theo Phương Tinh Khuyết sắc mặt ủ rũ, toàn thân thiên văn hình kiếm đi vào.

Phương Tinh Khuyết bị chặt đứt cánh tay cực ngọt, gã đã đứt dây thần kinh, rơi vào tuyệt vọng

- Phụ thân, báo thù cho nhi!

Sau khi đi vào, Phương Tinh Khuyết đau thương hét lên, rơi lệ như mưa.

Bình Luận (0)
Comment