Trong sự tĩnh mịch, Phương Thái Thanh hạ tay xuống.
Phương Tinh Khuyết còn chưa kịp nói tiếp một câu nào thì đã bị người đưa ra ngoài, không có cơ hội mở miệng.
Phương Nguyệt Vi khẩn trương nói:
- Phụ thân, nữ nhi ra ngoài sắp xếp một chút.
Phương Thái Thanh gật đầu:
- Ừm!
Phương Nguyệt Vi vội vàng ra ngoài, chữa trị vết thương cho đệ đệ, tiện thể chuyển hóa linh bản mệnh cho gã.
Phương Tinh Khuyết càng tuyệt vọng.
Phương Tinh Khuyết vốn muốn đi vào xin phụ thân báo thù, nhưng không khí trong phòng kín âm u đến đáng sợ, nếu gã la lối ồn ào thì sẽ mất mặt, Phương Thái Thanh không cho gã có cơ hội làm như vậy.
Trong phòng kín.
Dịch Tinh Ẩn bước nhanh hơn, vội vàng đến trước mặt Phương Thái Thanh, quỳ xuống dập đầu hướng Phương Thái Thanh:
- Tông chủ, ta có tội!
Phương Thái Thanh hỏi:
- Ngươi có tội gì?
Dịch Tinh Ẩn hết sức khẩn trương nói:
- Ta giám thị cuộc chiến Phồn Tinh, để xảy ra sai sót, khiến người âm thầm đưa Thiên Văn Thư bát tinh cho Phương Tinh Khuyết, dẫn đến hắn phá hư quy tắc, làm ra trò cười, còn gặp tổn hại nặng. Việc này đều là lỗi của ta, là ta không làm tròn trách nhiệm, xin tông chủ trách phạt!
Phương Thái Thanh vuốt tay vịn ghế, thản nhiên nói:
- Một chuyện nhỏ, là Trạm Tinh Điện Chủ không cần làm to chuyện như vậy.
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Không thể chối bỏ tội thất trách, Tinh Ẩn nhất định tóm ra người đưa Thiên Văn Thư, trách phạt thật nặng để chỉnh đốn!
Phương Thái Thanh khoát tay nói:
- Tùy tiện ngươi, trở về đi.
Dịch Tinh Ẩn tức giận chỉ trích:
- Tông chủ, xin hỏi có trừng phạt Lý Thiên Mệnh kia không? Tuy hắn gặp nguy hiểm vì Thiên Văn Thư bát tinh, dưới cơn nóng giận phản kích, nhưng ra tay hơi hung ác, quá tàn nhẫn với Tinh Khuyết.
Phương Thái Thanh nói:
- Không cần, hắn là người bị hại, nếu bị trừng phạt thì buồn cười.
- Vâng, Tinh Ẩn cáo lui.
Dịch Tinh Ẩn gật đầu, quyết đoán bỏ chạy.
Phương Thái Thanh bĩu môi, trong mắt lóe tia sáng lạnh.
Thẩm Phán Điện Chủ Phương Thần Vũ cười khẩy nói:
- Hắn thật thú vị, xuống tay trước, nhanh chóng ôm tội về mình, buộc ngươi làm thánh nhân.
Phương Thái Thanh thản nhiên nói:
- Tinh Khuyết thực lực không bằng người khác thì phải thất bại. Lần này là ta sơ sót, làm chuyện ngu xuẩn.
- Cứ cho qua như vậy?
Phương Thái Thanh nói:
- Không nhịn được việc nhỏ sẽ loạn việc lớn, một nhi tử mà thôi. Mỗi người đều giống nhau, mặc kệ xuất thân từ đâu, thiên phú như thế nào, thất bại là bằng không. Không đáng giá tiếc nuối, càng không cần tiếc nuối.
- Vậy tiếp theo làm gì?
Phương Thái Thanh nói:
- Nhịn một chút, yên lặng theo dõi kỳ biến, dù sao kẻ sốt ruột không phải chúng ta.
- Đúng rồi, Thái Cổ Hiên Viên thị và tôn thần trói với nhau, cùng sống cùng chết. Chúng ta không cần như vậy, nếu như tám Thần Vực có động tác thì cũng không đến lượt chúng ta sốt ruột.
Phương Thần Vũ dừng một chút:
- Nhưng Tinh Khuyết xảy ra chuyện, nương của ngươi có lẽ sẽ sốt ruột.
Phương Thái Thanh cười khẽ:
- Không sao, bà ấy cũng xem như một nửa Thái Cổ Hiên Viên thị.
Phương Thần Vũ gật đầu, trong ánh mắt có tia kính nể:
- Ừm!
- Lý Thiên Mệnh này . . .
Phương Thái Thanh nheo mắt nhìn thiếu niên trong kết giới Tinh Chủ, ra chiều đăm chiêu.
. . .
Thái Thanh Phương thị, Thái Thanh Cung.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Tinh Khuyết, ta đã đưa Phượng Hoàng Bát Kiếm đến chỗ Tần y sư chữa trị, cánh của nó không sao.
Phương Tinh Khuyết năm trên giường, rên la:
- Tỷ, rốt cuộc phụ thân có muốn báo thù cho ta không? Đệ tử của tôn thần thì có thể giết thú bản mệnh của ta sao? Thái Thanh Phương thị chúng ta bị khi dễ thành như vậy, mặt mũi biết đút vào đâu?
Phương Nguyệt Vi nhíu mày nói:
- Ngươi đừng nói chuyện, ảnh hưởng linh bản mệnh hình thành.
Phương Tinh Khuyết điên cuồng nói:
- Ta mặc kệ! Ta bị đánh thành như vậy, ba con thú bản mệnh đều chết rồi! Ta phế, Lý Thiên Mệnh này nhất định phải không chết tử tế được! Tôn thần phế vật kia cũng chết đi!
Phương Nguyệt Vi tát vào mặt Phương Tinh Khuyết:
- Ngươi ngậm miệng!
Bốp!
Bàn tay này khiến Phương Tinh Khuyết cảm giác trời đất quay cuồng, cả người sững sờ.
Phương Tinh Khuyết xoe tròn mắt:
- Tỷ, ngươi dám đánh ta? Tiện nữ nhân này!
Phương Nguyệt Vi tức giận quát:
- Phương Tinh Khuyết, từ nay về sau ngươi là kẻ tài trí bình thường, nửa phế vật, tại sao ta không thể đánh ngươi? Trước kia ta không có tư cách dạy ngươi làm người, hiện tại ngươi hãy yên phận cho ta, mở mắt ra nhìn cho rõ cái gì gọi là hiện thực!
- . . . Hiện thực?!
Tim Phương Tinh Khuyết như bị dao cắt, đau đến mức hắn ngay tại chỗ kêu gào.
Phương Nguyệt Vi sờ vào những thiên văn hình kiếm, hỏi:
- Thứ trên người của ngươi là gì?
Phương Tinh Khuyết khóc quấy:
- Sao ta biết? Đây là Lý Thiên Mệnh làm trên người của ta, không ngờ có thể phong cấm lực lượng của ta, khiến ta bây giờ muốn nhúc nhích cũng khó! Ta đang định kêu phụ thân cởi bỏ cho ta, kết quả ngươi mang ta về nhà rồi!
Phương Nguyệt Vi nói:
- Đừng ồn ào, lát nữa làm xong linh bản mệnh, ta đi tìm trưởng bối khám cho ngươi.
Phương Tinh Khuyết thê lương rít gào:
- Mau tìm nãi nãi cho ta! Nãi nãi là người bên cạnh tôn thần, địa vị của nãi nãi đối với tôn thần chắc chắn trọng yếu hơn Lý Thiên Mệnh! Ta muốn kêu nãi nãi giết Lý Thiên Mệnh giúp ta!!!
- Câm miệng, nãi nãi phải bảo hộ tôn thần.
- Tôn tử bảo bối của bà sắp chết rồi, còn bảo hộ tôn thần cái đếch gì!
- Ngươi nói thêm câu nữa?
- Hừ!
. . .
Bên ngoài cung điện.
Phương Tinh Ảnh mái tóc dài u ám đứng trong sân, ngơ ngẩn nghe tiếng hét thảm từ bên trong:
- Ông trời đã mở mắt rồi sao?
. . .
Phồn Tinh chiến trường.
Nửa ngày cuối cùng, chiến đấu đặc sắc vẫn còn tiếp tục.
Nhưng mọi người ở đây đã không còn dính dáng gì với Phương Tinh Khuyết lúc trước phong quang nhất.
Bây giờ nóng nhất là Lý Thiên Mệnh!
- Nào nào nào!
Lý Thiên Mệnh ngồi trên một con mãnh thú lôi đình màu đen, trên vai đậu một con tiểu phượng hoàng, trên tay cầm Đông Hoàng Kiếm, lấy tốc độ khủng bố kéo giãn đoàn người, một kích phá tan.
Người khác không tìm hắn, hắn đều chủ động tới cửa!
Chỉ thấy hắn luồn lách trong đoàn người, lấy một chọi trăm, trong đó có hơn hai mươi đệ tử Thiên Nguyên gục ngã.
Lý Thiên Mệnh chuyên chọn đệ tử của Thái Thanh Phương thị mà đánh, đa số là Cổ Thánh cảnh.
Đông Hoàng Kiếm chĩa tới đâu, một trăm năm mươi Thiên Kiếp Kiếm Khí bắn ra, một đám kết giới Tinh Nguyên sinh ra, điểm của Lý Thiên Mệnh tăng vùn vụt.
- A!!!
Đám đệ tử của Thái Thanh Phương thị chưa đuổi theo Lý Thiên Mệnh, ngược lại bị Lý Thiên Mệnh đánh tan.
Trông hắn như dắt chó đi dạo.
Một con mèo đánh tan đoàn người, bọn họ lúc thì chạy phía đông, khi thì rượt phía tây, nhưng không đụng tới một cọng lông của Lý Thiên Mệnh.
- Đừng đuổi theo, đánh Hiên Viên Mộc Tuyết đi.
- Lý Thiên Mệnh này là quái vật, ta phục!
Dù người của hắn phát sáng thì sao?
Không ai đuổi theo kịp!
Theo thời gian trôi qua, người trên Phồn Tinh chiến trường ít dần.
- Muốn chạy? Đều là điểm của ta, đừng hòng chạy thoát một người nào!
Bọn họ đi đối phó Hiên Viên Mộc Tuyết, Lý Thiên Mệnh ở vòng ngoài nhặt của rơi.
- Ngươi đừng quá đáng!
- Quá đáng cái con mắt!
Cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh đấm vào mặt một đệ tử.
Bùm!
Kết giới Tinh Nguyên hiện ra.
Chiến trường hiện giờ là vũ đài của Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Mộc Tuyết.
Một người dựa vào tốc độ ứng đối, một người dựa vào thực lực cứng rắn chống, càng lúc càng ít người hy vọng lấy điểm từ hai người này.