- Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Mộc Tuyết đều xứng với danh ngạch Phồn Tinh Trì.
- Nói thật lòng, Phương Tinh Khuyết thật sự không xứng. Nhân phẩm kém, chỉ có thể dựa vào thân phận địa vị uy hiếp người khác, còn trái luật, đúng là nực cười.
- Hai người này lấy danh ngạch thì ta chịu phục, bọn họ xứng đáng.
Dựa vào thực lực giành thắng lợi vốn đáng được tôn trọng.
- Nhưng sao ta thấy Lý Thiên Mệnh dường như có ý muốn trợ giúp Kiếm Lăng Thần lấy danh ngạch Phồn Tinh Trì?
- Ngươi nói đúng, hắn đã có chín nghìn điểm, với tốc độ của hắn có thể rời đi từ lâu.
Trên Nhị Nguyên chiến trường, rất nhiều người đều cho rằng giữa hai người này sẽ có một trận chiến.
- Đừng mà! Thiên phú của Hiên Viên Mộc Tuyết tốt hơn, từ đầu tới đuôi một người chinh chiến, tính cách cứng cỏi, ta cảm thấy nàng xứng với Phồn Tinh Trì hơn Kiếm Lăng Thần.
- Nói đúng lắm, Kiếm Lăng Thần còn cần nữ nhân bảo hộ, một tên mặt trắng nhỏ yếu ớt.
- Để coi Lý Thiên Mệnh nghĩ sao, tóm lại Kiếm Lăng Thần đặt cược đúng chỗ.
- Nói chung ta phục Hiên Viên Mộc Tuyết, nàng thật sự quang minh lỗi lạc, vừa rồi còn trợ giúp Lý Thiên Mệnh ngăn cản mấy người Phương Trầm Vân.
Nhị Nguyên chiến trường bàn tán rôm rả, thời gian vẫn trôi, càng lúc càng gần đến lúc cuộc chiến Phồn Tinh kết thúc.
Chớp mắt, cuộc chiến Phồn Tinh chỉ còn lại nửa canh giờ
vù vù vù!
Lôi đình oanh tạc, nơi Lý Thiên Mệnh đi qua đều là kết giới Tinh Nguyên.
Càng lúc càng ít người, cũng tiện cho Lý Thiên Mệnh hơn, đến mặt sau, nhiều người không còn hy vọng xa vời có thể nhặt của rơi, chỉ có thể chạy.
Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn, trong tầm mắt của hắn chỉ còn mười mấy người.
Hắn ngước đầu nhìn bảng Phồn Tinh.
Hạng nhất, Lý Thiên Mệnh, một vạn một nghìn tám trăm điểm.
Hạng hai, Hiên Viên Mộc Tuyết, bốn nghìn năm trăm điểm.
Hạng ba, Kiếm Lăng Thần, ba nghìn lẻ một điểm.
Hạng bốn, Kiếm Nghê Thường, một trăm tám mươi điểm.
Bảng Phồn Tinh chỉ còn lại hai mươi mấy người.
Bây giờ gay cấn nhất là . . .
Hiên Viên Mộc Tuyết và Kiếm Lăng Thần, ai có thể được đến danh ngạch Phồn Tinh Trì?
Trong phút chốc, muôn người chú ý.
Lý Thiên Mệnh, Kiếm Lăng Thần, và cả Kiếm Nghê Thường, Kiếm Kiều Diễm đứng ở trước mắt Hiên Viên Mộc Tuyết.
Hai tỷ tỷ nuôi khác của Kiếm Lăng Thần đã rời khỏi cuộc chơi.
- Lý Thiên Mệnh tìm đường chết, rất có thể chính mình rớt điểm!
- Đúng vậy! Tuy hắn đánh bại Phương Tinh Khuyết, nhưng nói thật lòng, Hiên Viên Mộc Tuyết biểu hiện ra thực lực rất mạnh. Lực lượng của Tử Kiếp, không ai có thể chắn.
- Nhìn xem!
- Thật ra ta cảm thấy, Lý Thiên Mệnh có thể thu tay lại, Kiếm Lăng Thần không sánh bằng Hiên Viên Mộc Tuyết.
- Đúng rồi!
Trong khi mọi người bàn tán sôi nổi, Lý Thiên Mệnh chỉ kiếm hướng Hiên Viên Mộc Tuyết.
Hiên Viên Mộc Tuyết mỉm cười hỏi, như băng tuyết khuynh thành:
- Đấu đơn không?
Lý Thiên Mệnh cũng mỉm cười:
- Không, đánh hội đồng.
. . .
Thái Thanh Phương thị, Thái Thanh Cung.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Linh bản mệnh xong rồi, ngươi đừng đi lung tung, ta đi tìm nãi nãi.
Phương Tinh Khuyết không kiên nhẫn nói:
- Đi, đi, nhanh lên! Tiện thể khiến nãi nãi giúp ta nhìn xem, đây rốt cuộc là thiên văn gì mà có thể phong cấm lực lượng của ta!
- Ừm!
Phương Nguyệt Vi nhìn đệ đệ này, thật sự không biết nên làm sao.
Phương Nguyệt Vi dặn dò:
- Ngươi tạm thời đừng dùng lực lượng Sinh Kiếp trùng kích phong cấm này, ta thấy phong cấm này rất bạo loạn, nếu ngươi xằng bậy, xúc động cấm kỵ, rất có thể sẽ chết vì nó.
Phương Tinh Khuyết quắc mắt:
- Đi mau đi, dông dài! Nhớ kêu nãi nãi tìm kiếp văn linh túy có thể mọc lại tay cụt, hình như nãi nãi có.
- Ừm!
Phương Nguyệt Vi bây giờ mới đi.
Trong cung điện yên tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên . . .
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
- Trở lại? Nhanh vậy?
Phương Tinh Khuyết giãy giụa đứng lên.
Cửa xuất hiện một người.
Người kia có mai tóc màu xám trắng, rối xù như đã lâu không gội.
- Phương Tinh Ảnh, ngươi đến làm gì? Nhìn lão tử làm trò cười? Mợ nó, ngươi mau cút xéo, đồ chó nhà có tang hạ tiện!
Hôm nay Phương Tinh Khuyết cực kỳ mẫn cảm, táo bạo.
- Tinh Khuyết.
Phương Tinh Ảnh kêu một tiếng, hai chân run run đi tới trước mắt Phương Tinh Khuyết, nước mắt trào ra.
Phương Tinh Khuyết con ngươi co rút, hắn bỗng nhiên cảm giác lưng hơi lạnh lẽo:
- Muốn gì hả? Đồ súc sinh hạ đẳng!
Giọng Phương Tinh Ảnh khàn khàn, mắt đỏ tràn đầy tơ máu:
- Ngươi hiện tại bị phong cấm phải không?
Phương Tinh Khuyết thay đổi sắc mặt, hét to:
- Mắc mớ gì tới ngươi, mau xéo đi! Người đâu!!!
- Ta . . . ta . . .
Phương Tinh Ảnh lấy ra một thanh kiếm kề bên môi, thè lưỡi liếm một cái.
Giây phút đó, mũi kiếm cắt rách đầu lưỡi của gã, mùi máu tràn ra, gã biến thành ma quỷ.
- Ta muốn băm ngươi thành thịt nát.
- Hi hi.
. . .
Phồn Tinh chiến trường, cuộc đối đầu đỉnh cao!
Hiên Viên Mộc Tuyết mới mười bảy tuổi nhưng là đệ tử Tử Kiếp nhất trọng duy nhất trên chiến trường.
Phương Tinh Khuyết bị phế, ở lứa tuổi này không ai có thể tranh phong với nàng.
Liên tưởng đến huynh trưởng của Hiên Viên Mộc Tuyết chết trong tay Lý Thiên Mệnh thì biết hai người có mâu thuẫn.
Nhưng địa vị của Hiên Viên Vũ Phong ở trong gia tộc rất thấp, có thể nói là phế vật trong gia tộc.
Từ biểu cảm, động tác thì dường như Hiên Viên Mộc Tuyết không căm thù Lý Thiên Mệnh tận xương tủy.
- Ở trong mắt nàng, Lý Thiên Mệnh giống như một đối thủ bình thường.
- Chờ xem!
Trước bao sự chú ý, thú bản mệnh Huỳnh Hỏa, Meow Meow của Lý Thiên Mệnh đã đối đầu căng thẳng với hai con rồng thần của đối phương.
Hai con thú bản mệnh rồng thần này của Hiên Viên Mộc Tuyết đều có ba trăm sáu mươi mấy đốm sao, khá cao trong Thiên Nguyên tông. Khi vắng mặt bé rùa bự thì hai con rồng thần này là thú bản mệnh khổng lồ nhất trên chiến trường.
Trong đó, một con rồng thần toàn thân màu trắng, như thủy tinh băng sương, âm hàn lạnh lẽo, trên người còn có nhiều gai băng, nơi đi qua đóng băng vạn vật.
Đây là Băng Phách Tâm Long.
Một con rồng thần khác tên là Hải Hồn Mệnh Long.
Toàn thân của nó đều là vảy rồng màu xanh, dày nặng như đại dương, đầu rồng hơi giống với đầu rồng nước của Lam Hoang. Lúc này nó nuốt mây phun sương, bay lượn trong mây mù, hô mưa gọi gió, chế tạo ra thời tiết giông tố phối hợp Băng Phách Tâm Long kia thì sức sát thương càng mạnh.
Dưới kết giới Phồn Tinh, mưa to như trút nước, hơi lạnh khuếch tán, đóng băng chiến trường thành đất nước của Tuyết. Trầm Uyên chiến trường vốn không có tuyết rơi, nhưng bây giờ trong tầm mắt đều là băng sương.
Thiếu nữ khoác áo choàng màu xanh tắm trong băng sương bông tuyết, tựa như nữ thần.
Trước khi Lý Thiên Mệnh ra tay, nàng lấy con mắt màu xanh thứ ba ở giữa trán làm trung tâm, trên người bắt đầu hiện ra vảy rồng, trong thời gian ngắn, vảy giáp màu xanh nhạt hoàn toàn bao phủ thân thể nàng, bảo hộ trong đó.
Đây là Băng Phách Long Nhân Quyết!
Hiên Viên Mộc Tuyết biến hóa thành Băng Phách Long Nhân không khôi ngô bá khí, mà là thướt tha nhanh nhẹn, đường cong động lòng người, càng giống nữ nhân gió tuyết, vừa có lực lượng Tử Kiếp sức sát thương đáng sợ, càng có thân thể dũng mãnh của Băng Phách Long Nhân.
Tam Nhãn Chân Long Mạch của Thái Cổ Hiên Viên thị đều có tu vi chiến quyết luyện thể rất mạnh, Hiên Viên Mộc Tuyết cũng là như vậy.
Binh khí trong tay nàng là một cây gậy sắt màu băng lam, kiên cường, hung mãnh, hai chỗ đầu đuôi đều khắc hình đầu rồng, phỏng chừng đầu rồng đâm tới sẽ bị đầu rơi máu chảy.
Binh khí thô bạo như vậy hoàn toàn không hợp với khí chất ưu nhã ban đầu của nàng.
Kiếp Khí này là Song Long Băng Trượng, bốn sợi kiếp văn, tuy không nhiều bằng từng kiếm trong Phượng Hoàng Bát Kiếm, nhưng mỗi sợi kiếp văn ít nhất do sáu trăm thánh thiên văn tổ hợp.
Hiên Viên Mộc Tuyết cầm Song Long Băng Trượng, gậy dài xoay tròn trong tay nàng dẫn động gió bão băng tuyết ập về phía đám người Lý Thiên Mệnh.
Nàng ngữ khí lạnh nhạt nói:
- Cùng lên đi!