Hiên Viên Vũ Hành rất kích động, gã bấu chặt vai Hiên Viên Mộc Tuyết, siết thật chặt.
Hiên Viên Mộc Tuyết nghiêm túc nói:
- Vũ Hành ca ca, kế . . . kế . . . kế hoạch này quá mạo hiểm. Thực lực của ta cùng lắm là có thể đánh bại hắn, lấy đâu ra khả năng giết hắn? Hắn có ba con thú bản mệnh, trong đó một con tốc độ nhanh kinh người, ta chỉ cần để lại người sống thì vu hãm sẽ tự sụp đổ.
Hiên Viên Vũ Hành hưng phấn nói:
- Chuyện này thì muội yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho muội. Thiên Văn Thư bát tinh của Phương Tinh Khuyết không có hiệu quả, ta chuẩn bị Thiên Văn Thư cửu tinh cho muội! Chỉ cần muội đồng ý là ta đi mua ngay. Dù sao không ai nhìn thấy, muội cứ nói là chính mình giết hắn là được. Muội yên tâm, ta có con đường nhập hàng kín đáo.
Nghe lời này, Hiên Viên Mộc Tuyết xoe tròn mắt nhìn Hiên Viên Vũ Hành, nàng dần dần bình tĩnh lại, nghiêng mặt đi, nửa ngày không nói chuyện.
Hiên Viên Vũ Hành thúc giục:
- Mộc Tuyết! Sao muội không nói gì? Ta đang tìm cơ hội báo thù cho muội! Trong lòng muội nên biết rõ, e rằng đây là cơ hội duy nhất, bỏ lỡ lần này thì ca của muội chỉ có thể chết không nhắm mắt.
Hiên Viên Mộc Tuyết cắn môi son:
- Vũ Hành ca ca, nghe như ca ca hơi sợ hắn. Thật ra, hiện tại ca ca vẫn mạnh hơn hắn nhiều, không cần sợ hắn làm gì.
- Sợ hắn? Muội đừng nói bừa, ta đều vì muội!
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Ca ca đừng lừa ta, ca ca sợ hắn! Có lẽ ca ca hối hận đẩy hắn một cái, hoặc nên nói tôn thần ban cho hắn tất cả ánh sáng. Ca ca vì về sau có thể làm Thị Thần Điện Chủ đời tiếp theo, hai mươi năm nay chưa từng chểnh mãng một phút giây, nhưng khi ca ca phát hiện dù mình làm Thị Thần Điện Chủ cũng chỉ là phó tòng, mà Lý Thiên Mệnh lại được làm đệ tử tôn thần thì tâm lý của ca ca hoàn toàn vặn vẹo. Vũ Hành ca ca, ca ca không nên ngày ngày ngắm pho tượng của tôn thần, càng không nên quỳ lạy thần huyết.
Trong mắt Hiên Viên Vũ Hành nổi lên tơ máu:
- Muội câm miệng!
Hiên Viên Mộc Tuyết nhìn chăm chú vào Hiên Viên Vũ Hành, nói một hơi:
- Ta tôn kính ca ca, cho nên ta mới nói thẳng ý tưởng của mình ra. Cuộc chiến Phồn Tinh, ta và hắn giao thủ, tự mình cảm thụ được, người này từ Minh Hội Chiến đến hiện tại, trong vòng một tháng tiến bộ lớn bao nhiêu. Ta không biết hắn tương lai sẽ như thế nào, nhưng sự thực nói cho ta biết, nếu vẫn đối đầu với hắn thì ta thật sự rất ngu xuẩn. Có lẽ ta sẽ là Phương Tinh Khuyết kế tiếp.
- Vũ Hành ca ca, có lẽ ca ca ngươi không thói quen trên thế giới này còn có người trẻ tuổi thân phận, địa vị cao hơn Phương Tinh Khuyết, cao hơn ca ca một cấp độ, nhưng hắn xác thực xuất hiện. Người như ta và ca ca có đầy rẫy trên cõi đời, nhưng lên đến thần thì chỉ có một vị, Lý Thiên Mệnh cũng chỉ có một trên thế giới.
- Cho nên, ta đành có lỗi với huynh trưởng của mình. Không có biện pháp, lý trí nói cho ta, ta muốn sống sót, thì phải chiến vì gia tộc và sứ mệnh của mình, chứ không phải chiến vì tâm lý vặn vẹo của ta. Lui về phía sau một bước, mới có thể trời cao biển rộng.
- Vũ Hành ca ca, làm người phải biết chấp nhận hiện thực. Chúng ta xuất thân cao quý, đã nghiền nát vô số người bình phàm, vậy tại sao không thể buông ra lòng dạ, chấp nhận có người xuất thân cao hơn chúng ta? Tất cả sự khó chịu của ca ca đều bởi vì ngay từ đầu ca ca khinh thường hắn, hiện giờ là kiêu ngạo quấy phá, làm ơn tỉnh lại đi.
- Con người phải có lòng ti tiện, thừa nhận cường giả mới có thể đi tiếp trong Sinh Tử Kiếp. Ít nhất hiện tại ca ca mạnh hơn hắn, nếu ca ca chịu hòa giải, nói lời xin lỗi, chưa chắc hắn từ chối ca ca. Hắn không phải hạng người vênh váo ngang ngược. Kiếm Lăng Thần giúp hắn chút việc nhỏ, hắn liền cướp danh ngạch Phồn Tinh Trì cho Kiếm Lăng Thần, từ đó thấy được thái độ của hắn đối với bằng hữu.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói xong, Hiên Viên Vũ Hành đã sớm đứng lên, lùi xa ba thước, nở nụ cười âm u nhìn nàng.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Ta hy vọng ca ca nghe lọt được lời của ta.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Ha ha, nữ nhân thật là hạ tiện.
- . . .
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Ngươi nói nghe bùi tai lắm, ngươi thật hoàn mỹ, Mộc Tuyết, ngươi làm ơn đi tới trước ngôi mộ của ca ngươi rồi lặp lại những lời này!
Mắt Hiên Viên Mộc Tuyết đỏ hoe nói:
- Ngươi đừng lôi chuyện của ca ta ra mà nói! Ngươi có coi trọng hắn sao? Ngươi đã bao lần chửi thẳng vào mặt hắn là phế vật? Con người của ta như thế nào thì ta tự biết, bản thân ta chịu đựng, không cần ngươi chỉ tay múa chân. Nếu có một ngày ta có địa vị chí cao vô thượng, ta tự nhiên sẽ cho ca của mình một giải thích, nhưng trước đó, ngươi làm ơn đừng bắt ta bán mạng cho sự vặn vẹo và điên cuồng của ngươi!
- Rất tốt, rất tốt, ngươi đã trưởng thành, biết chịu hèn. Tiếp theo, khi ngươi khoe khoang bộ dạng đê tiện của mình ở trước mặt Lý Thiên Mệnh thì hãy suy nghĩ cho kỹ dòng họ của ngươi là gì! Chúng ta là Thái Cổ Hiên Viên thị! Không phải nô bộc hầu hạ người ngoài!
Hiên Viên Vũ Hành nói xong, dứt khoát xoay người đi khuất.
Ở trong lòng Hiên Viên Vũ Hành, tôn thần không phải người ngoài, nhưng mà, Lý Thiên Mệnh vĩnh viễn là người ngoài.
Một người ngoài, hắn dựa vào cái gì dưới một người, trên vạn người?
Nhưng địa vị của Lý Thiên Mệnh là tôn thần kéo lên.
Đây mới là điều đau khổ nhất.
Hiên Viên Vũ Hành từ nhỏ đã nhìn chăm chú vào tượng thần kia, phát ra sùng kính từ tận đáy lòng, thậm chí lúc mê say cũng không bao giờ ngờ tới sẽ có ngày này.
. . .
Hai ngày sau, Thanh Lân Yêu Lang trúng Đế Quân Kiếm Ngục vẫn không chết.
Lý Thiên Mệnh không đợi đến Đế Quân Kiếm Ngục mất khống chế, ngược lại Dịch Tinh Ẩn tìm đến trước.
Dịch Tinh Ẩn hỏi:
- Ngươi nghỉ ngơi khỏe chưa?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta không cần nghỉ ngơi.
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Phồn Tinh Trì tu luyện Trạm Tinh Cổ Thần Thể sẽ không thoải mái, ngươi nên chuẩn bị tâm lý.
- Chuẩn bị xong rồi, điện chủ.
- Được rồi, vậy hãy thu thập, chuẩn bị lên đường.
Dịch Tinh Ẩn nói rồi ném một tấm lệnh bài màu trắng cho Lý Thiên Mệnh:
- Đây là lệnh bài đệ tử Thiên Nguyên của ngươi, từ hôm nay trở đi hãy chuyển vào Thiên Nguyên tông tu luyện, vậy thì tiện hơn. Cảnh giới của ngươi tuy chưa đến Sinh Tử Kiếp cảnh, nhưng có mắt đều thấy thực lực và địa vị của ngươi.
- Vâng!
Lý Thiên Mệnh không có vướng bận gì, kêu Lâm Tiêu Tiêu ra.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nàng đã thành đệ tử Địa Nguyên rồi đúng không?
- Đúng vậy!
- Đúng còn ở lì tại đây làm thị nữ của ta?
Lâm Tiêu Tiêu chu môi nói:
- Vậy thôi ta đi.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Khỏi đi đâu hết, ta làm đệ tử Thiên Nguyên, hiện tại có thể có năm đệ tử Địa Nguyên làm thị nữ, nàng đi theo ta, tiện thể tìm thêm bốn người cho ta.
- Ta không tìm, ngươi tự tìm.
- Nghĩa là nàng đồng ý?
Lâm Tiêu Tiêu hỏi ngược lại:
- Được đi Thiên Nguyên tông tu luyện, tại sao không đi?
- Vậy đi thôi.
Dịch Tinh Ẩn nhìn bọn họ, cười nói:
- Còn chơi trò chủ nhân và nữ hầu nữa, người trẻ tuổi thật biết chơi.
- Hiểu lầm.
Dịch Tinh Ẩn hỏi:
- Các ngươi chơi trò này có phải đặt làm riêng đồng phục gì không?
- . . .
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Còn ngại ngùng nữa, ha ha. Thật ra không có gì, ta có hai mươi thê thiếp.
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình, ngước đầu nhìn khuôn mặt điển trai của Dịch Tinh Ẩn.
Phục.