Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 971 - Chương 971 - Thượng Thần Thứ Mười Một

Chương 971 - Thượng thần thứ mười một
Chương 971 - Thượng thần thứ mười một

Cuối cùng, Khương Phi Linh nói:

- Còn có chuyện gì không? Nếu không có thì trở lại an tâm tu hành.

Lý Thiên Mệnh hơi ngượng ngùng nói:

- Tôn thần, ta còn có một việc . . .

- Nói.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Lúc trước con thú bản mệnh thứ bốn của ta bị thương, bây giờ đã khỏe, sắp có thể xuất chiến. Nhưng phẩm cấp của nó bị rớt xuống một ít, ta còn thiếu một Thiên Địa Kiếp Nguyên.

- Con thứ bốn? À, là bị thương lúc cứu ta đúng không?

Khương Phi Linh hiểu ẩn ý trong câu nói của Lý Thiên Mệnh, nghe Tiểu Tứ có hy vọng ra đời, trong lòng nàng rất mừng, nhưng mặt ngoài vẫn giữ bình tĩnh.

Khương Phi Linh nói với Hiên Viên Đạo:

- Ngươi lại chuẩn bị một cái cho hắn.

- Vâng thưa tôn thần. Muốn phẩm cấp gì? Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn được không?

Hiên Viên Đạo nhanh gọn hỏi, sảng khoái hơn lần trước nhiều.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Được, cảm tạ tôn thần, cảm tạ tông chủ!

- Thuộc tính là gì?

- Hơi đặc biệt, nó là hệ thực vật.

Mọi người giật nảy mình:

- Hệ thực vật?!

- Thú bản mệnh hệ thực vật thì đúng là hiếm thấy, còn là một trong bốn con thú bản mệnh.

- Nói thật, thú bản mệnh hệ thực vật có một số thủ đoạn cường đại không thể tưởng tượng, rất khó đối phó.

- Hèn gì tôn thần nói hắn là đệ nhất thiên tài đại lục.

Các trưởng bối Thái Cổ Hiên Viên thị xì xầm bàn tán.

Hiên Viên Đạo nói:

- Hệ thực vật hơi ít gặp, ta cần tìm thử Thần Nguyên nào thích hợp, phỏng chừng mất chút thời gian.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tạ tông chủ, ta không sốt ruột, nó tạm thời chưa lành vết thương, còn cần một lúc nữa mới dùng.

Hiên Viên Đạo gật đầu:

- Ừm!

Chuyện này nói xong, Lý Thiên Mệnh chuẩn bị rời khỏi.

Khương Phi Linh lấy ra một cuốn sổ nhỏ:

- Cuốn chiến quyết này cho ngươi, trở về hãy nghiên cứu kỹ.

- Tạ tôn thần!

Lý Thiên Mệnh vội tiến lên cầm lấy, nhìn kỹ thì nó dường như là một cuốn sách bình thường.

Phỏng chừng là chiến quyết do Khương Phi Linh viết tay.

Lý Thiên Mệnh vội cất vào.

- Đi đi.

- Vâng, đệ tử cáo lui.

Lý Thiên Mệnh thế này mới rời đi.

. . .

Rời khỏi Hiên Viên Hồ, Lý Thiên Mệnh lấy chiến quyết ra, giở ra xem.

Thứ này là một quyển Không Linh Thư bình thường, bên trong trống rỗng, chỉ có một câu nói.

Là nét chữ của Linh Nhi.

Nàng viết:

[Ta nghĩ ca ca chắc chắn bận rộn, cho nên chỉ xem bốn chữ đầu là được.]

Lý Thiên Mệnh hoang mang đọc.

Hắn giở trang trước, không có chữ.

Lý Thiên Mệnh xem kỹ lại dòng chữ, mới phát hiện bốn chữ đầu là:

Ta nghĩ ca ca. (ta nhớ ca ca)

. . .

Lý Thiên Mệnh đi về trước Đệ Nhất Thiên Hạ các, gặp Phương Tinh Ảnh ở chân núi.

Phương Tinh Ảnh cưỡi một con phượng hoàng màu xám trắng lướt nhanh qua, bị Lý Thiên Mệnh chặn lại.

Cơ mặt Phương Tinh Ảnh co giật, hỏi:

- Làm gì thế?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Không làm gì, mới nãy nghe ngươi ngâm nga, thoạt nhìn tâm trạng tốt nhỉ.

Phương Tinh Ảnh cực kỳ cảm kích, tâm trạng kích động nói:

- Phương Tinh Khuyết đã chết, dĩ nhiên tâm trạng của ta tốt. Nói đến thì, thật sự cảm tạ ngươi. Thiên Mệnh, ta xin lỗi ngươi, lần trước là ta xung động, không ngờ rằng ngươi vẫn giúp ta.

Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ gã:

- A?

Phương Tinh Ảnh nói:

- Nghe nói hắn chết rất thảm, kẻ ác có hậu quả xấu, gặp báo ứng, thật tốt.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi không quan tâm ta giết hắn rồi tại sao còn có thể sống?

Phương Tinh Ảnh cảm khái nói:

- Tin đã lan ra ngoài, vũ trụ nguyên Thái Cổ Thần Tông oanh động, đều biết ngươi là đệ tử được tôn thần mang về. Tôn thần cực kỳ xem trọng ngươi. Thân phận này lợi hại hơn con riêng của Nhân Nguyên tông chủ, Phương Tinh Khuyết tuy là nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ, nhưng Thiên Nguyên tông chủ không thể so sánh tôn thần!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ngươi quá kích động, quá vui vẻ, nói nhiều lỡ lời, biết chưa?

Phương Tinh Ảnh giật mình, bộ dạng nghe không hiểu:

- Lỡ lời?

Lý Thiên Mệnh cười cười:

- Ngươi không cần cảm kích ta, kẻ giết người chưa chắc là ta, không chừng là Thiên Nguyên tông chủ thì sao?

Lý Thiên Mệnh vẫy tay với Phương Tinh Ảnh, quay về.

Sau khi về Đệ Nhất Thiên Hạ các, Lý Thiên Mệnh phát hiện Thanh Lân Yêu Lang không chết, Đế Quân Kiếm Ngục rất là ổn định.

Lý Thiên Mệnh cau mày:

- Không đúng.

Huỳnh Hỏa hỏi:

- Không đúng cái gì?

- Đế Quân Kiếm Ngục không thể nào mất kiểm soát.

- Vậy chứng minh có người muốn cưỡng ép trừ bỏ dẫn đến Đế Quân Kiếm Ngục nổ tung?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy tại sao có thể khăng khăng là ta giết người? Người trừ bỏ thì chỉ cần thăm dò sơ biết ngay không thể xằng bậy. Nếu đã làm liều thì sao đổ tội lên đầu ta được?

- Mấu chốt ở chỗ ngươi không biết chi tiết cái chết của Phương Tinh Khuyết.

- Có khi nào là Thái Thanh Phương thị giết người rồi đổ tội lên đầu của ta không?

- Chắc không đâu, ý đồ là gì?

Lý Thiên Mệnh lắc đầu, nói:

- Không biết.

Hắn suy nghĩ giây lát, trước mắt điểm khó hiểu là hắn không biết chi tiết cái chết của Phương Tinh Khuyết.

Ví dụ lúc Phương Tinh Khuyết chết, ai có mặt ở hiện trường? Hắn hoàn toàn không biết gì, cho nên rất khó phán đoán.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Phương Tinh Khuyết bị mang về, nói sao cũng nên có người bảo vệ đúng không? Vậy người bình thường không giết hắn được, cho nên bài trừ Phương Tinh Ảnh.

Huỳnh Hỏa buồn cười hỏi:

- Sao ngươi hoài nghi hắn?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Hắn có động cơ, nhưng không có năng lực. Mới rồi thấy hắn gặp ta thì hơi căng thẳng, không phải thuần túy cảm kích và hưng phấn, nên ta mới có ý tưởng này.

- Có đạo lý, nhưng mấu chốt vẫn là chi tiết!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vấn đề là, Phương Tinh Khuyết đã chết, Thái Thanh Phương thị không định làm rùm beng chuyện này, vậy ai nói cho ta nghe về chi tiết?

Huỳnh Hỏa trợn trắng mắt:

- Sao ta biết được?

. . .

Hiên Viên Hồ, trong một cung điện nổi trên mặt nước.

Hiên Viên Mộc Tuyết đang gảy đàn tranh cổ trong chòi mát giữa hồ băng, khúc nhạc du dương êm tai, âm thanh du dương có thể khiến lòng người trầm tĩnh.

Vải trắng rũ xuống bay trong gió, phất qua mặt, mang theo vài sợi tóc rối.

Trong băng tuyết, dung nhan Hiên Viên Mộc Tuyết xinh đẹp, có thể nói khuynh thành, vóc dáng trẻ trung xinh tươi có sức sống vô hạn.

Âm thanh đàn tranh cổ đến đoạn động lòng người thì bỗng ngừng bặt, thì ra vì bên ngoài chòi mát xuất hiện một người mà ngắt ngang khúc nhạc.

Hiên Viên Mộc Tuyết đứng lên:

- Vũ Hành ca ca.

- Mộc Tuyết.

Hiên Viên Vũ Hành bước vào, ngồi bên cạnh Hiên Viên Mộc Tuyết, trên người của gã sát khí hơi nặng, ánh mắt có chút âm trầm.

Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:

- Trong lòng có chuyện?

- Ừ.

Hiên Viên Mộc Tuyết lại hỏi:

- Phải chăng bởi vì, toàn bộ tông môn đều biết thân phận của Lý Thiên Mệnh, biết hắn tương lai sẽ là đệ tử của tôn thần, cho nên ca ca thấy khó chịu?

Hiên Viên Vũ Hành nói:

- Muội nói đúng, muội hiểu rõ ta.

Hiên Viên Mộc Tuyết gật đầu:

- Ừm!

Ánh mắt Hiên Viên Vũ Hành nóng cháy nhìn Hiên Viên Mộc Tuyết:

- Mộc Tuyết, nàng sắp cùng Lý Thiên Mệnh đi vào Phồn Tinh Trì đúng không?

- Đúng.

Hiên Viên Vũ Hành nghiêm túc mà âm u nói:

- Ta có một biện pháp để muội báo thù cho ca của muội, bình yên vô sự giết Lý Thiên Mệnh. Muội hãy nghe lời ta, đây là cơ hội nghìn năm một thuở!

- Vũ Hành ca ca . . .

Hiên Viên Mộc Tuyết mới kêu một tiếng đã bị Hiên Viên Vũ Hành ngắt lời.

Hiên Viên Vũ Hành nói thẳng:

- Trong Phồn Tinh Trì là môi trường biệt lập khép kín, không ai bảo hộ. Dịch Tinh Ẩn dẫn các ngươi vào trong rồi rời đi, đến lúc đó cô nam quả nữ chung một chỗ, muội trực tiếp ra tay giết hắn, sau đó nói là Lý Thiên Mệnh định làm bẩn muội, muội chịu nhục nên xúc động giận dữ đánh trả. Muội chỉ cần chú ý chi tiết, chế tạo một ít dấu vết và chứng cứ, Lý Thiên Mệnh tuyệt đối chết không có đối chứng! Muội là nữ, còn là hậu duệ của tôn thần, sau khi chịu nhục muội xúc động tức giận giết ngược lại, cho dù Lý Thiên Mệnh hiện tại là đệ tử của tôn thần cũng không có ai đồng tình hắn!

- Mộc Tuyết, trong tông môn, bề ngoài của muội đẹp số một số hai. Nếu Lý Thiên Mệnh gặp sắc nảy lòng tham thì cũng hợp lý. Hơn nữa muội rất thông minh, trong cuộc chiến Phồn Tinh không đối chọi gay gắt với hắn, thậm chí còn trợ giúp hắn, người khác càng sẽ không cho rằng muội cố ý vu hãm hắn!

Bình Luận (0)
Comment