Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 970 - Chương 970 - Tôn Thần Gọi Ngươi (Tt)

Chương 970 - Tôn thần gọi ngươi (tt)
Chương 970 - Tôn thần gọi ngươi (tt)

Hiên Viên Hồ, Lục Đạo Kiếm Cung.

Lý Thiên Mệnh đến nơi, trực tiếp ở đây nghiên cứu Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.

“Gần đây trải qua chiến đấu hơi nhiều, một kiếm này đã tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn còn cơ hội tăng lên uy lực của nó.”

Hiện tại Đông Hoàng Kiếm và kiếm quyết đệ nhất thiên hạ này là vốn liếng lớn nhất giúp Lý Thiên Mệnh có thể vượt cấp giết người.

Mở ra bảy tầng Kiếm Chướng, lại gặp mặt Lục Đạo Kiếm Thần.

- Tiền bối Kiếm Thần, vãn bối lại đến.

- Ừ, biến đi.

- Ta yêu ngươi.

- Ừ, biến đi.

- Lão già vô liêm sỉ, không biết ngượng là gì.

- Ừ, biến đi.

Lý Thiên Mệnh mở màn điều tiết không khí, sau đó luyện kiếm ở trước mặt Lục Đạo Kiếm Thần.

Lục Đạo Kiếm Thần bỗng nói:

- Sắp rồi, chờ ngươi đại thành, ta sẽ dạy ngươi kiếm thứ hai.

- A?

Lý Thiên Mệnh bị giật nảy mình, hắn nhìn lại, Lục Đạo Kiếm Thần đang mỉm cười nhìn chính mình:

- Tiền bối Kiếm Thần, người sống lại rồi sao?

- Ừ, biến đi.

- Người bị mất trứng rồi?

- Ừ, biến đi.

Lý Thiên Mệnh vịn trán, thì ra vẫn giống như trước kia.

Hắn tiếp tục luyện kiếm.

Một canh giờ sau.

Bên ngoài vọng vào âm thanh trong trẻo lạnh lùng:

- Lý Thiên Mệnh, tôn thần gọi ngươi.

Lý Thiên Mệnh từ trong Ngộ Kiếm Thạch đi ra, phát hiện người nói chuyện là Phương Thanh Ly.

Lý Thiên Mệnh chào:

- Chào điện chủ.

- Đi đi.

Phương Thanh Ly thản nhiên nhìn hắn một cái, tiếp đó xoay người đi.

Lý Thiên Mệnh phát hiện nữ nhân này tuổi không nhỏ, dáng người còn khá tốt, phỏng chừng khuôn mặt dưới lớp khăn che chỉ chừng ba mươi mấy tuổi.

Lý Thiên Mệnh chợt nhớ ra một điều:

“Hình như nàng ta là nãi nãi của Phương Tinh Khuyết?”

Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh trở nên nghiêm túc, bước nhanh đuổi theo Phương Thanh Ly, đứng bên cạnh nhìn bà, hỏi:

- Điện chủ, nếu ta nói Phương Tinh Khuyết có lẽ không phải là ta giết thì người có tin không?

Phương Thanh Ly nhìn hắn một cái, lạnh như băng nói:

- Không cần nói với ta, ta là thị tòng của tôn thần, ta mặc kệ chuyện bên ngoài.

- Được rồi.

Hiện còn chưa có kết luận về Đế Quân Kiếm Ngục, Lý Thiên Mệnh không thể nói nhiều.

Lý Thiên Mệnh đi theo Phương Thanh Ly vào Nhiên Linh Cung.

Nơi này vẫn canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi đều là trưởng bối Thái Cổ Hiên Viên thị, khác với lần trước đi vào là xung quanh thêm rất nhiều kết giới thiên văn, từng tầng bao vây, bảo hộ Khương Phi Linh kín kẽ.

Những kết giới thiên văn này điều là mới bày ra.

- Lý Thiên Mệnh, làm giỏi lắm.

- Nghe nói hai tháng này ngươi tăng tiến vùn vụt, khiến người chỉ biết thán phục.

- Ánh mắt của tôn thần quả nhiên lợi hại!

- Tôn thần nói trong vòng mười năm ngươi có thể thành cường giả hàng đầu, chúng ta mỏi mắt mong chờ.

Các trưởng bối Thái Cổ Hiên Viên thị bởi vì Hiên Viên Hi, quả nhiên thay đổi thái độ với Lý Thiên Mệnh.

Bọn họ nghiễm nhiên xem Lý Thiên Mệnh như con cháu trẻ của Thái Cổ Hiên Viên thị bọn họ.

- Ta nhất định nỗ lực!

Lý Thiên Mệnh rất ngoan, vái chào các tiền bối.

Phương Thanh Ly không có quay đầu, trực tiếp tiến vào nội điện.

Lý Thiên Mệnh theo sau lưng bà, nghe Huỳnh Hỏa và Meow Meow bình luận dáng người của bà cụ Phương Thanh Ly, bước chân vào trong đại điện.

Lý Thiên Mệnh vừa ngước đầu lên liền thấy Khương Phi Linh đứng trên sân thượng, nàng nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Khương Phi Linh quay đầu nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Lại đây.

Bóng dáng yêu kiều dường như hòa vào gió tuyết, thoạt nhìn càng động lòng người.

Khương Phi Linh khác với Hiên Viên Mộc Tuyết. Hiên Viên Mộc Tuyết giống như gió tuyết, còn Khương Phi Linh thì nổi bật giữa trời đất băng giá, giống như thế giới băng tuyết này có linh hồn.

Lý Thiên Mệnh trong lòng rung động, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài:

- Vâng, tôn thần.

Lý Thiên Mệnh lướt qua Hiên Viên Đạo và Phương Thanh Ly, đứng sau lưng Khương Phi Linh.

Quần áo Khương Phi Linh đang mặc trên người dường như đều là Kiếp Khí hàng đầu, bên cạnh nàng có kết giới thiên văn bảo hộ, nhóm người Hiên Viên Đạo cũng không thể gần sát bảo vệ.

Lý Thiên Mệnh dừng lại, cách Khương Phi Linh ở cự ly gần nhất.

Khương Phi Linh xoay người lại, đôi mắt linh động nhìn Lý Thiên Mệnh, hốc mắt ướt nước, đó là sự nhớ nhung:

- Tu hành như thế nào?

- Thưa tôn thần, tiến triển hiện nay không ngoài dự liệu của tôn thần. Còn sắp tới, ta phỏng chừng vẫn giống như tôn thần dự liệu, tiến lên với tốc độ cao!

Lý Thiên Mệnh nhìn vào đôi mắt của nàng, lời từ đáy lòng hắn không phải như vậy.

Hắn muốn ôm nàng, nói cho nàng rằng hắn rất nhớ nàng, muốn cảm thụ nhiệt độ của nàng, xúc cảm tuyệt vời, rồi sờ, ‘mài’, chứ không phải nghiêm trang ở đây nói chuyện.

Khương Phi Linh nghiêm túc nói:

- Khá lắm, rất giỏi. Ta có thể kết luận, ngươi cứ tiếp tục trưởng thành thì tuyệt đối là đệ nhất thiên tài Viêm Hoàng đại lục, ngươi có hy vọng lớn trở thành thần thứ mười một trong lịch sử đại lục!

Lý Thiên Mệnh biết tại sao Khương Phi Linh nói ra những lời này.

Mục đích là chồng thêm vốn liếng cho hắn, để địa vị của hắn ở Thái Cổ Thần Tông càng lúc càng cao.

Lý Thiên Mệnh kích động nói:

- Tạ tôn thần, đệ tử nhất định trả giá hết thảy, đuổi theo bước chân của tôn thần, suốt đời góp sức cho tôn thần!

Hiên Viên Đạo mắt sáng lên, nét mặt đặc biệt kích động:

- Tôn thần, Thiên Mệnh thật sự có cơ hội thành thần?

Khương Phi Linh thản nhiên nói:

- Nhìn liền biết.

Hiên Viên Đạo cực kỳ vui vẻ nói:

- Dự ngôn của tôn thần chưa từng sai! Ngày nào đó, Thái Cổ Thần Vực chúng ta có hai thượng thần thì lo gì không thể nhất thống thiên hạ?

Trưởng bối Thái Cổ Hiên Viên thị ở bên ngoài đều nghe thấy lời này, cả đám cười toe toét.

Bọn họ biết hiện thực rất khó khăn, nhưng vượt qua được thì Thái Cổ Thần Vực nhất định sẽ nghênh đón muôn đời huy hoàng!

Khương Phi Linh nghiêm túc nói:

- Khi ra ngoài đừng nói lung tung lời như vậy, để Thiên Mệnh từng bước tiến lên, hắn dù gì còn trẻ, tương lai con đường trưởng thành còn nhiều dấu hỏi.

Mọi người gật đầu:

- Rõ!

Trong lịch sử có rất nhiều thiên tài tuyệt thế đều được khẳng định có khả năng thành thần.

Nhưng chỉ có một mình Lý Thiên Mệnh là được thượng thần kết luận có thiên phú này.

Khương Phi Linh nói:

- Về sau Thiên Mệnh có nhu cầu gì về tu hành hãy trực tiếp vào nói cho Hiên Viên Đạo, Thái Cổ Thần Tông sẽ dốc hết sức giúp ngươi.

Lý Thiên Mệnh một lần nữa cảm ơn:

- Vâng, tạ tôn thần!

Nói thật lòng, có câu nói này thì địa vị của hắn trong đệ tử Thái Cổ Thần Tông không ai sánh bằng.

Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:

“Phỏng chừng ta có thể trực tiếp yêu cầu đi tham gia thử thách Tà Ma.”

Tất cả điều này đều là vì biểu hiện cuộc chiến Phồn Tinh của hắn giành được.

Hiện tại, dù là danh ngạch Phồn Tinh Trì cũng chỉ cần tôn thần nói một câu.

Việc Phương Thái Thanh không làm được, tôn thần đều có thể làm.

“Phải công nhận, cục diện hiện tại tốt hơn rất nhiều so với lúc mới tới hoàn toàn mù tịt.”

Mặc kệ là Lý Thiên Mệnh hay Khương Phi Linh đều dần dần quen thuộc Thái Cổ Thần Tông, hiểu rõ các loại thế lực và quan hệ nhân vật.

Bởi vì mấy câu nói của Khương Phi Linh, trong Nhiên Linh Cung hòa thuận vui vẻ.

Không khí nhẹ nhàng rất nhiều.

Khương Phi Linh ngày càng khôn khéo, thích hợp thân phận tôn thần của nàng.

Bình Luận (0)
Comment