Lý Thiên Mệnh từ Trầm Uyên chiến trường trở về, đang đi về Đệ Nhất Thiên Hạ các, chưa đi được bao xa thì bị Trạm Tinh Điện Chủ Dịch Tinh Ẩn từ sau lưng gọi lại.
Lý Thiên Mệnh đi tới trước mặt Dịch Tinh Ẩn:
- Điện chủ?
Dịch Tinh Ẩn hỏi:
- Phương Tinh Khuyết đã chết, thế là sao?
- Chết rồi?
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình:
- Ai làm?
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Ngươi làm.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta? Điện chủ đừng đùa giỡn, hắn bị loại khỏi cuộc chơi trước, cuộc chiến Phồn Tinh vừa mới kết thúc, ta không có thời gian tìm hắn. Hơn nữa, ta đã dạy cho hắn một bài học, không cần làm chuyện như vậy.
Dịch Tinh Ẩn nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Không đúng. Khi ta mang Phương Tinh Khuyết ra, trên người của hắn có một loại thiên văn hình kiếm, giống như thủ đoạn phong cấm, dường như là thanh kiếm của ngươi tạo thành phong cấm, sót lại trên người của Phương Tinh Khuyết, có đúng không?
- Cái đó đúng.
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Người của Thái Thanh Phương thị nói phong cấm kiếm khí kia phát tác nghiền nát Phương Tinh Khuyết.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc nói:
- Không phải chứ? Có người thấy tận mắt không?
Chuyện này thật sự hơi vượt qua dự đoán của hắn.
Dịch Tinh Ẩn thản nhiên nói:
- Cái đó thì không biết, dù sao ngươi đã chết, nhưng sau lưng ngươi có tôn thần, không cần lo bị trả thù, có vẻ như Phương gia không định đối phó với ngươi. Về sau ngươi hãy chú ý một chút.
Lý Thiên Mệnh cau mày.
Đế Quân Kiếm Ngục chủ động giết người?
Hắn chỉ mới kiểm soát thủ đoạn này, không hiểu nhiều về nó, cũng có khả năng mất kiểm soát giết người.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đa tạ điện chủ nhắc nhở.
- Không cần tạ, ngươi là đệ tử được tôn thần xem trọng, lại bày ra thiên phú tiến bộ kinh người, những trưởng bối Thái Cổ Thần Tông chúng ta nên trợ giúp ngươi trưởng thành. Dù sao, Thái Cổ Thần Vực là Thần Vực của tất cả mọi người chứ không phải Thần Vực của thị tộc.
Lời nói của Dịch Tinh Ẩn đầy ẩn ý.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Điện chủ nói có lý.
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi đi, qua hai ngày ta sẽ đón ngươi đi Phồn Tinh Trì. Đi đây.
- Cung tiễn điện chủ.
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Sắp tới đề nghị ngươi bớt gây chú ý, quan sát thái độ của Thái Thanh Phương thị nhiều hơn, tốt nhất đừng có thêm tranh chấp với bọn họ.
- Rõ.
Dịch Tinh Ẩn rời đi, Lý Thiên Mệnh dừng chân thật lâu.
- Trưởng bối như Dịch Tinh Ẩn, Âu Dương Kiếm Vương sẵn lòng tốt với ta, lại nói một câu như vậy, ý tứ là, bọn họ đại biểu lực lượng ngoài ba thị tộc lớn Thần Tông, họ xem trọng ta, sẵn lòng tài bồi, chỉ dẫn ta, do đó đứng chung trận doanh với tôn thần. Nói cách khác, là vì Thái Cổ Thần Vực?
Điều này hợp với ý tưởng của Lý Thiên Mệnh.
Hắn dự cảm hành động của tám Thần Vực sẽ khiến tình cảnh của Khương Phi Linh nguy hiểm, nếu như chính mình có thể trở thành keo dán các trận doanh Thần Tông lại với nhau thì sẽ càng tốt cho toàn bộ tông môn.
- Nhưng nếu Phương Tinh Khuyết không chết thì ta không đến mức hoàn toàn trở mặt với Thái Thanh Phương thị, dù sao Phương Thái Thanh là Thiên Nguyên tông chủ. Chuyện này rốt cuộc là tại sao? Đế Quân Kiếm Ngục mất kiểm soát?
Lý Thiên Mệnh hoang mang khó hiểu.
Cái chết của Phương Tinh Khuyết không phải chuyện tốt cho Lý Thiên Mệnh.
Tiểu bối có thể tranh chấp, nhưng giết nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ thì giống như là khiêu khích không nể mặt ai, đã vượt qua phạm vi trả thù Tụ Tinh Tịch Diệt Thư.
- Để xem có thể vượt qua sóng gió này không.
Lý Thiên Mệnh lấy Đông Hoàng Kiếm ra, cân nhắc thật lâu.
Hắn vẫn không tin vào nguyên nhân này.
Vì vậy, Lý Thiên Mệnh trở về Trầm Uyên chiến trường, bắt lấy một con mãnh thú Thanh Lân Yêu Lang, phong cấm Đế Quân Kiếm Ngục trong người của nó, rồi mang về Đệ Nhất Thiên Hạ các.
Lý Thiên Mệnh muốn trắc nghiệm, trong tình huống hắn không can thiệp vào thì Đế Quân Kiếm Ngục có bị mất kiểm soát?
Phương Tinh Khuyết chết trong vòng một ngày.
Vậy thì chỉ một ngày là biết kết quả cuộc thử nghiệm.
. . .
Đệ Nhất Thiên Hạ các.
Khi Lý Thiên Mệnh trở về, lần này Lâm Tiêu Tiêu không ngâm mình, nàng đứng ở cửa nghênh tiếp.
Trong gió lạnh, Lâm Tiêu Tiêu mặc áo đen, đội mũ của áo choàng, trùm kín người, chỉ lộ đôi mắt to ra ngoài.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thế này mới ra dáng tỳ nữ, nào, qua đây hầu hạ lão gia.
Lâm Tiêu Tiêu liếc hắn:
- Rảnh quá. Ngươi lấy được danh ngạch Phồn Tinh Trì không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không có, thật sự quá khó khăn, ta ở bên trong bị người đánh tơi bời, suýt không về được.
Lâm Tiêu Tiêu lộ vẻ sung sướng:
- Đáng đời.
Nàng cẩn thận ngẫm lại, cảm giác không đúng, trông Lý Thiên Mệnh thoải mái như vậy thì chắc chắn đã thành công.
Lý Thiên Mệnh ném Thanh Lân Yêu Lang vào trong sân, nói:
- Trông chừng cho ta, đừng để thú bản mệnh của nàng ăn mất nó.
- Biết, ngươi mang mãnh thú này trở về làm cái gì?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nhiều chuyện như vậy làm gì, lo làm tốt công việc của mình đi, dọn dẹp vệ sinh chưa?
Lâm Tiêu Tiêu vịn trán nói:
- Sạch sẽ!
Trước khi vào phòng, Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu thẳm, hỏi:
- Tiến triển không tệ, cảnh giới gì?
Lâm Tiêu Tiêu đáp:
- Đệ bát trọng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy là lợi hại còn hơn huyết mạch Thải Phượng và thiên phú Tứ Kiếm.
- Ừm.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Tiếp tục đi, qua mấy ngày ta sẽ giải phẫu nàng, xem thiên phú đó đến từ đâu.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi vặc lại:
- Chỉ cho phép ngươi tăng tiến vùn vụt sao?
- Đúng vậy!
- Bá đạo quá!
- Nàng hãy tập quen đi.
Ở chung một khoảng thời gian, Lý Thiên Mệnh cảm giác Lâm Tiêu Tiêu không tệ.
“Hay là tìm cách đuổi nàng ta ra Thái Cổ Thần Tông, vậy thì không có nguy hiểm gì rồi? Thôi, Linh Nhi còn ở Hiên Viên Hồ, với thế cục hiện tại, Tiêu Tiêu không thể nào trông thấy nàng.”
Nghĩ đến đây, Lý Thiên Mệnh không quan tâm nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Có Thái Nhất Tháp tẩm bổ, Lam Hoang nhanh chóng khỏe lại, nó đang kéo U U tỷ chơi trò tung hứng trong đình viện.
Cự thú màu đen kia bị Lam Hoang chơi đến thở hồng hộc, nổi trận lôi đình, bất đắc dĩ bé rùa bự ham chơi, không quan tâm cảm xúc của nó.
Lý Thiên Mệnh suy tư nói:
- Con thú bản mệnh này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?
Huỳnh Hỏa cười hiến kế cùn:
- Không biết, hay là trực tiếp giết?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không được, Tiêu Tiêu chỉ có một con thú bản mệnh.
Gà lưu manh cười gian:
- Ngươi mềm lòng, muốn mở hậu cung chứ gì?
- Ngươi đừng nói mò, ta có Linh Nhi, thiên hạ vô song.
Gà con vạch trần:
- Đừng làm bộ, hoa tươi trong nhà có rực rỡ đến đâu thì hoa dại ven đường vừa thơm vừa kích thích.
- Xéo ngay, Kê tặc!
- Đừng lầm chứ, ngươi mới là tặc, một cánh tay Kỳ Lân, trộm tạo hóa khắp nơi, còn đánh cắp tình cảm của tiểu cô nương.
- . . .
Gà con cười nham nhở:
- Linh Nhi không ở, tay của ngươi sắp mốc meo rồi phải không? Mau dùng Tiêu Tiêu ‘mài’ đi!
- Mài cái đầu gà nhà ngươi!
Lý Thiên Mệnh một tay tóm lấy gà con, tay trái bóp cổ gà.
Huỳnh Hỏa vừa thở vừa hú lên:
- Dừng tay! Người đâu, Tiêu Tiêu mau cứu ta với, Lý Thiên Mệnh chơi gà này!
Phương xa, Lâm Tiêu Tiêu quay đầu nhìn, nàng rùng mình vội chạy mất dép.
- Đi, đi Lục Đạo Kiếm Cung.
Lý Thiên Mệnh mang theo nhóm Huỳnh Hỏa, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Lúc sắp đi, Lý Thiên Mệnh xem con Thanh Lân Yêu Lang.
Đã qua hơn nửa ngày, Đế Quân Kiếm Ngục còn ở trên người Thanh Lân Yêu Lang, nó không có một chút thay đổi.
- Chờ thêm chút nữa xem sao.
Sau khi nói xong, Lý Thiên Mệnh tạm biệt Lâm Tiêu Tiêu, đi Hiên Viên Hồ.