Phương Thái Thanh hỏi gặn lại:
- Có nghĩa là . . . Lý Thiên Mệnh giết hắn, phải không?
Phương Nguyệt Vi run rẩy:
- Vâng! Phụ thân, lỗi tại nữ nhi đã không chú trọng phong ấn kia, không kịp thời . . .
Phương Thái Thanh hỏi:
- Nãi nãi của ngươi đâu?
Phương Nguyệt Vi đáp:
- Nãi nãi . . . nãi nãi rất khó chịu, nhưng không nói gì, quay về Thị Thần Điện Hiên Viên Hồ rồi.
- Không nói một lời nào sao?
Phương Nguyệt Vi mờ mịt nói:
- Nãi nãi đau lòng đến mức hộc máu, nhưng khó chịu hơn là chúng ta không thể đòi lại công bằng cho Tinh Khuyết đúng không? Tinh Khuyết chỉ bị thương một con thú bản mệnh của hắn, nhưng hắn đuổi tận giết tuyệt! Từ khi nào người của nhà chúng ta thành cỏ rác trong mắt người khác?
Phương Nguyệt Vi không quá thích đệ đệ này, nhưng trạng thái chết của gã càng kích thích tôn nghiêm làm nữ nhi của Thiên Nguyên tông chủ của nàng.
- Phụ thân . . .
Mọi người đều đang nhìn Phương Thái Thanh.
Rất nhiều người đều lòng đầy căm phẫn, mắt lóe tia sáng hung ác.
- Đi, về an táng nhi của ta trước.
Phương Thái Thanh cất bước rời đi.
. . .
Hiên Viên Hồ, Nhiên Linh Cung.
Phương Thanh Ly từ bên ngoài trở về, sửa sang lại quần áo, trên mặt nặn ra nụ cười, bước chân vào.
- Tôn thần.
Bà đi vào, đứng hầu bên cạnh Khương Phi Linh.
Khương Phi Linh nhàm chán liếc bà một cái:
- Ừm!
Qua một lúc, Phương Thanh Ly nói:
- Tôn thần, có một tin tốt.
- Tin gì?
Phương Thanh Ly cúi đầu nói:
- Nghe nói Lý Thiên Mệnh lấy được danh ngạch Phồn Tinh Trì, xếp hạng nhất bảng Phồn Tinh, tiến bộ rất lớn.
Khương Phi Linh khen ngợi:
- Vậy sao? Giỏi lắm.
Phương Thanh Ly nói:
- Ánh mắt của tôn thần thật là khiến người bội phục. Lý Thiên Mệnh này lúc vừa đến Thần Tông, chúng ta đều nhìn không ra hắn có gì đặc biệt, không ngờ mới hai tháng hắn đã ở trong Thần Tông một bước lên trời.
Hiên Viên Đạo ở bên cạnh mỉm cười nói:
- Đúng là lợi hại, Lý Thiên Mệnh này tương lai là rồng trong cõi người của Thái Cổ Thần Tông chúng ta.
Rồng trong cõi người?
Thái Cổ Hiên Viên thị là tộc thú bản mệnh rồng thần.
Khương Phi Linh nói:
- Ừm, cho hắn thêm một ít cơ hội, vấn đề không lớn. Cho hắn mười năm trưởng thành tất nhiên thành rường cột.
Nàng nói thật sự bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm mừng thầm.
Hiên Viên Đạo trịnh trọng nói:
- Tôn thần yên tâm, sắp tới ta sẽ chú ý hắn nhiều hơn, giúp hắn trưởng thành nhanh nhất.
Khương Phi Linh gật đầu, nói:
- Tốt.
Phương Thanh Ly cung kính đứng ở một bên, thật lâu không nói chuyện.
. . .
Buổi tối.
Bên ngoài Hiên Viên Hồ.
- Có chuyện gì không?
Phương Thanh Ly như bóng quỷ bay ra.
Trên ngọn núi hoang trước mắt bà có một bóng đen đứng thẳng như cây tùng xanh, đứng đơn độc ngạo nghễ.
- Nương!
Bóng người kia xoay người lại, rõ ràng là Phương Thái Thanh.
Hắn sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy, quỳ dưới đất, nước mắt tràn mi.
- Nhi chỉ có một nhi tử này, cứ thế mất đi. Hắn chết quá thảm, chết không toàn thây!
Phương Thái Thanh vươn tay bắt lấy bàn tay của Phương Thanh Ly.
Phương Thanh Ly như khúc gỗ đứng trên mặt đất, tròng mắt co rút kịch liệt, tia nhìn tán loạn.
Phương Thái Thanh giơ một cái bình nhỏ lên, cung kính đưa tới trước mắt Phương Thanh Ly:
- Đây là tro cốt của Tinh Khuyết.
Giọng của Phương Thanh Ly khàn khàn như có con sâu mắc kẹt trong cổ họng:
- Ngươi cho ta làm cái gì?!
Phương Thái Thanh nói:
- Mẫu thân hãy trò chuyện với hắn đi, hắn thân với người nhất.
Hai tay Phương Thanh Ly run rẩy cầm lấy bình nhỏ.
Phương Thanh Ly nói:
- Để hài tử xuống mồ yên nghỉ đi.
Phương Thái Thanh cúi đầu nói:
- Chết quá thảm, không yên nghỉ được, trừ phi có thể nhắm mắt.
Phương Thanh Ly nói:
- Phương Thái Thanh, ngươi muốn khiến ta làm cái gì? Ngươi vì báo thù cho Tinh Khuyết mà bắt ta giải quyết tôn thần cho ngươi? Ngươi có biết địa vị của Lý Thiên Mệnh ở trong lòng tôn thần không?
Phương Thái Thanh chua xót nói:
- Báo thù? Nương suy nghĩ nhiều. Nhi tử chỉ hy vọng, tai vạ đến nơi, lúc Thái Thanh Phương thị chúng ta dứt ra rút lui thì nương thân đừng ngăn trở, càng không cần khiến nhi tử khó xử.
- . . .
Phương Thanh Ly nhìn Phương Thái Thanh thật lâu.
Phương Thái Thanh quỳ dưới đất dập đầu:
- Nương thân là người bên cạnh tôn thần, nếu Thái Thanh Phương thị chúng ta vạn kiếp bất phục, mệnh của tôn thần có lẽ là đường sống cuối cùng.
Mắt Phương Thanh Ly đỏ ngầu nói:
- Ngươi quá càn rỡ!
- Xin mẫu thân hiểu cho, nhi tử là vì không có hy vọng, tổ tiên của Thái Thanh Phương thị chúng ta vỡ đầu, đổ máu nóng mới đổi lấy cách cục hôm nay. Nhi không hy vọng có thêm nhiều Phương Tinh Khuyết vô tội chết thảm, mất mạng cho thần của Thái Cổ Hiên Viên thị. Nương, nếu nhi có lỗi thì xin liệt tổ liệt tông Phương gia thiên đao vạn quả nhi. Thái Thanh Phương thị chúng ta làm gia nô ba họ, trời sinh mệnh tiện chết không đáng tiếc!
Phương Thái Thanh không ngừng dập đầu, rơi lệ nức nở.
- Ngươi xéo đi!
Phương Thanh Ly nắm chặt bình tro cốt trong tay, lòng như đao cắt, nước mắt chảy ròng:
- Ta sống là người của Thị Thần Điện, chết làm quỷ của Thị Thần Điện.
- Nhưng mà!
- Nhi và người, Tinh Khuyết mới là người một nhà thật sự!
Phương Thái Thanh dập đầu lần cuối, xoay người rời đi, bóng dáng tiêu điều biến mất trong bóng tối bão tuyết.
Trong đất tuyết.
Chỉ còn Phương Thanh Ly đứng yên tại chỗ, sững sờ như một thân cây.
. . .
Hai mươi giây sau, Phương Thái Thanh và Phương Thần Vũ gặp mặt.
Phương Thái Thanh lúc này mặt tươi rói, giống như đổi một gương mặt.
Phương Thần Vũ hỏi:
- Sao rồi?
Phương Thái Thanh thản nhiên nói:
- Ổn rồi, đã chôn xuống hạt giống, trong tay cầm tro cốt của tôn nhi bảo bối của bà, ta không tin bà còn có thể tiếp tục làm thần côn.
Phương Thần Vũ nói:
- Thị Thần Điện vốn là như thế, ân sư trước kia của bà có ơn nặng như núi với bà, đời này bà làm bạn bên máu Thần, không thể nào không cuồng si.
Phương Thái Thanh nói:
- Ừm, chờ đi, đợi đến thời cơ thích hợp, hạt giống nẩy mầm là được.
- Tinh Khuyết vốn có tương lai rất tốt, đáng tiếc.
- Không sao, nếu có thể thay đổi số phận của tộc ta, trở thành một kích mấu chốt phá cục thì hắn chết có ý nghĩa.
Phương Thái Thanh nói xong biến mất như làn gió.
. . .
Thái Ất Kiếm Cung.
Kiếm Vô Ý đứng trên sân thượng, thẫn thờ nhìn bão tuyết vần vũ, quốc gia Tuyết vạn dặm.
Một nam nhân cụt một tay, tóc rối xuất hiện ở cửa:
- Đại ca.
Kiếm Vô Ý hỏi:
- Ngươi không bảo vệ người mà đến tìm ta làm cái gì?
Nam nhân cụt một tay nói:
- Người của Thái A Kiếm tộc muốn gặp đại ca.
Kiếm Vô Ý nở nụ cười:
- Ồ.
- Gặp không?
- Gặp, tại sao không chứ?