Lý Thiên Mệnh xem một vòng, xung quanh còn mười mấy người đứng.
Bọn họ hoàn toàn không có thực lực, đã từ bỏ khiêu chiến hắn và Hiên Viên Mộc Tuyết, trực tiếp tiến lên chúc mừng.
Một đệ tử Thiên Nguyên nói:
- Các ngươi xứng đáng đoạt được danh ngạch Phồn Tinh Trì này, rất công bình!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tạ huynh đệ.
Người kia nói:
- Thiên Mệnh huynh giỏi thật. Nhưng tiểu đệ xin nhắc nhở một tiếng, Phương gia dù sao thế lực khổng lồ, sau khi ra ngoài, đề nghị Thiên Mệnh huynh nhanh chóng tìm một sư tôn đứng đầu để che chở chính mình.
Hiên Viên Mộc Tuyết cởi bỏ trạng thái Băng Phách Long Nhân, tiến lên nói:
- Không cần, toàn bộ Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta đều sẽ che chở hắn.
Người kia ngẩn ngơ:
- Hả? Vừa rồi hai người đánh dữ dội lắm mà?
Lý Thiên Mệnh cười đầy ẩn ý:
- Ha ha!
Lý Thiên Mệnh liếc qua Hiên Viên Mộc Tuyết.
Không tệ, cuộc chiến Phồn Tinh kết thúc.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Lý Thiên Mệnh, gặp ở Phồn Tinh Trì.
Lý Thiên Mệnh vẫy tay:
- Hẹn gặp lại.
. . .
Trầm Uyên chiến trường, bên ngoài kết giới Phồn Tinh.
Trạm Tinh Điện Chủ Dịch Tinh Ẩn tuyên bố:
- Cuộc chiến Phồn Tinh lần này kết thúc, hai danh ngạch Phồn Tinh Trì do Lý Thiên Mệnh, Hiên Viên Mộc Tuyết đoạt được, chúc mừng hai vị đệ tử kiệt xuất!
Giọng của Dịch Tinh Ẩn thông qua kết giới Phồn Tinh truyền đến kết giới Tinh Chủ.
Trong một chốc, kết thúc mọi chuyện!
Lý Thiên Mệnh và Phương Tinh Khuyết tranh chấp, là Phương Tinh Khuyết trái luật.
Lý Thiên Mệnh giết thú bản mệnh của gã, không tính là trái luật.
Tuy Phương Tinh Khuyết trái luật nhưng cũng trả giá đắt, Trạm Tinh Điện Chủ Dịch Tinh Ẩn đương nhiên sẽ không ở đây tuyên bố xử trí Phương Tinh Khuyết.
Dù sao Phương Tinh Khuyết là nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ, e rằng xem như chuyện này không xảy ra.
Nhưng mà . . .
Mọi người tò mò là, nếu Lý Thiên Mệnh thân phận ti tiện, kế tiếp trưởng bối và đệ tử của Thái Thanh Phương thị sẽ trả thù hắn như thế nào?
- Hắn còn có thể sống tiếp sao?
- Ai đó đi ra thu hắn làm đồ đệ đi!
- Trừ mấy cường giả đỉnh cao hàng đầu thì ai có lá gan đó?
Lý Thiên Mệnh không quan tâm những điều này.
Hắn quan tâm là, lần này thành công, hắn liền có thể đi Phồn Tinh Trì tu luyện Trạm Tinh Cổ Thần Thể.
Tiếp theo là khiêu chiến linh tai kiếp văn ở Thiên Nguyên Đỉnh, cho Tiểu Tứ ra đời!
. . .
Trên bầu trời.
Phương Thanh Ly điều khiển phượng hoàng màu xanh từ Hiên Viên Hồ xuất phát đi Thái Thanh Cung.
Phương Nguyệt Vi ngoan ngoãn ở bên cạnh Phương Thanh Ly, không dám nói một tiếng nào.
Sắc mặt Phương Thanh Ly hơi lạnh lùng, hốc mắt hơi sưng đỏ, đôi tay giấu trong ống tay áo bóp chặt vào nhau:
- Ba con thú bản mệnh đều chuyển hóa thành linh bản mệnh?
Phương Nguyệt Vi cúi đầu nói:
- Vâng thưa nãi nãi.
- Một cánh tay hoàn toàn đứt?
- Vâng.
- Vậy thì dù có thể mọc lại tay cụt cũng mất nhiều năm, hơn nữa cánh tay mọc ra không khớp với trình độ luyện thể của thân thể vốn có, trong thời gian ngắn không cách nào chịu đựng lực lượng, ảnh hưởng rất lớn. Điều này tương đương với Tiểu Bảo Nhi thành nửa phế nhân.
Khi Phương Thanh Ly nói chuyện thì đầu lưỡi hơi run.
Trong đầu bà không ngừng hiện ra hình ảnh đứa trẻ này từ em bé sơ sinh đến bi bô tập nói, dần lớn lên.
Phương Nguyệt Vi chỉ dám gật đầu:
- Vâng.
- Nương thân của các ngươi đi sớm, Tiểu Bảo Nhi là ta một tay nuôi lớn, ài! Lúc bình thường hắn quái đản, giờ gặp đả kích trí mạng, về sau sẽ khổ sở đây.
Phương Thanh Ly nói tới đây nước mắt không kiềm được rơi xuống.
- Nãi nãi . . .
Phương Thanh Ly lắc đầu thở dài, cực kỳ khó chịu:
- Vi Nhi, ngươi nói xem hắn đấu với ai không tốt, cố tình đấu với người mà tôn thần xem trọng, ài! Chịu thiệt lớn như vậy, may mắn còn giữ một cái mạng, về sau ngã một lần khôn ra một chút, còn có thể sống tiếp.
Phương Nguyệt Vi hỏi:
- Nãi nãi, cho dù Lý Thiên Mệnh kia có thân phận như vậy, với thân phận Thị Thần Điện Chủ của nãi nãi chẳng lẽ không thể làm chủ cho tôn nhi của chính mình sao? Đối với tôn thần thì nãi nãi mới là người quan trọng nhất đúng không?
Phương Thanh Ly lắc đầu, nói:
- Tôn thần là thần! Ta chỉ là một phó tòng, nàng sẽ không quản việc của tôn nhi của ta. Nàng nói rồi, định trong vòng mười năm đào tạo Lý Thiên Mệnh thành cao thủ đỉnh cao trong Thái Cổ Thần Vực, muốn làm chủ cho Tiểu Bảo Nhi thì rất khó.
- Phụ thân của ta cũng không được?
Phương Thanh Ly nói:
- Phụ thân của ngươi? Ở trước mặt tôn thần thì hắn là cái gì? Nguyệt Vi, ngươi đừng nói nữa, Tiểu Bảo Nhi lần này có thể nhặt về một cái mạng đã là may mắn lớn trong bất hạnh, dù hắn còn lại một con thú bản mệnh thì vẫn là Ngự Thú Sư. Về sau chăm chỉ, lắng đọng tâm tư, có ta ở, tiền đồ sẽ không kém, chỉ cần không đắc tội Lý Thiên Mệnh, không ai có thể khi dễ hắn.
Phương Nguyệt Vi gật đầu, nói:
- Ta biết.
- Con người, hễ còn sống thì mặc kệ như thế nào vẫn tốt hơn đã chết. Tiểu Bảo Nhi cứng đầu như vậy, cũng nên trưởng thành lên.
Vành mắt Phương Thanh Ly đỏ hoe, nghĩ đến tôn nhi hiện tại khẳng định rất tuyệt vọng, trong lòng Phương Thanh Ly rất khó chịu, ước gì nhanh hơn về Thái Thanh Cung.
- Từ lần trước tôn thần gặp ám sát thì nãi nãi không về nhà nữa.
- Ừm!
Chớp mắt đã đến Thái Thanh Cung, Phương Thanh Ly trực tiếp đáp xuống đình viện.
Khi đáp xuống đất, Phương Nguyệt Vi chợt nhớ ra:
- Phải rồi, nãi nãi, trên người Tinh Khuyết còn có Lý Thiên Mệnh để lại một loại phong cấm, uy lực rất mạnh, rất bạo loạn, nãi nãi hãy xem giúp hắn.
- Ừ ừ.
Phương Thanh Ly lắc người vào trong cung điện.
- Tôn nhi, Tiểu Bảo Nhi, ngươi ngủ rồi sao?
Phương Thanh Ly đi qua hành lang dài, bước vào trong. Phương Nguyệt Vi bước nhanh đuổi theo.
Trong cung điện im ắng, không ai đáp lại.
- Bên này.
Phương Nguyệt Vi chỉ đường, hai người vào một gian tẩm cung.
Bọn họ ngước đầu nhìn, Phương Tinh Khuyết ở trên giường.
Trong khoảnh khắc đó, hai nữ nhân, một già một trẻ cơ mặt cứng ngắc, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, con ngươi co rút kịch liệt, không nói nên lời.
Bọn họ trông thấy đầu của Phương Tinh Khuyết còn đặt trên gối kê đầu.
Nhưng mà . . . trong ổ chăn máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Phương Tinh Khuyết xoe tròn mắt, tuyệt vọng chết đi, chịu đựng vô tận sợ hãi.
- Phụt!
Phương Thanh Ly phun ra búng máu, miệng mũi chảy máu ngất xỉu ngã xuống đất.
. . .
Nhị Nguyên chiến trường, đa số người đã giải tán.
Bên ngoài phòng kín của phương gia.
- Phụ thân! Phụ thân!
Mặt Phương Nguyệt Vi tái mét xông vào.
Nàng ngước đầu nhìn, những nhân vật lớn của Phương gia đang ra ngoài, Phương Thái Thanh đi đằng trước nhất.
Phương Thái Thanh bình tĩnh nhìn nàng một cái:
- Có chuyện gì mà sợ hãi như vậy?
Phương Nguyệt Vi quỳ dưới đất, mặt không chút máu:
- Phụ thân!!!
Phương Thái Thanh nói:
- Nói chuyện.
Phương Nguyệt Vi ngập ngừng:
- Tinh Khuyết . . . đi rồi.
Lời này vừa nói ra, toàn trường tĩnh mịch.
Các phương nhân vật vừa rồi còn đang thảo luận đều giật nảy mình, nhìn về phía Phương Nguyệt Vi.
Phương Thái Thanh nheo mắt, giọng nói lạnh buốt:
- Chết như thế nào?
Nhưng phản ứng của Phương Thái Thanh rất bình tĩnh đối với một phụ thân.
Vai Phương Nguyệt Vi run rẩy, òa khóc:
- Lý Thiên Mệnh để lại một loại phong cấm trên người của hắn, ta cho rằng không có việc gì, cho hắn chuyển hóa linh bản mệnh xong ta đi tìm nãi nãi đến, kết quả phong cấm phát tác, nghiền nát thân thể của hắn thành . . . Tinh Khuyết thật tội nghiệp, đến bây giờ phong cấm còn chạy trên xác chết của hắn . . . hu hu!
Toàn trường càng thêm tĩnh mịch.