Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 978 - Chương 978 - Hiên Viên Tiêu

Chương 978 - Hiên Viên Tiêu
Chương 978 - Hiên Viên Tiêu

Trong lúc Lý Thiên Mệnh tu luyện Trấn Hồn Chi Đồng, có hai đệ tử mới đi tới đây.

Bọn họ không nói không rằng, càng không quấy rầy mấy người khác.

Bọn họ lần lượt đến, đó là Hiên Viên Vũ Hành và Hiên Viên Mộc Tuyết.

Sau khi đi vào, hai người đến vị trí khác nhau, đều nhìn thấy Lý Thiên Mệnh, giật nảy mình.

Cho tới nay, nơi này đều là chỗ riêng biệt của đệ tử Tam Nhãn Chân Long Mạch.

Có người nói cho bọn họ:

- Trên bàn tay của hắn có một con mắt, thoạt nhìn không tệ lắm.

Hiên Viên Mộc Tuyết líu lưỡi nói:

- Bàn tay? Thật là biến thái.

Nàng duỗi cổ ra, đã trông thấy.

Sư huynh kia cười nói:

- Không mọc trên mông là tốt rồi.

- . . .!

Hiên Viên Mộc Tuyết cảm thấy rất phiền, trong Phồn Tinh Trì có mặt Lý Thiên Mệnh thì thôi đi, đến thử thách Tà Ma vẫn đụng phải hắn.

Người cảm thấy phiền còn hơn Hiên Viên Mộc Tuyết nữa là Hiên Viên Vũ Hành.

- Âm hồn không tán.

Một đệ tử Thiên Chi Thánh cảnh chớp mắt leo lên vị trí ngang hàng với gã, tu luyện chung một chỗ, loại cảm giác này giống như là nằm mơ vậy.

Hiên Viên Vũ Hành vừa mới nhập định, ngay sau đó, cửa lớn bên ngoài mở ra, có người dọc theo đường hầm đi vào.

Người kia gây ra động tĩnh khá lớn, tất cả đệ tử có mặt trên cơ bản đều tạm ngừng tu hành, nhìn hướng đường hầm.

Một nam nhân trung niên mặc trường bào màu trắng và đen, mặt mang nụ cười xuất hiện ở cửa.

Vị trí giữa hai chân mày của gã cũng có con mắt thứ ba, chứng minh thân phận Tam Nhãn Chân Long Mạch của gã. Người này có một con mắt màu vàng, trong Thái Cổ Hiên Viên thị, địa vị con mắt màu vàng cực kỳ cao.

Các đệ tử vội vàng vái chào:

- Kính chào Linh Hà Điện Chủ!

Linh Hà Điện là một trong chín thần điện, chưởng quản linh khoáng, linh túy của tông môn, song song với Kiếp Binh Điện.

Trên thực tế, bọn họ không chỉ quản lý Thần Tông, mà là khai thác và phân phối tài nguyên cho toàn bộ Thái Cổ Thần Vực.

Đây là một phần công việc béo bở!

Linh Hà Điện Chủ Hiên Viên Tiêu tự nhiên cực kỳ nổi tiếng trong Thái Cổ Thần Vực.

Trong Thái Cổ Hiên Viên thị, địa vị của gã xếp vào tốp năm, thậm chí tốp ba.

Hiên Viên Tiêu còn có một thân phận, gã là phụ thân của Hiên Viên Vũ Hành.

Thân phận này tuy không sánh bằng Thiên Nguyên tông chủ Phương Thái Thanh, nhưng cũng tương đương không sai.

Hiên Viên Tiêu vừa đi tới liền mỉm cười nói với Lý Thiên Mệnh:

- Không ngờ rằng ngươi chạy đến nơi này, ta tìm ngươi cả buổi.

- Ta?

Lý Thiên Mệnh biết Hiên Viên Tiêu là phụ thân của Hiên Viên Vũ Hành, không ngờ nhiệt tình với chính mình như vậy.

Lý Thiên Mệnh vội hỏi:

- Điện chủ có gì sai bảo?

- Không có gì sai bảo, tôn thần ban cho ngươi một Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn, ta tiện đường đi qua, tộc vương của chúng ta bảo ta mang cho ngươi. Cầm đi.

Hiên Viên Tiêu vừa nói xong liền ném một hộp báu đóng kín cho Lý Thiên Mệnh, hắn vội nhận lấy.

- Đa tạ tôn thần, đa tạ Hiên Viên tông chủ, đa tạ điện chủ.

Lý Thiên Mệnh lại được bảo bối miễn phí, trong lòng tự nhiên hoan hỉ, cảm tạ tất cả những người có thể cảm tạ, trong lòng ca ngợi Khương Phi Linh vô số lần.

Lý Thiên Mệnh nhủ thầm:

“Cơm mềm thật thơm!”

Tiểu Tứ còn chưa ra đời mà bảo bối đã chuẩn bị sẵn cho nó.

- Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn . . .

Bảo bối như vậy khiến đệ tử Tam Nhãn Chân Long Mạch có mặt đều đỏ mắt.

Phải biết rằng, với thân phận đệ tử Thiên Nguyên trung tâm như bọn họ, nếu muốn có được Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn thì không biết phải trả giá bao nhiêu sự cố gắng.

Tuy rằng hơi mắt đỏ, nhưng không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể hâm mộ nhìn Lý Thiên Mệnh.

- Ai kêu hắn được tôn thần xem trọng?

- May mắn ghê.

- Hâm mộ cũng không được.

Mọi người nhỏ giọng cảm khái mấy câu.

Trong lúc bọn họ xì xào, Hiên Viên Tiêu đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh, cười nói:

- Người trẻ tuổi, tôn thần rất xem trọng ngươi, cố gắng lên, tương lai khai thác lãnh thổ cho Thái Cổ Thần Vực ta, có ngày trở thành phụ tá đắc lực của tôn thần.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vâng! Đệ tử nhất định nỗ lực!

Hiên Viên Tiêu vừa lòng gật đầu, tiếp đó quay đầu, tìm được Hiên Viên Vũ Hành, lườm gã một cái, nói:

- Thiên Mệnh, khuyển tử trước đây có chút mâu thuẫn với ngươi, hôm nay thừa dịp này, ta khiến hắn lại đây xin lỗi ngươi.

Đôi mắt của Hiên Viên Vũ Hành thoáng chốc trở nên âm trầm nhiều hơn:

- Phụ thân!

Hiên Viên Tiêu mỉm cười, vẫy tay:

- Lại đây.

Hiên Viên Vũ Hành quen thuộc tính tình của Hiên Viên Tiêu, biết bộ dáng đó của Hiên Viên Tiêu thì miễn thương lượng.

Hiên Viên Vũ Hành cắn răng, cúi đầu đi tới.

Hiên Viên Tiêu vỗ vai nhi tử:

- Nói xin lỗi đi.

Lực lượng bàng bạc truyền đến từ bả vai, Hiên Viên Vũ Hành bị vỗ suýt khuỵu gối xuống.

Hiên Viên Vũ Hành hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười nói:

- Thiên Mệnh huynh đệ, lúc mới gặp đúng là lỗi của ta, suýt chút tổn thương ngươi, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi. Hy vọng ngươi đừng so đo.

Đây là sự thay đổi vì địa vị của Lý Thiên Mệnh đã khác.

Thân phận của Khương Phi Linh quá cao, tùy tiện nâng có thể khiến Lý Thiên Mệnh bay thẳng lên tầng mây.

Nhưng mà . . .

Căn cơ có vững chắc hay không thì hiện tại còn chưa biết được.

Con người leo lên quá cao, sơ sẩy ngã xuống là tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười hỏi:

- Là thật lòng à?

Có mặt ở đây đều là đệ tử hàng đầu của Thái Cổ Hiên Viên thị, bọn họ đều nhìn cảnh này.

Hiên Viên Vũ Hành cười nói:

- Đúng.

Linh Hà Điện Chủ Hiên Viên Tiêu nói:

- Bắt tay nhau đi.

Hiên Viên Vũ Hành nhanh chóng chìa tay ra trước mặt Lý Thiên Mệnh, thoạt nhìn rất có thành ý, gã nói:

- Có câu không đánh không quen biết, khoảng thời gian này ngươi tiến bộ khiến ta xem thế là đủ rồi, ta rất bội phục ngươi, về sau cười xóa ân thù, mọi người đều là bằng hữu, có chuyện gì cần đến ta thì tùy thời nói một tiếng cho ta biết.

- Được.

Lý Thiên Mệnh vươn tay ra bóp một cái với Hiên Viên Vũ Hành, tay của Hiên Viên Vũ Hành rất lạnh lẽo, không ‘nóng’ như trên mặt.

Hiên Viên Tiêu tự mình mở miệng kêu Hiên Viên Vũ Hành đi qua, ép nhi tử của chính mình xin lỗi, cộng thêm gã đưa Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn đến, Lý Thiên Mệnh không thể nào không nể mặt.

Hiên Viên Vũ Hành cũng biểu hiện khéo léo, không tìm ra chỗ chê, gã sửa đổi rất nhanh, giấu sạch sát khí ban đầu.

Bắt tay giảng hòa, không đại biểu Lý Thiên Mệnh quên cái thù bị đẩy. Hơn nữa hắn trực giác Hiên Viên Vũ Hành vẫn không hợp với mình.

“Bây giờ ta dồn tinh lực vào tu hành và Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, không cần thiết dây dưa với hắn. Nếu có một ngày ta vượt qua hắn, đó mới thật sự là lúc chứng minh!”

Ngày mới bước chân vào Thái Cổ Thần Tông rất khốn khổ, nhưng mà hiện tại, chỉ dựa vào thân phận đã có thể buộc Hiên Viên Vũ Hành xin lỗi chính mình, thật ra đã tính là thắng lợi.

Trông thấy hai người hòa thuận thì Hiên Viên Tiêu rất vui vẻ.

Hiên Viên Tiêu nói:

- Tiểu tử, Thiên Mệnh vừa đến thử thách Tà Ma, phỏng chừng có rất nhiều điều không hiểu, ngươi hãy quan tâm nhiều hơn.

Hiên Viên Vũ Hành nói:

- Vâng thưa phụ thân.

- Vậy là tốt rồi, không quấy rầy các ngươi, đi đây.

- Đưa điện chủ!

Sau khi Hiên Viên Tiêu rời đi.

Hiên Viên Vũ Hành nhìn thẳng vào mắt Lý Thiên Mệnh, hỏi:

- Cần ta giải thích nghi hoặc sao?

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Không cần.

- Vậy ta lo việc của mình.

- Đi đi.

- Hẹn gặp lại.

Hai người tách ra, trở lại vị trí của chính mình, trông như không có chuyện gì xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment