Hiên Viên Mộc Tuyết xem xong tất cả điều này.
Nàng nhếch miệng, thở dài, lo làm việc của mình.
- Mộc Tuyết, Mộc Tuyết.
Không ngờ mới nhắm mắt tu luyện, Lý Thiên Mệnh đã mò tới gần.
Hiên Viên Mộc Tuyết hơi căng thẳng hỏi:
- Làm gì đấy?
Tuy nàng không muốn nhằm vào Lý Thiên Mệnh, nhưng càng không muốn khiến Hiên Viên Vũ Hành cảm thấy hai người có quan hệ tốt đẹp.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta hỏi một câu, đệ tử ở đây khi nào rời đi địa cung?
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta muốn dưới sự chứng kiến của Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, cùng nàng lén hẹn hò.
- Ngươi đi chết đi!
- Đùa cho vui, ha ha, nàng hãy trả lời câu hỏi của ta.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, riêng Vũ Hành ca ca một lần tu luyện ít nhất hơn mười ngày, sẽ không rời đi, đồng thuật là căn bản của ca ca.
- Vậ hả, phiền.
Lý Thiên Mệnh định bụng chờ không có ai thì một mình bay lên cao, tìm cách lấy đi Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.
Hiên Viên Mộc Tuyết tức giận nói:
- Ngươi đừng tới gần ta, biến ngay! Ta với ngươi hoàn toàn không có khả năng.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép cười khinh, hỏi xong liền đi:
- Suy nghĩ vẩn vơ gì đấy, trên mặt mọc ba con mắt, xấu đau xấu đớn, lão tử không thèm.
- ???
. . .
Vào đêm.
Lý Thiên Mệnh thấy Hiên Viên Vũ Hành không có ý định rời khỏi, hắn còn phải đi Trạm Tinh Cổ Lộ và Phồn Tinh Trì, thế là đi trước.
Người trong Tà Ma Địa Cung thưa dần, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hiên Viên Vũ Hành.
Mọi người đã thói quen, dù sao gã thường một người ở lại đây.
Trong địa cung to lớn này chỉ còn một mình Hiên Viên Vũ Hành, trông có chút cô đơn chiếc bóng, vô cùng nhỏ bé.
Bất giác, sương mù màu đỏ đen mông lung trong địa cung trở nên càng thêm dày đặc, từng đợt huyết khí lăn lộn, cơ hồ nuốt chửng Hiên Viên Vũ Hành.
Khuôn mặt như gọt bằng đao kiếm từ từ vặn vẹo, nhíu chặt chân mày, trông cực kỳ thống khổ.
Hai tay Hiên Viên Vũ Hành bấu chặt thịt trên đùi, móng tay đâm sâu vào, móng tay thậm chí biến thành móng vuốt màu vàng.
Sương mù màu đỏ đen vòng quanh Hiên Viên Vũ Hành, con mắt màu vàng ở giữa hai chân mày dần thay đổi.
Theo màu vàng từ từ bị nuộm đỏ, cuối cùng thành màu đỏ tươi, tà dị âm u lạnh lẽo, sát khí ngút trời.
Nếu bất kỳ ai trông thấy hình ảnh này đều sẽ ngây ra như phỗng.
Bởi vì, con mắt thứ ba của Tam Nhãn Chân Long Mạch không bao giờ phát sinh biến đổi như vậy.
Oong!
Hiên Viên Vũ Hành bay lên, từ từ lên cao, cách Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn càng lúc càng gần.
Sương mù đỏ tràn ngập, hai con mắt khác của Hiên Viên Vũ Hành cũng dần chuyển sang đỏ, mãi đến cuối cùng ba con mắt đều có màu đỏ tươi, hình thành một tam giác, huyết khí lăn lộn.
Điều này khiến khí chất của Hiên Viên Vũ Hành khác hẳn, cực kỳ hung thần.
- Ta không phục, ta không phục!
Biểu cảm của Hiên Viên Vũ Hành cực kỳ oán hận, cắn chặt răng, trên đôi tay nổi gân xanh.
Lúc này Hiên Viên Vũ Hành đã đến gần sát Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, con mắt đỏ máu giữa hai chân mày cơ hồ là phiên bản thu nhỏ của Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.
Ngay sau đó!
Từ Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn tuôn ra từng luồng sương mù máu hội tụ trong con mắt thứ ba của Hiên Viên Vũ Hành, từ xa liên tục rót vào trong.
Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn rất lớn, tốc độ rót vào không quá nhanh.
Nhưng dù số lượng ít ỏi thì trên máu thịt da dẻ của Hiên Viên Vũ Hành nhanh chóng hiện ra tơ máu, như những con rắn độc bò dưới lớp da.
Đột nhiên!
Một giọng nói cổ xưa âm trầm vang lên trong đầu Hiên Viên Vũ Hành.
“Nếu ngươi không phục, vậy thì đi chứng minh chính mình, khiến mọi người đều biết, ngươi mới là người xứng đáng nhận mọi ánh nhìn.”
Hiên Viên Vũ Hành mờ mịt nói:
- Ta không làm được, hắn là con cưng của tôn thần, ta không phải.
Âm thanh kia hướng dẫn từng bước:
“Ngươi sai, làm gì có tôn thần nào? Đó chỉ là một người mạnh hơn Sinh Tử Kiếp một chút. Nàng có thất tình lục dục, có sai lầm, có máu lạnh, nàng cũng có thể bị làm bẩn, bị làm hỏng, bị giết chết, trên thế giới này, không có thần suốt kiếp bất tử, chỉ có người đảo điên ông trời.”
- Không . . .
Âm thanh kia như vọng đến từ cửu u, tuy âm u nhưng có sức hấp dẫn vô tận:
“Tin tưởng ta, thần ở trong mắt ngươi chỉ là phàm nhân ti tiện, mạng của nàng yếu ớt hơn ai hết. Ngươi và nàng không có gì khác nhau, ngươi hoàn toàn không cần khom lưng uốn gối, chỉ cần ngươi nghe lời của ta, một ngày nào đó, nàng sẽ bị ngươi hàng phục, quỳ ở trước mắt ngươi, mặc cho ngươi bài bố.”
- Ngươi là ai?
Ánh mắt của Hiên Viên Vũ Hành dần thay đổi, lời của âm thanh kia khiến điên cuồng bên trong gã lớn dần.
“Ta? Nếu ngươi cần cung phụng thần thì ta là thần của ngươi, ngươi sẽ là con dân của ta. Ta có thể khiến ngươi có được hết thảy, thống trị mảnh đại lục này, xưng vương xưng bá, ức vạn chúng sinh triều bái. Đến lúc đó, ngươi muốn giết ai thì cứ giết người đó, dù là thần trong mắt ngươi.”
“Khi đó, trên thế giới này không còn ai dám cô phụ tấm lòng son của ngươi nữa!”
Huyết vụ tràn ngập, mắt của Hiên Viên Vũ Hành dán sát Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.
Huyết vụ dày đặc liên tục từ Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn rót vào trong mắt Hiên Viên Vũ Hành, huyết khí trên người gã càng lúc càng dày đặc, rắn độc bò dưới lớp da tăng nhiều hơn.
- Giết! Giết! Giết!
Hiên Viên Vũ Hành liên tục kêu ba tiếng, khóe môi cong lên nụ cười kỳ dị.
Không biết qua bao lâu, cơ thể của Hiên Viên Vũ Hành mềm nhũn rớt xuống, sắc đỏ trên người tan biến dần.
“Ra ngoài, đi hướng nam, tìm một đệ tử tên Lâm Tiêu Tiêu, nàng và thú bản mệnh của nàng ở nơi đó đợi ngươi.”
Âm thanh kia biến mất.
- Vâng.
Hiên Viên Vũ Hành chớp chớp mắt, mọi thứ trên người gã khôi phục bình thường, bao gồm con mắt màu vàng giữa hai chân mày.
Nhìn từ bề ngoài thì không nhìn ra Hiên Viên Vũ Hành có gì thay đổi.
Nhưng Hiên Viên Vũ Hành tuyệt đối đã đổi khác.
. . .
Đêm tuyết, rừng rậm.
Lâm Tiêu Tiêu ngồi trên một tảng đá trắng tinh, Thái Cổ Tà Ma ở bên cạnh đi lòng vòng, nhìn một thanh niên áo trắng đi tới trước mặt bọn họ.
Thanh niên áo trắng đứng ở trước mặt Thái Cổ Tà Ma, con mắt nằm giữa hai chân mày lại đổi thành màu máu.
Mắt của người này và mắt trái của Thái Cổ Tà Ma cơ hồ dán sát vào nhau, tiếp theo, sắc đỏ từ mắt của Hiên Viên Vũ Hành không ngừng chuyển vào mắt của nó.
Kéo dài khoảng một khắc đồng hồ.
Thái Cổ Tà Ma nói:
- Trở về đi, lần sau vẫn gặp mặt ở đây.
- Ừm.
Hiên Viên Vũ Hành liếc Lâm Tiêu Tiêu một cái, ánh nhìn hờ hững khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hiên Viên Vũ Hành nhanh chóng biến mất trong gió tuyết, hòa cùng thiên địa.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Thái Cổ Tà Ma đáp:
- Từng bước một lấy lại mắt của ta.
Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Đơn giản vậy sao? Dụ dỗ một người là được?
Thái Cổ Tà Ma nói:
- Cái này không phải đơn giản mà gọi là may mắn, vừa lúc có một linh hồn tức giận, táo bạo, thậm chí là cuồng nhiệt, khiến ta có cơ hội. Hơn nữa ta phải đến đủ gần mới có thể dụ dỗ hắn làm môi giới của ta, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải ở lại Thiên Nguyên tông.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Cần bao lâu hắn mới có thể hoàn toàn chuyển dời con mắt cho ngươi?
Thái Cổ Tà Ma khao khát nói:
- Cái này khó nói, tính từ tốc độ hôm nay thì nhanh nhất cũng cần chút thời gian, mắt của ta quá lớn.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Đợi ngươi thành công rồi chúng ta sẽ rời đi, không trở lại nữa.
Thái Cổ Tà Ma nhếch môi cười:
- Yên tâm, sẽ đi.