Mỗi lần Lý Thiên Mệnh luyện xong Tinh Nguyên đều sẽ đến Thiên Nguyên Đỉnh thử một chút.
Nếu như không có kết quả, hắn liền vào bụng núi trong Thiên Nguyên Thần Sơn, tu luyện Thần Hồn Thiên Thư một thời gian, tiện thể lĩnh ngộ Thiên Ý Phồn Tinh trong Trạm Tinh Cổ Lộ luôn.
Lý Thiên Mệnh ở lại đây lâu dài chủ yếu là vì định đợi người khác đi hết thì rảnh rang nghiên cứu Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.
Khiến hắn buồn bực là, quả nhiên như Hiên Viên Mộc Tuyết đã nói, mấy người khác đều sẽ đi, nhưng mà Hiên Viên Vũ Hành suốt đêm đều ở đây.
Ngày qua ngày.
Hắn không có quá nhiều thời gian ở chỗ này tiêu hao với Hiên Viên Vũ Hành, dù sao hiện tại chủ yếu luyện Tinh Nguyên trong Phồn Tinh Trì.
Chớp mắt đến ngày thứ tám Lý Thiên Mệnh tu luyện Trấn Hồn Chi Đồng.
Lúc này, số lượng Tinh Nguyên bị hắn luyện xấp xỉ một trăm, đã có ba trăm Thiên Kiếp Kiếm Khí trong người.
Hai chiến quyết luyện thể đã thấy hiệu quả bước đầu.
Ngay cả Trấn Hồn Mạch của Trấn Hồn Chi Đồng cũng mở ra ba cái, uy lực tăng lên rất nhiều.
Tối hôm nay, Lý Thiên Mệnh định ở lại Tà Ma địa cung, mở mang Trấn Hồn Mạch thứ bốn.
Hiên Viên Vũ Hành mỉm cười hỏi:
- Thiên Mệnh, sao hôm nay còn chưa đi về?
Có lần trước bắt tay giảng hòa, thái độ của Hiên Viên Vũ Hành đã tốt hơn nhiều, thành bằng hữu tốt với Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hôm nay không định về, ở đây với ngươi cho vui.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Ha ha, ta không tin.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Giỡn thôi, ta tu hành đồng thuật đến phút then chốt, chuẩn bị bỏ công nhiều vào.
- Ừ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi ở đây cũng nhiều ngày rồi, không đi ra ngoài hít thở không khí sao?
Hiên Viên Vũ Hành đáp:
- Không cần, ta thích ở một mình.
Lý Thiên Mệnh cười cười:
- Ồ, ha ha.
Hắn cảm giác mình mệt hơn chó, nhưng chuỗi ngày điên cuồng tăng tiến rất là đầy đủ.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đến đêm khuya.
Trong Tà Ma địa cung, huyết khí vòng quanh dâng lên.
Hiên Viên Vũ Hành đứng trong sương mù máu, bỗng nhiên lạnh lùng nói một câu:
- Hay là ngươi về đi.
- Đang lúc mấu chốt, đừng quấy rầy ta.
Lý Thiên Mệnh dùng con mắt thứ ba, đang mở mang Trấn Hồn Mạch thứ bốn.
Hiên Viên Vũ Hành gằn giọng:
- Ta nói, ngươi mau ra ngoài, như vậy tốt cho cả ngươi và ta.
Lý Thiên Mệnh biết ngay, trong lòng Hiên Viên Vũ Hành chắc chắn còn không phục chính mình.
Trong Tà Ma địa cung đóng kín này, có người như vậy ở bên cạnh thì khó mà tu hành.
Lý Thiên Mệnh ngừng tu luyện Trấn Hồn Mạch, quay đầu nhìn Hiên Viên Vũ Hành, hỏi:
- Dựa vào cái gì? Nơi này là nhà ngươi mở à?
- Ngươi nói đúng, nơi này là địa bàn của Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta, của Tam Nhãn Chân Long Mạch! Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn là vật phẩm tư nhân của Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta!
Hiên Viên Vũ Hành ẩn mình trong huyết vụ, nếu Lý Thiên Mệnh không nhìn lầm thì con mắt giữa hai chân mày của Hiên Viên Vũ Hành đã đầy tơ máu.
Lý Thiên Mệnh không khách khí nói:
- Nói trắng ra là trong lòng của ngươi vẫn khinh thường, ghen tỵ ta chứ gì? Nhưng ngươi ở trước mặt người ngoài trừ giả vờ tiêu tan hiềm khích lúc trước với ta ra còn có thể làm cái gì? Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu mà thôi. Ta biết cảnh giới của ngươi là Tử Kiếp nhị trọng, với tuổi của ngươi đi tới cảnh giới như vậy, trong toàn bộ Viêm Hoàng đại lục có thể xếp vào tốp năm, nhưng mấu chốt là, ngươi có thể làm gì được ta?
Sớm biết Hiên Viên Vũ Hành ngụy trang thì khách khí làm gì?
Hiên Viên Vũ Hành lớn giọng hơn nhiều, thoạt nhìn có chút dữ tợn, điên cuồng:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi có biết là Kiếm Vô Phong không có chìa khóa, trong một chốc khó mà vào địa cung được, nơi này chỉ có hai chúng ta?!
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Rồi sao? Ngươi muốn giết ta? Sát khí của ngươi từ đâu ra? Lúc trước ngươi đẩy nhẹ hại ta suýt chút bị ngươi đánh thành phế nhân, ta còn chưa oán ngươi đâu, ngươi ở đây oán hận cái gì?
Lý Thiên Mệnh cảm thụ được sát khí, nhưng nói thật lòng, hắn cảm thấy Hiên Viên Vũ Hành đúng là vô lý.
Lý Thiên Mệnh rốt cuộc bò lên vị trí này, có thể giao lưu bình đẳng với Hiên Viên Vũ Hành, nhưng nói thật lòng, hắn là người bị hại ngày xưa, nhưng hắn chưa từng nghĩ trả thù giết Hiên Viên Vũ Hành, cùng lắm là lấy răng trả răng thôi.
Đối phương dựa vào cái gì lăm le hung hăng với mình?
- Ha ha, ngươi không cần biết lý do, ở trên đường suối vàng chỉ cần nhớ kỹ là ta giết chết ngươi!
Trên người Hiên Viên Vũ Hành toát ra huyết khí ngập trời, con mắt giữa trán đã hoàn toàn đổi màu đỏ, giống như dã thú mất lý trí.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Khùng hả? Cho dù ngươi có bản lĩnh đó thì tôn thần cũng sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.
Hiên Viên Vũ Hành gầm lên:
- Đừng nhắc tôn thần với ta!!!
Hiên Viên Vũ Hành giống như chó điên nhào về phía Lý Thiên Mệnh.
Thiên phú của Hiên Viên Vũ Hành không kém hơn nhóm người Hiên Viên Mộc Tuyết, hơn nữa đã hai mươi tuổi, thực lực Tử Kiếp nhị trọng khiến gã cao hơn hai cấp độ so với Hiên Viên Mộc Tuyết Tử Kiếp nhất trọng.
Mặc kệ là Sinh Chi Mệnh Tuyền hay Tử Chi Mệnh Tuyền đều có hai lớp Kiếp Hoàn.
Vừa ra tay, huyết quang đầy trời, uy hiếp trí mạng đột nhiên buông xuống.
Sinh Tử Kiếp cảnh có hai mươi bốn cảnh giới, mỗi Tử Kiếp cảnh đều mạnh hơn Sinh Kiếp, vậy suy ra Hiên Viên Vũ Hành ít nhất mạnh hơn Lý Thiên Mệnh bảy cảnh giới.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Ai thèm đánh với ngươi? Nhàm chán.
Đấu với Hiên Viên Vũ Hành trong chốn không người, thắng hay thua đều vô nghĩa.
Lý Thiên Mệnh trực tiếp gọi ra Thái Nhất Tháp, mở ra đến lớn nhất, bước vào trong tháp trước khi Hiên Viên Vũ Hành xông đến.
Hiên Viên Vũ Hành ngây người tại chỗ.
Gã từng thấy sự lợi hại của Thái Nhất Tháp này, nhưng chưa bao giờ biết tòa tháp này có thể đi vào.
Bùm bùm bùm!
Hiên Viên Vũ Hành tấn công Thái Nhất Tháp.
Lý Thiên Mệnh ngồi xếp bằng chính giữa Thái Nhất Tháp, bất động như núi.
Mặc cho Hiên Viên Vũ Hành ở bên ngoài điên cuồng, Lý Thiên Mệnh chỉ tập trung dung hợp hấp thu Thiên Ý Phồn Tinh, liên tục biến mạnh.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Mặc kệ hắn sao?
- Trời sẽ sáng, mấy người khác cũng sẽ tiến vào, chờ ngày mai ta chống mắt xem hắn diễn kịch kiểu gì.
- Dường như hơi kỳ lạ.
- Đúng rồi, hắn xung động có chút thiểu năng trí tuệ, lộ rõ sát tâm, giống như dã thú, khó hiểu thật, ai đang ảnh hưởng tâm trí của hắn?
Bên ngoài Tà Ma địa cung, vùng tuyết hoang dã.
Đêm khuya, gió tuyết càng nhiều.
Mùa đông trong Thái Cực Phong Hồ liên tục có bão tuyết, hiện giờ không biết đã rơi bao nhiêu tuyết, dưới đất đọng một lớp tuyết dày.
Gió rét thổi, trong cái lạnh thấu xương, Lâm Tiêu Tiêu và Thái Cổ Tà Ma đứng trong rừng rậm.
Lâm Tiêu Tiêu co ro trong áo dài màu trắng đen, trong đôi mắt đỏ tươi mơ hồ lóe tia điện:
- Sao hôm nay hắn còn chưa đi ra?
Thái Cổ Tà Ma nhìn hướng bên kia, bâng quơ nói:
- Xảy ra chuyện.
Hình thể của Thái Cổ Tà Ma rất lớn, cánh chim như sắt thép giương ra chắn gió tuyết cho Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Giọng của Thái Cổ Tà Ma âm u lạnh lẽo:
- Hơi phiền phức, hắn mất kiểm soát, lỗi tại tộc Thiết Thiên Lý Thiên Mệnh, rảnh quá ở bên trong tìm cái chết!
Giọng Lâm Tiêu Tiêu cất cao, lạnh lùng nhìn vào mắt Thái Cổ Tà Ma:
- Lý Thiên Mệnh cũng đi vào? Ngươi có ý gì?
Thái Cổ Tà Ma nói:
- Ngươi kích động cái gì? Chuyện này không thể trách ta. Hiên Viên Vũ Hành vốn đã oán hận hắn, hắn còn ở bên trong rêu rao, chọc người đỏ mắt. Hiên Viên Vũ Hành bị ý chí Tà Ma ảnh hưởng, phóng lớn oán hận trong lòng hình thành sát khí, ra tay với hắn.
- Hiên Viên Vũ Hành là đệ tử đứng đầu của Thiên Nguyên tông, vậy chẳng phải là hắn gặp nguy hiểm?