Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 981 - Chương 981 - Quân Tử Báo Thù

Chương 981 - Quân tử báo thù
Chương 981 - Quân tử báo thù

Thái Cổ Tà Ma vẻ mặt lạnh nhạt nói:

- Yên tâm, xem cảm xúc của Hiên Viên Vũ Hành thì hắn đang tức điên, rõ ràng là giết người chưa toại.

- Không sao à?

Lâm Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nàng đảo tròng mắt, dùng ánh mắt hoài nghi và nghiêm túc nhìn Thái Cổ Tà Ma, hỏi:

- Ngươi nói Hiên Viên Vũ Hành mất kiểm soát, đừng nói là lừa ta nhé? Hiện tại chỉ có Lý Thiên Mệnh cạnh tranh con mắt với ngươi, có phải ngươi muốn giết hắn để chấm dứt tai họa ngầm?!

Thái Cổ Tà Ma nói:

- Ha ha, suy nghĩ thật nhiều.

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Vũ U, ngươi không cho một lời giải thích thì ta lập tức quay về Địa Nguyên tông!

Thái Cổ Tà Ma muốn lấy Hiên Viên Vũ Hành làm môi giới, ảnh hưởng, điều khiển tâm trí của gã thì ít nhất phải ở lại Thiên Nguyên tông, nếu Lâm Tiêu Tiêu quay về Địa Nguyên tông, nó là thú bản mệnh ở lại đây thì kỳ lạ.

Một khi quá trình bị ngừng ngang, Hiên Viên Vũ Hành chắc chắn sẽ dần dần khôi phục bình thường.

Thái Cổ Tà Ma nổi giận:

- Ngươi dám trở lại?

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Nếu ngươi chạm vào lằn ranh giới hạn của ta thì cá chết lưới rách, ai đều đừng muốn sống yên.

Thái Cổ Tà Ma cười khinh khỉnh:

- Lằn ranh giới hạn của ngươi là cái gì?

- Lo lấy con mắt của ngươi đi, đừng thương tổn người khác.

Thái Cổ Tà Ma vẫn còn cười:

- Ha ha, lương thiện quá nhỉ. Chỉ có mấy con kiến không đáng nói đến, Thái Cổ Tà Ma chúng ta liếm một phát chết cả đảm.

Lâm Tiêu Tiêu cười khẩy nói:

- Ngươi lợi hại như vậy nhưng bây giờ lưu lạc không bằng con chó đấy thôi.

- Tiểu nha đầu, ngươi . . .!

Thái Cổ Tà Ma tức xì khói, nó trừng Lâm Tiêu Tiêu cả buổi:

- Ngươi ngốc quá, dùng đầu óc của ngươi suy nghĩ đi, ta khó khăn lắm mới tìm được một môi giới, nếu Hiên Viên Vũ Hành giết Lý Thiên Mệnh thì chắc chắn hắn cũng mất mạng, vậy chẳng phải là ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Lý Thiên Mệnh hiện tại không có cơ hội một mình đến gần Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, ta căn bản không cần kiêng kị hắn, chỉ cần bảo chứng Hiên Viên Vũ Hành không chết, không rời đi nơi này thì sớm muộn gì con mắt của ta cũng về lại tay ta.

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Nhưng Hiên Viên Vũ Hành sắp tham gia Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, chỉ cần hắn rời đi, Lý Thiên Mệnh sẽ có cơ hội.

Thái Cổ Tà Ma nói:

- Có cơ hội thì sao chứ? Hắn nhỏ yếu như vậy, căn bản không thể so sánh với tiền bối của bọn họ. Không có Tà Ma Tỏa Liên, trong thời gian ngắn hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

- Tà Ma Tỏa Liên?

Thái Cổ Tà Ma nói:

- Không liên quan tới ngươi, hãy yên phận là được.

Lâm Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, nàng cảm giác Thái Cổ Tà Ma chắc không nói dối, dù sao Hiên Viên Vũ Hành rất quan trọng với nó.

- Hiện tại hắn chủ động công kích Lý Thiên Mệnh, ngày mai còn có thể ở lại chỗ đó không?

Thái Cổ Tà Ma nói:

- Chờ xem, ta cũng không biết, dù sao hai người bọn họ đơn độc ở bên trong, nói suông không bằng chứng, Lý Thiên Mệnh muốn dựa vào cớ này xử hắn cũng không dễ. Không có chứng cứ, nếu hắn dây dưa không chịu thôi sẽ khiến người cho rằng hắn nuốt hận sẽ trả, không có phong độ.

- Ừm.

- Tối nay đừng đi, chờ xem tình huống hôm nay thế nào.

Ánh mắt Thái Cổ Tà Ma âm trầm, thầm nghĩ:

“Tộc Thiết Thiên đúng là thứ ăn hại bám riết không tha! Thôi, nếu như không có hắn thì đã không có môi giới tốt như vậy. Nếu chờ Lâm Tiêu Tiêu có tư cách đi vào bên trong thì ít nhất cần mười năm.”

. . .

Hôm sau.

Một đêm này, Lý Thiên Mệnh luôn tu hành trong Thái Nhất Tháp.

Hắn ở trong Thái Nhất Tháp có thể trông thấy trạng huống bên ngoài.

Hiên Viên Vũ Hành nóng nảy đánh Thái Nhất Tháp nửa ngày nhưng không có chút hiệu quả, Thái Nhất Tháp vẫn sừng sững.

Hiện tại Lý Thiên Mệnh có thể xác định, vật thần như Thái Nhất Tháp ít nhất là vật phẩm do Thần Linh để lại, ít nhất Hiên Viên Vũ Hành đừng hòng dựa vào Kiếp Khí phá tháp.

Hiên Viên Vũ Hành công kích vô ích một lúc thì đành buông bỏ, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tu hành dưới Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.

Một đêm cứ như thế bình tĩnh trôi qua, hai người không nói thêm câu nào nữa.

- Ngươi suýt chút phế ta, ta còn chưa trả thù ngươi mà đã đòi trả thù ta trước? Ha ha.

Không cần biết có phải tâm trí của Hiên Viên Vũ Hành bị gì hay không, Lý Thiên Mệnh sẽ không nhịn việc này.

Trời sáng không lâu sau có đệ tử của Tam Nhãn Chân Long Mạch đi vào.

Lý Thiên Mệnh nghe bên ngoài có tiếng động thì thu Thái Nhất Tháp về, xuất hiện trong Tà Ma địa cung.

Người đi vào là Hiên Viên Mộc Tuyết.

Hiên Viên Mộc Tuyết trông thấy hai người ở chung một đêm, ra vẻ thân thiện với nhau, nàng hiểu biết Hiên Viên Vũ Hành nên càng bất ngờ hơn.

Nàng ngẫm nghĩ, đi tới bên cạnh Hiên Viên Vũ Hành.

Hiên Viên Vũ Hành nhìn lên cao, con mắt màu vàng giữa trán phát sáng, ánh sáng vàng kia vô cùng chói mắt, tuyệt đối không thể nhìn lâu.

Hiên Viên Mộc Tuyết kêu một tiếng:

- Vũ Hành ca ca.

Hiên Viên Vũ Hành tiếp tục tu hành, hờ hững đáp lại:

- Có việc?

- Xem ra ca ca nghĩ thông, rất tốt, về sau tất cả chúng ta có thể hợp tác chung sức, cùng nhau vượt qua kiếp nạn tương lai.

Hiên Viên Mộc Tuyết cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều:

- Tuy cúi đầu trước một người ngoài đúng là hơi khó chịu, nhưng hắn rồi sẽ chiến đấu cho tộc chúng ta, cống hiến cho tôn thần, vậy là người mình rồi. Có chút thù hận tốt nhất nên buông xuống khi so với đại cục.

- Tốt?

Hiên Viên Vũ Hành bật cười, sau đó nói:

- Mộc Tuyết, xéo.

- . . .

Hiên Viên Mộc Tuyết câm nín.

Nàng phát hiện dường như chính mình hơi ngây thơ.

- Ta mặc kệ chuyện của các ngươi, về sau ta chỉ cần lo cho mình là được.

Hiên Viên Mộc Tuyết đứng lên, rời xa Hiên Viên Vũ Hành, chọn một vị trí khác ngồi xếp bằng.

Tà Ma địa cung yên tĩnh trở lại.

Kế tiếp, tuy rằng có đệ tử khác tiến vào nhưng đều giữ yên lặng, mọi người đều khổ tu, cơ hồ không có đối thoại và tiếng động.

Huỳnh Hỏa hỏi:

- Ngươi không đi Hiên Viên Hồ tố cáo à?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Không có chứng cứ, hơn nữa Hiên Viên Vũ Hành chắc chắn sẽ giả vờ vô tội, nói ta vu hãm hắn. Như vậy thì cho dù Linh Nhi khiến Hiên Viên Đạo khiển trách hắn, phỏng chừng nhiều người sẽ cho rằng ta đang báo thù riêng.

Huỳnh Hỏa hỏi:

- Vậy để mặc tên này ỷ vào thực lực mạnh hơn chúng ta rồi luôn luôn khi dễ chúng ta sao?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Luôn luôn? Sẽ không quá lâu, Huỳnh Hỏa, chúng ta từ Nhân Nguyên tông bò đến chỗ này, hiện giờ cách hắn chỉ có một đường chỉ mỏng, đến lúc này ta còn cần dựa vào người khác mới có thể chế phục hắn sao? Vậy thì ý nghĩ làm sao thông thoáng được? Ta biết tìm ai trút ra ức chế lúc mới đến Thái Cổ Thần Tông? Hiên Viên Vũ Hành không vì bị trưởng bối tạo áp lực mà cúi đầu với ta, chuyện này rất tốt, ta còn đang lo không có cơ hội đẩy hắn một phen.

- Ngươi thù dai ghê.

Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt:

- Ta thích! Nhưng kiểu của ta gọi là báo thù, quang minh chính đại, không chơi mẹo.

Huỳnh Hỏa nói:

- Ha ha, có câu anh hùng hiểu nhau, ta cũng gai mắt tên này, có ngày sẽ tự mình đánh hắn!

Lý Thiên Mệnh mỉm cười gật đầu.

Nói thật lòng, Hiên Viên Vũ Hành đã sớm không có năng lực đối phó hắn, đêm qua gã không thể thành công thì về sau càng không có cơ hội ra tay.

- Chờ xem đi!

Đoàn người vào Tà Ma địa cung càng lúc càng nhiều.

Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Vũ Hành giao nhau xuyên qua đám đông.

Lý Thiên Mệnh trông thấy trong con mắt màu vàng dựng đứng của Hiên Viên Vũ Hành vẫn bao phủ sương mù máu, việc này chứng minh gã không buông xuống sát tâm, thậm chí càng lúc càng dày đặc.

- Muốn mạng của ta? Vậy đừng trách ta tiễn ngươi lên đường.

Phồn Tinh Trì sắp mở ra.

Lý Thiên Mệnh đứng lên đi ra ngoài, Hiên Viên Mộc Tuyết theo sau hắn, nàng đi nhanh vài bước cùng hắn song song ra ngoài.

Mái tóc bạc của Lý Thiên Mệnh sáng bóng tinh khiết, Hiên Viên Mộc Tuyết thì tóc đen như thác, đối lập rõ rệt.

Hiên Viên Vũ Hành quay đầu, nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt âm trầm như máu, trong lòng sát khí tăng vùn vụt.

Bình Luận (0)
Comment