Tu luyện kết thúc, Sinh Mệnh Mộc Linh biến mất, một gốc Khởi Nguyên Thế Giới Thụ hoàn toàn mới cứ như thế xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn sững sờ con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ bốn này, quả thực có chút dở khóc dở cười.
- Đây . . . đây là chậu thủy tiên sao?
Đúng vậy, vật nhỏ cắm rễ trong thịt cánh tay của Lý Thiên Mệnh không phải cây cối, cùng lắm là một gốc hoa thủy tiên trắng như tuyết.
Nó non nớt, tỏa hương thơm, thánh khiết.
- Thánh Quang Thủy Tiên?
Lý Thiên Mệnh nhớ lại giấc mơ, Khởi Nguyên Thế Giới Thụ có chín đóa hoa, lúc trước hắn trông thấy hai đóa, trong đó có một đóa hoa thần thánh trắng tuyết.
Hắn vội vàng nhìn kỹ.
Quả nhiên!
Trên gốc hoa nhỏ này có tám nụ hoa, có các màu khác nhau, hơn nữa ẩn chứa hơi thở và lực lượng khác biệt.
Chỉ có một đóa Thánh Quang Thủy Tiên đã nở rộ.
Tám nụ hoa khác thì bảy đóa khép kín, có màu đen, lam, lục, tím, cam vân vân. Chỉ có một đóa hoa đỏ rực rỡ hơi hé mở, thoạt nhìn gần đến lúc nở.
- Mạn Châu Sa Hoa?
Lý Thiên Mệnh nhớ ra nụ hoa màu đỏ máu sắp nở này rất có thể là Hoàng Tuyền hoa Bỉ Ngạn đã thấy trong giấc mơ.
Truyền thuyết hoa Bỉ Ngạn nở ở lằn ranh sống chết, ngăn cách âm dương trộm kiếp này.
“Nghĩa là vật nhỏ này rất có thể có chín loại thuộc tính nhỏ, có chín loại năng lượng, Thánh Quang Thủy Tiên và Mạn Châu Sa Hoa là một trong số đó?
Lý Thiên Mệnh biết ngay đây là Khởi Nguyên Thế Giới Thụ, là cây cắm rễ vạn giới, sao có thể dùng thuộc tính mộc đơn nhất khái quát hết được?
Hiện tại hắn tò mò là đóa hoa nhỏ này vừa rồi dùng cái gì nói chuyện với mình?
Ngay sau đó.
Chỗ nhụy hoa của hoa thủy tiên nở rộ, trong ánh sáng trắng mông lung, một cô bé to cỡ ngón tay cái xuất hiện ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Không ra dự liệu, đây là một linh thể.
Nó hơi giống lúc Khương Phi Linh Phụ Linh, nhưng càng thêm ngưng thực, thậm chí thấy được, sờ được.
Nó vỗ đôi cánh trắng tuyết tựa cánh hoa bay đến trước chóp mũi của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, linh thể nhỏ này trên tóc che từng mảnh lá cây, mắt to, miệng nhỏ, khuôn mặt tròn xoe, tay chân trắng nõn như củ sen. Nó mặc váy nhỏ bảy màu bện từ cánh hoa và lá cây, xinh đẹp mà tinh nghịch, linh động đáng yêu.
Phải biết rằng, vật nhỏ này cực kỳ đáng yêu, cảm giác ngậm trong miệng sợ tan. Mọi thứ trên người của nó, bao gồm trang sức cánh hoa, lá cây đều là một phần thân thể của nó.
Lý Thiên Mệnh biết, cây hoa trên tay hắn mới là bản thể của Khởi Nguyên Thế Giới Thụ, là hình dáng thật, còn linh thể giống người mà không phải người trước mắt thì như linh hồn của nó, linh hồn trong trạng thái đặc biệt.
Sức chiến đấu của nó chắc chắn nằm ở bản thể, nhưng cảm xúc, ý tưởng của nó đều ở linh thể.
Khởi Nguyên Thế Giới Thụ trong giấc mơ cũng có một linh thể, cũng đáng yêu động lòng người, cũng tên là Tiên Tiên, ước chừng cũng là nó.
Linh thể trước mắt bởi vì mới sinh ra, còn chưa tiến hóa nên trông nhỏ bé hơn.
Lý Thiên Mệnh có thể nhìn thấy một đốm sao trong mắt của linh thể Tiên Tiên.
Lý Thiên Mệnh nhìn chằm chằm cô bé to cỡ ngón tay cái:
“Đáng yêu quá.”
Đây là một tiên nữ hoa, thánh khiết mà ngây thơ, nhìn mắt to đen láy của cô bé là tâm trạng sung sướng rất nhiều.
- Cha, Tiên Tiên thích cha lắm!
Nó vỗ cánh nhỏ tựa cánh hoa bay tới trước mắt Lý Thiên Mệnh, giơ đôi tay trắng nhỏ bé ôm sống mũi của hắn, thân thiết dán mặt.
Lý Thiên Mệnh cười cười:
- Ta . . . ta không phải cha của ngươi, đừng loạn bối phận, chúng ta là huynh muội.
Bé chu môi nói:
- Không chịu, Tiên Tiên muốn cha.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Được rồi, trưởng huynh như phụ, ta làm một nửa cha của ngươi.
- Tốt, nửa cha!
- . . .!
Tâm trạng hiện tại rất là sảng khoái.
Từ hôm nay trở đi, hắn là Ngự Thú Sư sinh bốn.
Tuy vật nhỏ này thoạt nhìn không có sức sát thương, nhưng mà tham khảo Huỳnh Hỏa liền biết.
Đừng nhìn lúc chúng nó mới sinh ra khờ khạo đáng yêu, khi ra tay thì rất dữ dằn.
- Lý Thiên Mệnh, mau đưa muội muội của chúng ta vào!!! Lão tử nôn lắm rồi, mau lên!
Chờ đến bây giờ thì Huỳnh Hỏa không kiềm nén được nửa, phun hỏa lung tung trong không gian bản mệnh.
Meow Meow và Lam Hoang đã sớm xếp hàng, một đám vẻ mặt hưng phấn.
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười như từ phụ, vuốt ve đầu nhỏ của bé, nói:
- Bé con, đi gặp mặt các ca ca của ngươi đi.
- Được rồi!
Thế là Khởi Nguyên Thế Giới Thụ rút rễ cây cuối cùng trong người Lý Thiên Mệnh ra, cắm rễ trong không gian bản mệnh.
Linh thể của nó cũng xuyên qua, đi tới trước mặt nhóm Huỳnh Hỏa.
Huỳnh Hỏa nhìn chằm chằm bé con một lúc lâu, trái tim bị mũi tên đáng yêu bắn trúng:
- Ha ha, lão tử làm ca!
Meow Meow trợn to mắt hỏi:
- Kê ca, nói vậy là không được nhé, xem Meow và Quy đệ như không tồn tại sao? Ngươi sớm làm ca rồi, meo.
Huỳnh Hỏa cười nham nhở nói:
- Ngại quá, lỡ quên, quên, đắc ý quên hình.
Một con mèo và một con gà đi vòng quanh hoa thủy tiên nhỏ, Lam Hoang vì quá to con nên không chen vào được, chỉ có thể sốt ruột giương mắt nhìn.
Chờ con rùa nhìn thấy Tiên Tiên thì không kiềm được ngửa mặt lên trời thét dài:
- Ha ha, ta lần đầu tiên làm ca!
Nó nói câu này không sai, mấu chốt là giọng của nó quá to, hoa thủy tiên nhỏ bị chấn lá cây rung rung.
Linh thể hoa thủy tiên nhỏ che lỗ tai, nói:
- Ồn quá!
Huỳnh Hỏa nạt:
- Quy đệ, ngậm miệng, làm ồn đến muội của ta!
- Được rồi!
Lam Hoang không dám nói chuyện nữa, nhưng nó hưng phấn nhảy nhót ở bên cạnh.
Rầm!
Rầm!
Đất rung núi chuyển.
Tập thể trán nổi gân xanh.