Huỳnh Hỏa nói:
- Hoa muội, Hoa muội, ta là Kê ca của muội này, có ấn tượng không? Ta mỗi ngày đều chơi với muội.
Hoa thủy tiên nhỏ chu môi:
- Tiên Tiên đương nhiên nhớ kỹ, là tên xấu xa nhà ngươi suốt ngày lấy ta làm gối!
Quả nhiên, đáng yêu nửa ngày thì lộ ra bản tính.
Huỳnh Hỏa khẩn trương che giấu:
- Cạc? Không có chuyện đó!
- Có có! Ta muốn ăn thịt của ngươi!
Đóa hoa nhỏ kia trong khoảnh khắc vươn rễ cây quấn đầu của Huỳnh Hỏa.
Huỳnh Hỏa ngây ra, vội nói:
- Cạc? Hoa muội, mau xuống dưới, trên đầu của ta mà cài hoa trông ẻo lả, khó chịu . . . A!
Vừa dứt lời, con gà rú lên, khóc không ra nước mắt nói:
- Muội muội, ta sai rồi, Kê ca thịt ít, ngươi tha ta đi, bên kia có con rùa mập ú kìa, nó mấy lần suýt chút giẫm bẹp muội, muội tìm nó báo thù đi.
- Hừm hừm, Tiên Tiên nhớ kỹ nó, suốt ngày ồn ào!
Linh thể kia vừa nói vừa cùng bản thể nhanh chóng bò lên người Lam Hoang, mạnh cắm rễ vào.
- Hu, da dày quá, không cắn vào được!
Đến lượt nó khóc không ra nước mắt.
- Hưm? Lưng hơi ngứa, gì vậy, có con muỗi?
Lam Hoang vươn đuôi rồng vỗ xuống lưng.
- Dưới kiếm tha hoa!
Huỳnh Hỏa hóa thân sứ giả hộ hoa, xông lên bảo vệ đóa hoa nhỏ.
Huỳnh Hỏa nham nhở theo dõi Meow Meow:
- Hoa muội, chúng ta không ăn con rùa ú này, Kê ca đổi món cho muội, thấy con mèo kia ngon cơm không?
Meow Meow giật nảy mình, xoay người chạy.
- Đừng chạy!
Huỳnh Hỏa mang theo hoa nhỏ rượt đuổi, chạy một hồi thì gà lửa cảm giác mình gầy đi.
- Gì thế này? Hiệu quả giảm béo tốt vậy sao?
Gà lửa ngước đầu lên, sau đó chảy hai hàng lệ.
Hoa thủy tiên nhỏ cắm rễ cây vào người nó.
- Nương của ta ơi! Lý Thiên Mệnh, mau nhét cái con này vào trứng lại đi!!!
Lý Thiên Mệnh cứ ôm bụng cười suốt.
- Đã muộn rồi, về sau ba đứa hãy hưởng thụ đi.
Tiên Tiên tuy đến Cổ Thánh cảnh đệ thất trọng, cảnh giới đã đạt tới, nhưng nó còn phải tiến hóa, cởi bỏ gông xiềng huyết mạch mới có thể đuổi kịp sức chiến đấu của nhóm Huỳnh Hỏa.
Đốm sao trong mắt linh thể hiện tại chỉ có một cái.
Trên thực tế, đốm sao này không thể chứng minh cấp bậc thú bản mệnh của nó, nếu không thì nó thậm chí không thể đột phá Linh Nguyên cảnh.
Đốm sao của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thường chỉ là tượng trưng mức độ mở ra huyết mạch của chúng nó.
- Linh Nhi đã cho ta Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn, nhưng nó mới sinh ra, chắc chắn không chịu nổi, phải dùng Thần Nguyên khác tạm vậy.
Lý Thiên Mệnh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trước đây trong hỗn chiến ở Minh Hội Chiến, cuộc chiến Phồn Tinh, Lý Thiên Mệnh được thưởng nhiều Kiếp Khí, hắn nhờ Kiếm Tuyết Nghi bán giùm, được một ít kiếp tinh, mua Thần Nguyên các cấp bậc, trong đó tốt nhất là một Cổ Chi Thần Nguyên, có thể khiến Tiên Tiên tiến hóa thành Cổ Thánh Thú.
Tất cả thứ này đều là bậc thang, nó chỉ cần men theo lên trên là được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được rồi, đừng giỡn nữa, để Tiên Tiên tiến hóa đã.
Khi Lý Thiên Mệnh lên tiếng thì không gian bản mệnh đang gà bay mèo nhảy.
Huỳnh Hỏa nằm sấp xuống đất, trên đầu mang hoa nhỏ, nghẹn ngào nói:
- Mau lên, đưa nàng đi, ta rụng thịt rồi!
- Kê ca, cho Tiên Tiên ăn thêm một miếng đi, một miếng nhỏ thôi.
Huỳnh Hỏa run giọng nói:
- Đừng, đừng mà, muội tử, Thần Nguyên ăn ngon hơn, muội mau thử đi, ngon ghê lắm!
- Nhưng thịt thịt ăn ngon.
- . . .!
Kế tiếp, Tiên Tiên bắt đầu tiến hóa, từng bước hấp thu, luyện hóa Thần Nguyên.
Năng lực về mặt này của nó rất mạnh, không lâu sau đã luyện hóa hết Cổ Chi Thần Nguyên.
- Cái này cũng ngon, nửa cha, Tiên Tiên muốn nữa!
Cành lá của nó vươn ra từ không gian bản mệnh, đâm vào máu thịt của Lý Thiên Mệnh, giống như bàn tay huơ trước mắt hắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngoan ngoãn tiến hóa, lát nữa giải quyết xong ta mang ngươi đi ăn mãnh thú lớn.
Xem ra phải dự trữ lương thực cho hoa nhỏ, nếu không thì một người ba thú về sau đều phải giảm béo.
- Cái này tuyệt quá, Tiên Tiên thích!
Cành lá quấn lấy Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn mà Lý Thiên Mệnh đưa cho.
Tên của Thiên Địa Kiếp Nguyên này là Huyết Tinh Địa Ngục.
Lúc Lý Thiên Mệnh phá vỡ kết giới thiên văn của Kiếp Nguyên, Thiên Địa Kiếp Nguyên giống như một con rồng độ màu máu chui ra, sát khí tràn ngập Thiên Nguyên Đỉnh.
Nhưng rễ cây của Tiên Tiên nhanh chóng quấn lấy nó, tiếp đó hấp thu sạch sẽ.
“Ta và Tiên Tiên là thể cộng sinh, cành lá rễ cây của nó từ trong người ta đâm ra nhưng không tổn thương ta. Không biết sau khi nó hoàn toàn tiến hóa thì sẽ mạnh đến mức nào?”
Bọn họ đều thắc mắc điều này, Lý Thiên Mệnh dứt khoát ở lại Thiên Nguyên Đỉnh, chờ Tiên Tiên tiến hóa.
Thời gian trôi qua.
Tiên Tiên tiến hóa nhanh hơn ba con thú.
Huỳnh Hỏa nhắc nhở:
- Lý Thiên Mệnh, đóa hoa thứ hai của Hoa muội nở rồi.
Lý Thiên Mệnh vội vàng quan sát không gian bản mệnh.
Tiên Tiên từ một sao trực tiếp tăng vọt lên bốn trăm ba mươi sao.
Sau khi hấp thu Huyết Tinh Địa Ngục, bề ngoài của Tiên Tiên khác hoàn toàn với lúc mới sinh ra. Dù là bản thể hay thể linh hồn đều thay đổi đôi chút.
Đầu tiên là bản thể.
Trong không gian bản mệnh của Lý Thiên Mệnh sinh trưởng một gốc thực vật to lớn, ít nhất cao cỡ ba trăm thước, dài còn hơn chiều dài của Lam Hoang, càng đáng sợ là dây leo của nó, rễ cây và cành lá rậm rạp, khúc dài nhất thậm chí trên năm trăm thước.
E rằng một mảnh lá cây cũng to hơn thân thể của Huỳnh Hỏa.
Đây là một gốc hoa khủng bố!
Mặt trên có chín đóa hoa, hiện đã nở hai đóa, giống như hai con mắt của cái cây này.
Trong đó một đóa là Thánh Quang Thủy Tiên ban đầu, đóa hoa trắng thánh khiết ẩn mình trong sương mù trắng mông lung, mùi hương xông vào mũi, mỗi cánh hoa tựa như ảo mộng, hương vị và bóng sáng như mộng ảo khiến người mơ màng buồn ngủ.
Một đóa hoa khác nở rộ sau khi hấp thu Thiên Địa Kiếp Nguyên Huyết Tinh Địa Ngục.
Đó là đóa hoa màu đỏ sặc sỡ, một đóa có thể nhân lên thành nghìn, vạn đóa hoa, cánh hoa màu máu trên từng đóa hoa sắc bén như trường kiếm.
Nhìn từ xa, khi vạn đóa hoa màu đỏ máu tổ hợp lại với nhau thì giống như cái miệng to huyết tinh, mỗi cánh hoa là răng nhanh của nó.
Đây là Mạn Châu Sa Hoa, hoa của địa ngục.
Chín đóa hoa mới có hai đóa nở, một đóa thánh quang lấp lánh, một đóa huyết tinh dữ tợn, Khởi Nguyên Thế Giới Thụ như vậy đã bước đầu bày ra sự đáng sợ của nó.
Linh thể của nó tự do ra vào không gian bản mệnh.
Lúc này đến trước mắt Lý Thiên Mệnh không còn là em bé sơ sinh mà là cô bé ba, bốn tuổi.
Nó lớn lên một ít, cánh tay và và chân dài ra, cánh nhỏ màu tuyết trắng cũng giương ra, váy bện bằng cánh hoa và cánh lá cũng lộng lẫy hơn, thứ không thay đổi là con mắt vẫn rất to, nụ cười vẫn ngây thơ đáng yêu.
- Nửa cha, Tiên Tiên xinh không?
Bé quay vòng tròn trước mặt Lý Thiên Mệnh, làn váy bay lên, chớp chớp mắt to ngập nước nhìn hắn.
Lý Thiên Mệnh nhéo khuôn mặt của bé, cười nói:
- Để xem nào, bình thường thôi.
Tiên Tiên giật mình kêu lên:
- Bình thường?!
Cơ hồ trong khoảnh khắc đó, hoa trên người Tiên Tiên đều biến thành Mạn Châu Sa Hoa, mùi máu nồng nặc tỏa ra từ thân thể nhỏ bé.
Linh thể hoàn toàn thay đổi phong cách, từ trạng thái Thánh Quang Thủy Tiên mềm mại đáng yêu đổi thành Mạn Châu Sa Hoa huyết tinh.
Nó hung hãn nói:
- Bổn tiên cắn chết ngươi!
Lý Thiên Mệnh toát mồ hôi hột nói:
- Khoan khoan! Ngươi xinh lắm, cực kỳ đẹp, không hổ là nửa khuê nữ của ta!
- Hừ, lần sau đừng nói lung tung nữa nhé, Tiên Tiên dữ lắm đó!
Tiên Tiên lập tức biến về trắng tinh khôi, e ấp đáng yêu, như thể ma quỷ huyết tinh vừa rồi không phải nó.
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười từ phụ:
- Ngươi rất ngầu.
. . .
Khởi Nguyên Thế Giới Thụ có linh thể và bản thể, Lý Thiên Mệnh thói quen linh thể, xem nó là Tiên Tiên, dù sao hắn không thể đối thoại với một gốc thực vật.
Nhưng nói thật lòng, mặc kệ là linh thể hay bản thể đều là một phần của nó, tương đương với linh hồn và thân thể tách ra.
Khi chính thức chiến đấu, hành động sẽ là gốc thực vật to lớn trong không gian bản mệnh, hai đóa hoa lớn kia, một đóa trắng tinh khôi, một đóa đỏ máu.