Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 989 - Chương 989 - Bổn Tiên Cắn Chết Ngươi (Tt)

Chương 989 - Bổn tiên cắn chết ngươi (tt)
Chương 989 - Bổn tiên cắn chết ngươi (tt)

- Sau khi đóa Mạn Châu Sa Hoa thứ hai nở rộ, Khởi Nguyên Mệnh Tuyền của ta đổi thành hai màu đỏ trắng, thêm vào lực lượng huyết tinh giết chóc của thực vật.

Một lần nữa tu lại, Lý Thiên Mệnh phát hiện thuộc tính của Khởi Nguyên Thế Giới Thụ quả nhiên không đơn giản như vậy.

- Có thể mặc sức tưởng tượng khi chín đóa hoa của nó đều nở rộ thì mạnh đến mức nào.

Lần này tiến hóa khiến một ít Thiên Ý trưởng thành, nhưng cách đột phá còn một khoảng cách.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tiên Tiên, đi, chúng ta đi Trầm Uyên chiến trường, cho ca ca thấy bản lĩnh của ngươi thế nào.

Nó tội nghiệp nói:

- Không đi, Tiên Tiên đói, muốn ăn thịt . . .

Trong không gian bản mệnh, cành dây leo của nó quấn lấy Lam Hoang, nóng lòng muốn thử.

Lam Hoang phát hiện chính mình bay lên, tỏ vẻ rất vui:

- Chuyện gì vậy?

- Dừng tay!

Lý Thiên Mệnh đầu đầy mồ hôi, nhủ thầm vật nhỏ này thật sự khủng bố, đói quá thì ăn luôn huynh ruột.

- Trầm Uyên chiến trường có rất nhiều mãnh thú, có thể cho ngươi ăn no nê.

Linh thể của Tiên Tiên giắt trên cổ Lý Thiên Mệnh, không ngừng đung đưa:

- Vậy đi mau, ta đói, ta đói!

- Rồi rồi, đi ngay đây.

- Nhanh một chút, Tiên Tiên đói, đói lắm, muốn ăn thịt!

- Có ngay, có ngay.

- Hu, đói!

- . . .

Trong không gian bản mệnh, Lam Hoang rớt xuống đất cái bịch.

Ba con vật tụm lại với nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngước đầu nhìn, trong không gian bản mệnh khắp nơi đều là nhánh cây, dây leo, cánh hoa, lá cây.

Huỳnh Hỏa líu lưỡi nói

- Ôi mợ, Kê gia ta run cầm cập.

Meow Meow trợn to mắt hỏi:

- Sao cảm giác như ăn nhờ ở đậu?

Lam Hoang bỗng cười một mình:

- Hi hi.

- Quy đệ, ngươi cười cái gì?

Lam Hoang vươn tay chỉ:

- Dường như muội muội muốn ăn sáu quả trứng kia.

- Đệt!

Huỳnh Hỏa suýt chút hộc máu, vội vàng đi lên:

- Hoa muội, dưới miệng tha trứng!

Meow Meow vươn móng vuốt hồng che trán, thở dài nói:

- Muội muội sắp lật trời, mà . . . liên quan gì tới ta? Lại đến giờ ngủ rồi, đời mèo tuyệt vời!

Nó duỗi lưng, chậm rãi nằm xuống, chìm vào giấc mơ.

Trong lúc ngủ mơ, nó bay lên.

Meow Meow mở mắt ra, nó bị dây leo quấn đưa hướng đóa hoa huyết tinh kia.

Meow Meow khiếp sợ hỏi:

- Hoa muội, ngươi làm gì?!

- Kê ca không cho ta ăn mấy quả trứng kia, nó nói trứng của ngươi ăn ngon, hi hi.

- Ôi mợ!

Meow Meow tuyệt vọng.

- Lý Thiên Mệnh, ta xin được đổi ký túc xá!

Lý Thiên Mệnh tàn nhẫn nói:

- Đừng có nằm mộng, chỉ có một không gian bản mệnh.

- Hu!

Meow Meow đã chết.

. . .

Nửa canh giờ sau, Lý Thiên Mệnh từ Trầm Uyên chiến trường trở về.

Hắn bước đi loạng choạng, cơ mặt co giật.

- Ăn tám con Cổ Thánh Thú cửu giai, háu ăn như vậy thì làm sao bây giờ? Nuôi không nổi!

Trong không gian bản mệnh, Tiên Tiên rốt cuộc vuốt bụng tròn xoe, ợ no.

- Bây giờ đã ăn nhiều như thế, về sau càng lớn thì chẳng phải là bị nó ăn nghèo?

May mắn, trong Trầm Uyên chiến trường, Lý Thiên Mệnh chứng kiến thủ đoạn của hoa nhỏ, đúng là không có chỗ để phàn nàn.

Sự tồn tại của Khởi Nguyên Thế Giới Thụ khiến thủ đoạn chiến đấu của Lý Thiên Mệnh phong phú lên một bậc.

Nó có thủ đoạn khống chế rất mạnh, hơn nữa thân thể phủ lên toàn bộ chiến trường, chi viện nhanh chóng mãnh liệt, càng là vũ khí đoàn chiến đáng sợ.

- Có được Tiên Tiên thì một mình ta có thể đấu với một đám người. Trước kia ta là trọng tâm trong chiến đấu, khi đoàn chiến thì Lam Hoang là mũi nhọn, bây giờ phỏng chừng tất cả chiến đấu đều phải quay quanh Tiên Tiên, ở gần nó thì chúng ta có thể vào trạng thái mạnh nhất!

- Đặc biệt là Lam Hoang, nó chẳng những hình thể to lớn, thuộc tính địa thủy của nó có thể tẩm bổ Khởi Nguyên Thế Giới Thụ, hỗ trợ lẫn nhau! Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thật đúng là con sau dữ dằn hơn con trước.

Về sau, một gà một mèo một rồng một hoa, cùng chinh chiến thiên hạ!

. . .

Màn đêm buông xuống, Lý Thiên Mệnh trở lại trước Đệ Nhất Thiên Hạ các.

Một nam nhân áo trắng chờ hắn trong gió tuyết.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Có chuyện gì sao? À, hôm nay ngươi không ở Tà Ma địa cung?

Lý Thiên Mệnh vốn chờ Hiên Viên Vũ Hành rời khỏi Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn để hắn nghiên cứu nó.

Thấy Hiên Viên Vũ Hành ở đây, Lý Thiên Mệnh muốn xoay người rời đi ngay.

Hiên Viên Vũ Hành lấy một miếng vảy rồng màu xanh biển ra khỏi nhẫn tu di, ném cho Lý Thiên Mệnh:

- Biết đây là cái gì không?

Lý Thiên Mệnh hờ hững nói:

- Thì ngươi nói đi.

Hiên Viên Vũ Hành nhếch miệng cười nói:

- Đây là vảy rồng của Hải Hồn Mệnh Long, ta còn có tròng mắt và trái tim của nó, ngươi có muốn xem không?

Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh thoáng chốc sâu thẳm lạnh lùng hỏi:

- Hiên Viên Vũ Hành, ngươi giết thú bản mệnh của Mộc Tuyết? Ngươi còn là con người không?

Dù Hiên Viên Mộc Tuyết không phải muội muội ruột của Hiên Viên Vũ Hành nhưng dù gì cùng nhau lớn lên, nàng tôn trọng gã như với huynh trưởng.

Người này hoàn toàn hóa ma rồi, nên mới xuống tay với Mộc Tuyết.

Lý Thiên Mệnh đã sớm gai mắt Hiên Viên Vũ Hành, lần này sự hung ác của gã khiến hắn không nhẫn nhịn được nữa.

Vẻ mặt Hiên Viên Vũ Hành thản nhiên nói:

- Nàng đáng tội, tự mình chuốc khổ, trách được ai?

- Nàng có tội gì?

- Ngươi không có tư cách hỏi, nghe đây Lý Thiên Mệnh, ta có ba con thú bản mệnh, ba con rồng thần.

- Rồi sao?

- Trong đó một con mang theo Mộc Tuyết giấu ở nơi không ai biết, chỉ cần đêm nay giờ tý ta không trở lại thì nó sẽ giết Mộc Tuyết.

- Cho nên ngươi tính làm thế nào?

Hiên Viên Vũ Hành nói:

- Ngươi đi theo ta, hoặc ngươi chết, hoặc Mộc Tuyết chết, ngươi tự chọn đi.

Lý Thiên Mệnh âm trầm cười khẩy nói:

- Ta chết kiểu gì?

Hiên Viên Vũ Hành nói:

- Không trốn là được, một mình theo ta rời khỏi Thái Cực Phong Hồ, ta giết ngươi rồi sẽ thả nàng.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Còn điện chủ Kiếp Binh Điện Kiếm Vô Phong?

Hiên Viên Vũ Hành mặt không cảm xúc nói:

- Chuyện đó đơn giản, ngươi theo ta từ Thiên Nguyên tông vào Trạm Tinh Cổ Lộ, sau khi ra từ lối vào Địa Nguyên tông, hắn sẽ không theo vào, ngươi có thể cắt đuôi hắn. Lý Thiên Mệnh, ngươi tốt nhất hãy nghe lời, nếu không thì qua giờ tý, Mộc Tuyết sẽ chết, không ai cứu được. Nghe nói ngươi rất tốt với bằng hữu, ta không tin, chờ xem biểu hiện của ngươi.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng nhìn Hiên Viên Vũ Hành, không trả lời.

Hiên Viên Vũ Hành xoay người, nheo mắt nói:

- Bây giờ hãy đi theo ta, tuyệt đối đừng khiến Mộc Tuyết thất vọng.

Lý Thiên Mệnh chú ý ánh mắt của gã huyết tinh như ma.

Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn, Kiếm Vô Phong đứng ở phía xa, từ vị trí của gã không nghe thấy Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Vũ Hành nhỏ giọng giao lưu.

Hiên Viên Vũ Hành nhấc chân đi hướng Trạm Tinh Cổ Lộ, Lý Thiên Mệnh đi song song với gã.

Nhìn từ góc độ của Kiếm Vô Phong còn cho rằng bọn họ đang giao lưu tu hành.

Lý Thiên Mệnh đang nói chuyện với trong không gian bản mệnh.

- Hắn có cần cá chết lưới rách như vậy không? Giết luôn thú bản mệnh của Mộc Tuyết, bị điên hay sao?

Trong lòng Lý Thiên Mệnh rất buồn bực, thậm chí lửa giận bừng bừng.

Huỳnh Hỏa nói:

- Lần trước ám sát không thành công, ta liền đoán được hắn sẽ không chịu để yên.

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh âm trầm nói:

- Lỗi tại ta tự tin, ngược lại liên lụy Mộc Tuyết. Không có ta thì nàng đã không gặp họa lớn!

Huỳnh Hỏa nói:

- Hết cách, ta cũng không đoán được người này sẽ mất trí phát cuồng đến mức độ này.

Meow Meow trợn trắng mắt nói:

- Ta thì cảm thấy người này có tật, và bị ngoại lực ảnh hưởng nên mới vặn vẹo thành như vậy.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Có khả năng.

Bình Luận (0)
Comment