Huỳnh Hỏa hỏi:
- Bây giờ ngươi tính sao?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Hiên Viên Vũ Hành muốn đánh nhau với ta, phân ra sống chết. Ta phải hạ gục hắn, mới có thể bắt giữ hắn, buộc hắn thả Mộc Tuyết.
Huỳnh Hỏa nói:
- Ta phỏng chừng để bảo hiểm, hắn sẽ không đặt Mộc Tuyết ở gần.
- Đúng, nhất định phải hoàn toàn khống chế hắn!
Huỳnh Hỏa nói:
- Tiện nhân này ác thật, nói thật lòng, nên thanh toán với hắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đáng tiếc là bây giờ ta bị hắn giám thị, không thể nhờ trưởng bối hỗ trợ.
Vì mang Lý Thiên Mệnh một mình đi ra ngoài, chắc chắn Hiên Viên Vũ Hành đã tính toán kỹ càng.
Lý Thiên Mệnh vừa nảy lên ý nghĩ này, Hiên Viên Vũ Hành đã thuận miệng nói:
- Ngươi đừng nghĩ tới khiến trưởng bối ra tay, chọc giận ta thì ta sẽ tự sát tại đây, chờ qua giờ tý Mộc Tuyết chỉ có thể chôn cùng ta! Lý Thiên Mệnh, ta cho ngươi một cơ hội công bằng phân ra sống chết, khiến ngươi chứng minh ngươi mạnh hơn ta, ngươi tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng, ta và Mộc Tuyết không có thù hận, ta cũng không muốn nàng chết, ta chỉ muốn cho ngươi chết!
Lý Thiên Mệnh mỉa mai:
- Lập luận rõ ràng nhỉ, xem ra ngươi còn biết rõ chính mình đang làm cái gì.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Đương nhiên rồi, ta chỉ cần ngươi chết.
- Ta không rõ, ta làm gì đắc tội ngươi?
- Ha ha.
Không bao lâu sau, bọn họ đến Trạm Tinh Cổ Lộ.
Trạm Tinh Cổ Lộ của ba đại tông liên thông với nhau, đi từ lối vào trong Thiên Nguyên tông, khi trở về có thể qua lối vào của Địa Nguyên tông.
Sau khi Lý Thiên Mệnh đi vào, quả nhiên Kiếm Vô Phong không theo vào.
Trên cơ bản, khi Lý Thiên Mệnh vào những nơi tu luyện thì Kiếm Vô Phong đều chờ ở bên ngoài.
Dọc theo Trạm Tinh Cổ Lộ, Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Vũ Hành ra khỏi lối ra Địa Nguyên tông.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Phương pháp cắt đuôi Kiếm Vô Phong kiểu này mà ngươi cũng nghĩ ra được, xem ra đầu óc của ngươi rất minh mẫn, ngươi đơn thuần là bị khùng.
Hiên Viên Vũ Hành không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh, bước nhanh rời đi, khiến Lý Thiên Mệnh đi theo mình.
Dọc đường, Hiên Viên Vũ Hành chọn đường khá hẻo lánh, Lý Thiên Mệnh ít khi gặp gỡ những người khác
Mộc Tuyết nằm trong tay đối phương, Lý Thiên Mệnh không có sự lựa chọn, chỉ có thể đi theo Hiên Viên Vũ Hành rời khỏi Thái Cực Phong Hồ, luôn hướng phía nam.
Vù vù vù!
Đến đêm khuya, bão tuyết kéo đến, tuyết bay đầy trời, khắp nơi một mảnh hôn ám, thiên địa một mảnh tĩnh mịch!
Trước một vực thẳm, Hiên Viên Vũ Hành đột nhiên quay đầu!
Trong thiên địa này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giọng của Hiên Viên Vũ Hành lạnh lùng như trời tuyết này, không mang chút tình cảm nào:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi đừng hòng dùng tòa tháp kia, trước giờ tý, ngươi và ta mà không phân ra thắng thua sống chết thì nàng vẫn mất mạng, ngươi không còn nhiều thời gian.
Con mắt dựng đứng màu vàng trên trán Hiên Viên Vũ Hành rậm rạp tơ máu, dường như có vô số bàn tay ác ma cầm con mắt run rẩy này.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Ta đánh bại ngươi thì ngươi phải thả Mộc Tuyết, nàng vô tội. Ngươi bất mãn với ta nhưng giận chó đánh mèo người bên cạnh mình, thật sự là một tên phế vật! Hiên Viên Vũ Hành, nói câu thật lòng, ta hiện tại rất khinh thường ngươi. Lúc mới gặp, ta cảm thấy ngươi cao thượng mà đáng sợ, hiện tại, ta cảm thấy ngươi là đồ ngốc thuần chủng.
- Cái gì là hiện thực?
Hiên Viên Vũ Hành cười khẩy một tiếng, khí tà dị trên người của gã càng thêm lạnh lẽo, huyết quang dâng lên trong đôi mắt, sát khí bỗng tăng vọt, trở nên hoàn toàn không giống chính gã.
- Tất cả mọi người như kẻ ngốc, cứ xoay quanh ngươi, khiến ngươi trở thành thiên chi kiêu tử của Thần Vực, đây là hiện thực sao? Xin lỗi, ta không chấp nhận hiện thực này. Tất cả của ngươi đều do tôn thần ban cho, ngươi không xứng!
Nói đến đây, Hiên Viên Vũ Hành đã sát khí ngút trời.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Tại sao ta không xứng?
Hiên Viên Vũ Hành ở trong trời tuyết hét to một tiếng:
- Tôn thần là thần của Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta, là thần của ta!!!
Tiếng rống khiến tuyết sụp vỡ.
Ầm ầm ầm!
Tuyết vỡ, vô số tuyết đọng sụp đổ lăn lộn, giống như đất đá trôi đổ xuống, khi đến chỗ hai người đứng thì bị lực lượng bàng bạc chấn động văng ra.
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Thần của ngươi?
- Đúng vậy, thần của ta! Ta hầu nàng hai mươi năm, ta cho nàng sinh mệnh và mộng tưởng, ta muốn thiêu đốt linh hồn của ta vì nàng, nàng là mọi thứ trong sinh mệnh của ta!
- Còn ngươi là vết nhơ của tôn thần! Hôm nay ta muốn lau đi vết nhơ nhà ngươi vì thần của ta!
Ầm ầm ầm!
Khi Hiên Viên Vũ Hành nói chuyện thì tuyết tiếp tục vỡ, Lý Thiên Mệnh không nghe rõ gã đang nói gì, chỉ trông thấy bộ dạng cuồng si của gã.
- Giết!!!
Hiên Viên Vũ Hành gầm rống một tiếng, chấn thiên động địa, bộ dạng như người điên.
Hai con rồng thần cuồng bạo xuất hiện bên cạnh Hiên Viên Vũ Hành.
Ba con thú bản mệnh rồng thần của Hiên Viên Vũ Hành rất nổi tiếng trong Thái Cổ Thần Tông, được tiếng thơm là Cửu Ngũ Chí ôn.
Trong đó Cửu, Ngũ, Chí Tôn là tên gọi thú bản mệnh rồng thần.
Cái gọi là Cửu ý chỉ Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long, có tám trăm chín mươi tinh, xấp xỉ Lam Hoang, Meow Meow. Toàn thân của nó là vảy rồng màu bạc, mỗi miếng vảy rồng có hình dạng trăng khuyết, sắc bén hung tàn. Thứ bắt mắt nhất trên người của nó là chín cánh chim màu bạc hình dạng như trảm đao, bên trái một cánh, bên phải bốn cánh, một cánh thịt màu bạc to nhất thì dựng đứng trên lưng, giống như vây cá, sắc bén sáng choang.
Cái gọi là Ngũ ý chỉ Ngũ Đầu Kim Loan Thánh Long, đây là một con rồng thần màu vàng có được ba trăm chín mươi hai tinh, nó có năm cái đầu rồng màu vàng to lớn, hình thể khổng lồ cương mãnh, phong cách rất giống với Lam Hoang. Năm cái đầu rồng lấp lánh ánh sáng vàng, thô to hung mãnh, gom lại với nhau kích thích thị giác mãnh liệt, vuốt rồng hay đuôi rồng đều đặc biệt to khỏe!
Còn một con Chí Tôn tên Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long, nhưng nó không ở đây.
Rất rõ ràng, con Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long đó đang ở đâu đó khống chế sống chết của Hiên Viên Mộc Tuyết.
Trong bão tuyết vần vũ, Hiên Viên Vũ Hành, Ngũ Đầu Kim Loan Thánh Long và Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long đứng song song.
Hai con rồng thần uy nghiêm hung mãnh, bá khí ầm ầm, khiến Hiên Viên Vũ Hành trông cũng cao cả tôn quý.
Hiên Viên Vũ Hành có khí chất đệ tử đứng đầu Thái Cổ Thần Tông hơn bất kỳ ai, tiếc rằng hơi thở âm tà trên người gã mà ngọn nguồn đến từ con mắt trên chân mày đã phá hư loại khí chất này, khiến gã trở nên âm u lạnh lẽo mà dữ tợn.
Binh khí trong tay Hiên Viên Vũ Hành là Kháng Long Thần Giản, nghe nói đây là binh khí có năm kiếp văn.
Binh khí lấp lánh ánh sáng vàng, hơi thở dày nặng, là vũ khí vương giả bẩm sinh, nó nặng nề như núi, dày nặng như biển. Kiếp Khí này vốn thần uy thiên hạ, nhưng bây giờ nằm trong tay Hiên Viên Vũ Hành dường như biến thành một thanh tà khí, lực lượng Tử Kiếp nhị trọng của gã rót vào trong đó, bổ sung thêm lực lượng càng âm u lạnh lẽo.
Hiên Viên Vũ Hành khí huyết ngút trời, hét to một tiếng:
- Lý Thiên Mệnh, hãy quyết đấu phân ra sống chết với ta, chỉ có người thắng mới xứng làm đệ tử của tôn thần!
Trông bộ dạng Hiên Viên Vũ Hành thật khó phân rõ gã là người hay thú, hai con rồng thần ở bên cạnh thoạt nhìn còn tỉnh táo hơn gã nhiều.
- Tôn thần?
Lý Thiên Mệnh phát hiện Hiên Viên Vũ Hành nói câu nào cũng dính dáng Khương Phi Linh, hắn hơi hiểu.
Loại người này là tín đồ cuồng nhiệt của thượng thần.
Người như vậy, thường thường mới là đáng sợ nhất.
Nhưng gã tín phụng Hiên Viên Hi chứ không phải Khương Phi Linh
- Mặc kệ ngươi nhân danh cái gì, lấy sống chết của Mộc Tuyết ra uy hiếp ta thì ngươi đáng chết!
Buổi tối bão tuyết vần vũ này định sẵn chỉ có chiến đấu mới có thể phân ra thắng thua, quyết định sinh tử!