Lý Thiên Mệnh nói:
“Tiên Tiên, về sau không được ăn sinh linh có trí tuệ, nếu ngươi đói thì ta sẽ đổi một nhẫn tu di lớn dự trữ mãnh thú to cho ngươi, biết chưa?”
Đây là quy tắc đơn giản của xã hội loài người.
Thú bản mệnh khác với mãnh thú, chúng nó mở ra linh trí, có tư tưởng có linh hồn, ăn máu thịt của chúng là cấm kỵ trong xã hội loài người, làm thú bản mệnh, Tiên Tiên cũng cần tuân thủ.
Còn về mãnh thú, hung tàn thô bạo không chỉ số thông minh, trên thế giới này có ai không ăn thịt?
Tiên Tiên cúi đầu, tội nghiệp nói:
“Tiên Tiên biết rồi, nhất định nghe lời.”
Nó rất thích Lý Thiên Mệnh, lúc còn trong quả trứng nó đã thích ở cạnh hắn, không giống nhóm Huỳnh Hỏa cứ hay chọc phá muội muội.
Lý Thiên Mệnh cười an ủi:
“Yên tâm, mỗi lần đánh lộn xong chắc chắn ngươi bị thương, đói bụng rất khó chịu, ta nhất định thưởng cho ngươi, ăn heo nướng chịu không? Ngươi ăn sống như thế rất nguyên thủy, ta cho ngươi nếm thử cái gì gọi là mỹ vị.”
“Được đấy!”
“Còn có linh túy, cũng có thể nấu ra món ngon . . .”
Tiên Tiên vội lắc đầu:
“Không cần, Tiên Tiên không ăn rau xanh!”
“ . . .!”
Từ Trầm Uyên chiến trường là Lý Thiên Mệnh đã sớm kiến thức Tiên Tiên tăng thêm sức chiến đấu cho đoàn thể bọn họ, hiện giờ chúng nó hoàn toàn đập chết hai con thú bản mệnh của Hiên Viên Vũ Hành không khiến Lý Thiên Mệnh bất ngờ.
Lý Thiên Mệnh đang đấu với Hiên Viên Vũ Hành, đối thoại vừa rồi là giao lưu tâm linh bất chợt, chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không phải một mình đánh với Hiên Viên Vũ Hành, bên cạnh hắn cũng có Tiên Tiên phụ trợ, Huỳnh Hỏa ở một bên chực chờ đánh lén.
“Bốn con thú bản mệnh thuộc tính, loại hình khác nhau, quá sung sướng!”
Đây là cảm khái lớn nhất hiện giờ của Lý Thiên Mệnh.
Nói thật lòng, Tiên Tiên sinh ra khiến Lý Thiên Mệnh tràn đầy niềm tin tham chiến Đệ Nhất Thiên Hạ Hội.
Trước khi đi Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, Hiên Viên Vũ Hành là cường địch cuối cùng của hắn!
Trong bão tuyết, Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh và Kháng Long Thần Giản của Hiên Viên Vũ Hành va chạm mấy lần.
Ánh mắt của Hiên Viên Vũ Hành đen thẳm như mực, điểm yếu hai con thú bản mệnh của gã đã rất rõ ràng.
Hiên Viên Vũ Hành thấy rõ chuyện mà gã sợ nhất cuối cùng vẫn phát sinh, đó là . . .
Gã không thể nào giống như ngày xưa đẩy nhẹ một cái suýt lấy mạng của Lý Thiên Mệnh.
Mới qua bao lâu?
Không ai hiểu vặn vẹo, giày vò, thống khổ trong lòng gã, tất cả điều này là nguyên nhân khiến trong đầu gã chỉ có biển máu sóng thần.
Đến giây phút này, trong lòng Hiên Viên Vũ Hành văng vẳng lời Thái Cổ Tà Ma nói, trong ý chí và linh hồn đã không còn bản thân gã.
Chỉ có giết chóc, chỉ có oán hận!
Hiên Viên Vũ Hành cầm Kháng Long Thần Giản chém đứt cành lá bay đầy trời, Mạn Châu Sa Hoa cánh hoa hình kiếm, lần thứ hai đánh hướng Lý Thiên Mệnh.
Kháng Long Thần Giản là một loại thần binh bá đạo, cũng có phong phạm Đế Hoàng, cộng thêm thú bản mệnh Cửu Ngũ Chí Tôn, thật ra Hiên Viên Vũ Hành là người có khí chất Đế Hoàng.
Thiên Ý của gã tương tự Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh, thông thường như vậy mới càng có cuộc quyết đấu số mệnh.
Bởi vì một núi không chứa hai cọp!
Hiên Viên Vũ Hành thi triển chiến quyết là chiến quyết Tử Kiếp đứng đầu Chí Tôn Chiến Hoàng Quyết.
Kháng Long Thần Giản bùng nổ ánh sáng vàng chói lòa, hai tay Hiên Viên Vũ Hành cầm binh khí chém một nhát xuống.
Chí Tôn Chiến Hoàng Quyết: Ngũ Long Trấn Ngục!
Kháng Long Thần Giản rung rung, phát ra âm thanh chấn động sắc nhọn, khi vung thì hư ảnh năm con rồng vàng từ trên trời giáng xuống, ầm ầm lao xuống.
Lý Thiên Mệnh nhớ đến Hiên Viên Mộc Tuyết là nổi giận.
Hắn cầm song kiếm lướt nhanh, năm Thiên Kiếp Kiếm Khí trong kiếm không chỗ không ở, Hiên Viên Vũ Hành trước mắt Lý Thiên Mệnh đầy vảy rồng màu vàng, đã thành người rồng hoàng kim, cộng thêm luyện hơn ba trăm Tinh Nguyên, lực lượng thân thể bùng nổ.
Lý Thiên Mệnh chỉ có hai trăm Tinh Nguyên, nhưng trong cuộc quyết đấu này chẳng những không bị yếu thế, Thiên Kiếp Kiếm Khí siêu tuyệt càng xuyên thấu Kháng Long Thần Giản liên tục đâm vào người Hiên Viên Vũ Hành.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm và Kháng Long Thần Giản bật ra.
- Hiên Viên Vũ Hành, ngươi đã không thể đẩy ngã ta nữa, buồn không?
Lý Thiên Mệnh cầm song kiếm, lần thứ hai xông lên trong gió tuyết.
- Bầm thây ngươi ra vạn mảnh thì ta không buồn!!!
Hiên Viên Vũ Hành cuồng bạo ra tay, xông lên trong gió tuyết.
Chí Tôn Chiến Hoàng Quyết: Cửu Long Tề Thiên!
Kháng Long Thần Giản phát ra tiếng rít, một chiêu chém xuống, chín con rồng bay lên trời cao, ngang với trời.
Ầm!
Lực lượng cuồng bạo kia hất Lý Thiên Mệnh ra, không đánh lại, dây leo thánh quang của Tiên Tiên đón lấy hắn, giảm bớt xung lực cho hắn.
- Loại người như ngươi đúng là đáng buồn, tất cả những gì ngươi đang làm càng chứng minh trong lòng ngươi bất lực, thua cuộc! Ngươi luôn mồm nói là vì Thái Cổ Hiên Viên thị, nhưng ngươi không xứng với dòng họ này! Mộc Tuyết mạnh hơn ngươi gấp mười lần!
Lý Thiên Mệnh nương dây leo thánh quang nhảy lên, tốc độ tăng vọt, phá tan bão tuyết lướt tới đằng trước.
Hiên Viên Vũ Hành chảy huyết lệ, rống ra cả mệnh của mình:
- Ta không xứng? Ngươi yên tâm đi, sau khi giết ngươi, ta càng bước lên đỉnh không ai có thể ngăn được, trở thành đệ nhất nhân dưới tôn thần, chỉ có ta mới có tư cách đứng ở trước mắt tôn thần, chỉ có ta mới xứng có được thần!!!
Lý Thiên Mệnh không kiềm được cười khẩy:
- Lộ đuôi rồi đúng không? Ngươi muốn chiếm hữu thần?
Loại người này chắc chắn là lạy Hiên Viên Hi nhiều quá đến nỗi bị khùng.
Mặc kệ có ngoại lực nào đó ảnh hưởng hay không, nó đơn giản là phóng lớn khát vọng, vặn vẹo trong lòng Hiên Viên Vũ Hành.
- Tôn thần là của ta! Ta nguyện ý diệt vong suốt kiếp vì nàng, không ai có thể vì nàng làm được như ta, nàng nên nhìn ta, nên cảm tạ ta! Bây giờ nàng đã sai, sai hoàn toàn, giết ngươi rồi ta liền có thể chứng minh tất cả điều này với nàng, ngươi phải chết, ngươi phải chết!!!
Tóc đen xõa ra, con mắt dựng đứng giữa hai chân mày Hiên Viên Vũ Hành tích súc vầng sáng.
Ầm ầm!
Kim Cương Tịch Diệt Chi Nhãn!
Thủ đoạn mạnh nhất của Hiên Viên Vũ Hành.
Một luồng sáng vàng trí mạng bắn qua.
Cùng lúc đó, bộ dạng của Hiên Viên Vũ Hành như kẻ đen, nhanh như tia chớp, ánh sáng lấp lóe, Kháng Long Thần Giản đuổi theo Kim Cương Tịch Diệt Chi Nhãn.
Chí Tôn Chiến Hoàng Quyết: Thiên Địa Chí Tôn!
Chiêu này điên cuồng bá đạo, trừ bỏ ta còn có ai, thấy chết không sờn, hao hết mọi thứ.
Lý Thiên Mệnh cười nhạt:
- Ha ha!
Trong nguy cơ trí mạng này, con mắt trên tay trái của hắn đột nhiên xuất hiện.
Trấn Hồn Chi Đồng!
Thế giới của Hiên Viên Vũ Hành đột nhiên chìm vào hắc ám vô tận, dưới vòm trời chỉ có một con mắt màu đỏ máu đường kính nghìn thước treo trên trời, giống như mặt trời màu đỏ đang nhỏ máu.
Ầm ầm!
Hiên Viên Vũ Hành nhìn vào con mắt đỏ, giống như mặt của trời xanh chiếu thẳng vào lòng gã.
- A a!!!
Hiên Viên Vũ Hành đã mất dấu Lý Thiên Mệnh, chỉ có thể gầm rống dùng Kim Cương Tịch Diệt Chi Nhãn công kích con mắt đỏ kia.
Giọng của Lý Thiên Mệnh như quỷ mỵ vang lên:
- Hiên Viên Vũ Hành.
- Ngươi . . .!
Hiên Viên Vũ Hành đập phá lung tung, tìm vị trí của Lý Thiên Mệnh.
Phập phập phập!
Không biết là cái gì rậm rạp bắn vào người của gã.
- A!!!
Hiên Viên Vũ Hành hét thảm, Kim Cương Tịch Diệt Chi Nhãn của gã xuyên qua con mắt trên trời, thiên địa rõ ràng trở lại, nhưng trên người của gã nhức nhối.
Hiên Viên Vũ Hành cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào trên người gã cắm đầy cánh hoa hình kiếm.
Thần thông của Mạn Châu Sa Hoa: Phệ Huyết Kiếm Vũ.
Không chỉ trên người Hiên Viên Vũ Hành, cơ thể Ngũ Đầu Kim Loan Thánh Long và Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long cũng cắm đầy cánh hoa hình kiếm.
Đây là sức chiến đấu điều khiển toàn trường của Tiên Tiên.