Cánh hoa hình kiếm của Mạn Châu Sa Hoa có thể xuyên thấu cả thân thể Hiên Viên Vũ Hành, đủ thấy sự sắc bén.
Rột rột rột!
Cánh hoa hình kiếm đang hút máu của Hiên Viên Vũ Hành!
Máu chỉ ra là sinh mệnh xói mòn.
Càng khủng bố là . . .
Lý Thiên Mệnh lại lần nữa giết đến trước mắt gã!
- Phế vật, ta không sợ nói cho ngươi, tôn thần là của ta!!!
Lục Đạo Sinh Tử Kiếm: Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm!
Lý Thiên Mệnh chém ra song kiếm, chúng sinh hội tụ sau lưng, hắn mới là Đế Hoàng thật sự, vạn thọ vô cương, chúng sinh hướng về.
Keng keng keng!
Đông Hoàng Kiếm và Kháng Long Thần Giản ma sát ra tia lửa chói mắt.
Hiên Viên Vũ Hành mất máu rất nhiều, đã choáng váng, dưới kiếm thế cuồng bạo của Lý Thiên Mệnh, gã cắn chặt khớp hàm, trong mắt tuôn trào huyết lệ.
Ba con mắt của Hiên Viên Vũ Hành đều đỏ ngầu:
- Ngươi đại nghịch bất đạo, khinh nhờn tôn thần, tội đáng muôn chết!!!
- Ngươi sai, ta có tội hay không là do tôn thần định đoạt, ngươi là cái thá gì!
Tử Chi Kiếm thế như chẻ tre!
Kháng Long Thần Giản bị đánh bay ra ngoài.
Phập!
Đông Hoàng Kiếm màu đen lập tức xuyên qua Thánh Cung của Hiên Viên Vũ Hành.
Trong phút chốc, Mệnh Tuyền trong Sinh Tử Kiếp nổ tung, thủng một lỗ máu trên người Hiên Viên Vũ Hành.
Cùng lúc đó, Đế Quân Kiếm Ngục trên Đông Hoàng Kiếm điên cuồng ùa vào cơ thể Hiên Viên Vũ Hành, hoàn toàn khóa chết gã.
- A!!!
Hiên Viên Vũ Hành đỏ máu như suối, khi Lý Thiên Mệnh rút kiếm thì gã quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, trợn to mắt, hai tay vô lực cầm lấy hư không.
- Ta . . . ta đang làm cái gì?
Hiên Viên Vũ Hành ngước đầu lên, ba con mắt đang chảy máu, mờ mịt nhìn Lý Thiên Mệnh.
Đông Hoàng Kiếm màu đen của Lý Thiên Mệnh chỉ vào trán Hiên Viên Vũ Hành:
- Ngươi đang chịu chết.
Mũi kiếm lạnh băng, lạnh lẽo còn hơn băng tuyết đầy trời.
- Grừ grừ!
Hiên Viên Vũ Hành nghiêng đầu, giật mình trông thấy Ngũ Đầu Kim Loan Thánh Long màu vàng mềm nhũn ngã xuống, trái tim của nó bị Huỳnh Hỏa dùng Luyện Ngục Mệnh Hỏa nổ tung, chết trận tại chỗ.
Mãi đến lúc này, rễ cây màu đen của Tiên Tiên mới rút khỏi cơ thể Ngũ Đầu Kim Loan Thánh Long.
Ngũ Đầu Kim Loan Thánh Long nằm sấp xuống đất, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Vũ Hành, trước khi chết nó rơi lệ như mưa.
- Vũ Hành, kiếp sau gặp lại, nhưng đến lúc đó không thể cùng ngươi nổi điên như vậy nữa . . .
Hiên Viên Vũ Hành nức nở, ruột gan đứt đoạn, có lẽ mãi đến lúc này mới như tỉnh mộng.
- A!
Môi Hiên Viên Vũ Hành mấp máy, toàn thân vô lực, ngơ ngác nhìn Lý Thiên Mệnh.
- Ngươi . . . ngươi . . .!
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh hờ hững, đứng trước mặt Hiên Viên Vũ Hành:
- Ta thế nào? Cho ngươi một cơ hội, ngươi hiện tại còn đẩy ngã ta được không?
Trông Hiên Viên Vũ Hành tội nghiệp lắm không?
Nhưng Hải Hồn Mệnh Long chết, Hiên Viên Mộc Tuyết sẽ không đau buồn sao?
Làm sai việc phải bị báo ứng, ai đều giống nhau, Lý Thiên Mệnh không đồng tình gã.
Hiên Viên Vũ Hành che trán, như kẻ điên cười khẩy nói:
- Ha ha, ngươi cũng thích tôn thần, ha ha!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cái gì mà bảo là cũng, ngươi xứng sao?
Hiên Viên Vũ Hành cười đến nỗi cả người co giật:
- Ta không xứng, ngươi cũng không xứng! Ta hủy chính mình, ta cũng phải hủy ngươi!!!
Hiên Viên Vũ Hành nói xong, một quyển Thiên Văn Thư dày cộm xuất hiện trong tay.
Gã vốn không muốn sử dụng, chỉ định dựa vào thực lực đánh chết Lý Thiên Mệnh.
- Khinh nhờn tôn thần đều phải chết, cùng ta xuống Hoàng Tuyền đi! Ta có tội, Lý Thiên Mệnh nhà ngươi đồng tội!
Hiên Viên Vũ Hành đang định nhỏ máu vào Thiên Văn Thư.
Phập phập!
Phệ Huyết Kiếm Vũ cắm trên người Hiên Viên Vũ Hành chớp mắt xuyên qua cơ thể và trái tim, thậm chí quấn lấy Thiên Văn Thư ném ra ngoài.
Thiên Văn Thư kia phỏng chừng ít nhất cỡ cửu tinh.
Trong khoảnh khắc đó, Thiên Văn Thư đã nhuộm máu, chẳng qua bị Tiên Tiên ném lên trời.
Ầm ầm!
Thiên Văn Thư nổ tung, hóa thành một vầng mặt trời ban trưa oanh động trời đêm, chiếu phạm vi mấy nghìn thước chiếu sáng giống như ban ngày!
Mặt trời chói chang, Lý Thiên Mệnh cúi đầu nhìn.
Trong đất tuyết, Hiên Viên Vũ Hành quỳ trên mặt đất, cúi đầu, hai tay vô lực rũ xuống.
Tuyết trắng dưới đất bị máu tươi nhuộm đỏ.
Bão tuyết vần vũ, gió to rít gào.
Lý Thiên Mệnh đè Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long mình đầy vết thương đi tìm Hiên Viên Mộc Tuyết.
. . .
Trong gió rét cắt da, Lý Thiên Mệnh ngồi trên đầu rồng của Lam Hoang đi hướng tây nam.
Trong không gian bản mệnh của hắn vươn ra nhiều dây leo thánh quang trói Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long hấp hối vào người rùa bự.
Rồng thần này mắt đờ đẫn, buồn ngủ, trên người tràn đầy vết máu, thân thể màu bạc nhiều chỗ bị sét đánh cháy đen, đã bị thương nặng.
Gió tuyết thổi qua, vạt áo Lý Thiên Mệnh bay phần phật, hắn và Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long bốn mắt nhìn nhau:
- Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?
- Hỏi đi.
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long bị dây leo thánh quang quấn chặt, muốn nhúc nhích cũng khó khăn, hiện giờ trong mắt không có tia sáng, thoạt nhìn tiêu điều thê lương.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Gần đây có phải Hiên Viên Vũ Hành bị ngoại lực ảnh hưởng không? Ví dụ có người thi triển thủ đoạn đặc biệt gì với hắn, ảnh hưởng tâm trí của hắn?
Thật ra Lý Thiên Mệnh không định giết Hiên Viên Vũ Hành, ít nhất phải tìm hiểu rõ thắc mắc trong lòng, nhưng Hiên Viên Vũ Hành lấy ra Thiên Văn Thư cửu tinh, nếu không nhờ Tiên Tiên phản ứng nhanh ước chừng Lý Thiên Mệnh đã bị Thiên Văn Thư cửu tinh nổ chết.
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long bi ai nói:
- Ta không biết.
- Ngươi là thú bản mệnh của hắn mà không biết?
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long thở dài:
- Ài, khoảng thời gian gần đây hắn thường đóng kín không gian bản mệnh, không cho chúng ta biết hắn đang làm gì.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Biết vậy mà các ngươi còn cùng hắn xằng bậy?
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long nói:
- Nói thật, trước khi hắn giết Hải Hồn Mệnh Long thì chúng ta đều không ngờ hắn sẽ làm như vậy.
Lý Thiên Mệnh lắc đầu, nói:
- Ngự Thú Sư và thú bản mệnh các ngươi ở chung như vậy sao?
- Không phải, chúng ta vẫn luôn là huynh đệ, là đồng bọn thổ lộ tâm tình tốt nhất, nhưng mấy năm gần đây thần huyết dần dần thức tỉnh, hắn ngày đêm canh giữ, có nhiều lời không tâm sự với chúng ta. Đặc biệt là sau khi tôn thần trở về thì cảm xúc của hắn càng lúc càng mất kiểm soát, chúng ta khuyên thì hắn liền đóng không gian bản mệnh.
Nói thật, trong quan hệ cộng sinh, Ngự Thú Sư vẫn chiếm cứ vị trí chủ thể.
Thí dụ như không gian bản mệnh do Ngự Thú Sư kiểm soát.
Lý Thiên Mệnh câm nín:
- Vậy hắn bắt cóc Hiên Viên Mộc Tuyết, các ngươi không biết nhanh chóng thông báo trưởng bối?!
- Ngươi biết cái gì? Chúng ta là huynh đệ, hắn muốn làm như vậy thì chúng ta quyết định điên một lần vì hắn! Lý Thiên Mệnh, Vũ Hành thất bại, chúng ta thua, nhưng ngươi đừng quên, ta với ngươi không đội trời chung! Đời này ta không thể giết ngươi, kiếp sau đừng để ta có cơ hội!
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long rất mệt mỏi, nhưng khi nói ra lời này thì đôi mắt nó đỏ ngầu
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ha ha, nếu các ngươi dừng cương trước bờ vực, không cùng hắn xuống dốc lần này thì không chừng hắn còn có thể sống tiếp.
- Chúng ta không ngờ ngươi còn có một thú bản mệnh thực vật mạnh như vậy, chúng ta thua ở chỗ đó, nhưng nếu chúng ta thành công, không có chướng ngại vật nhà ngươi thì về sau Vũ Hành có cơ hội tới gần tôn thần!
- Hắn tới gần tôn thần làm cái gì? Ngươi có biết đây là mơ tưởng viễn vông không?
- Không sao cả, chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau, hắn muốn làm cái gì thì chúng ta đều cùng hắn.