Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vậy còn Mộc Tuyết thì sao? Nàng làm sai cái gì?
- Nàng không có lỗi, nếu có thì đó là tại nàng tiếp xúc quá gần gũi với người ngoài như ngươi!
- Bằng hữu, đừng lừa chính mình, tâm thần vặn vẹo, người cạnh mình mà cũng có thể hy sinh được thì đừng khoe khoang cái gọi là tình cảm huynh đệ. Ta cũng có thú bản mệnh, nhưng ta sẽ không ở trước mặt chúng nó đối phó muội muội của mình, làm người phải có mức giới hạn, ngươi hiểu không?
Từ khi Tiên Tiên sinh ra thì Lý Thiên Mệnh càng biết rõ vấn đề này, nhất định giữ vững trái tim.
Nếu hắn sa đọa thành kẻ ác, khiến các Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ bắt chước theo thì sức phá hoại của chúng nó đáng sợ hơn ai hết.
Lý Thiên Mệnh hết sức cẩn thận bảo vệ loại quan hệ cộng sinh này, khiến một người bốn thú đồng tâm đồng đức, nếu làm người mà khiến thú bản mệnh không cùng chung ý niệm của mình thì bản thân là một loại thất bại!
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long cười khẩy nói:
- Lý Thiên Mệnh, ta thừa nhận ngươi rất ưu tú, ta hâm mộ quan hệ của các ngươi, nhưng ngươi có thể khống chế chúng nó chặt chẽ chẳng qua là vì chúng nó ngu dốt.
Lý Thiên Mệnh buồn cười:
- Ngu? Thứ nhất, ta chưa bao giờ khống chế chúng nó, chúng nó quan trọng hơn mạng của ta, chúng nó là người thân quan trọng nhất của ta. Thứ hai, có ngu hay không thì không phải do ngươi định đoạt, ngươi biết cái gì là đại trí như ngu không?
- Ha ha!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thôi, ta với ngươi không có gì để tranh biện, ngươi xem như có lương tâm, không làm khó dễ Mộc Tuyết.
- Ài, ngươi nói đúng, Mộc Tuyết không có lỗi, ta áy náy với nàng, Lam Lăng nữa, chúng ta cũng xem mang theo nó lớn lên . . .
Hiên Viên Vũ Hành đã chết, mọi thứ tan thành mây khói, lúc này mà chúng nó lấy Hiên Viên Mộc Tuyết ra trút giận thì quá hèn.
Từ đầu tới đuôi, chúng nó tỉnh táo hơn Hiên Viên Vũ Hành, chẳng qua chúng nó lựa chọn cùng Hiên Viên Vũ Hành liều mạng một phen.
Làm Sinh Tử Kiếp Thú, sau khi chúng nó mất đi Ngự Thú Sư thì lực lượng Sinh Tử Kiếp không thể tăng tiến nữa, thậm chí sẽ chậm rãi tiêu tan, nhưng độ cứng thân thể vẫn còn, có thể sống sót trong Trầm Uyên chiến trường.
Nhưng tiếc rằng chúng nó vừa lúc ở cảnh giới Tử Kiếp, máu thịt xói mòn rất nhiều, phỏng chừng thọ nguyên sẽ không quá lâu.
Hệ thống tu luyện cộng sinh là vậy đấy, một khi ký kết sinh tử thì là cùng sống cùng chết, thiên địa sẽ không bỏ qua cho bất cứ bên nào.
Ngự Thú Sư phát minh linh bản mệnh đã xem như tranh thủ kết cục tốt hơn cho chính mình.
Tất cả điều đã trải qua khiến Lý Thiên Mệnh càng hiểu rằng đời này có thể cùng đám Huỳnh Hỏa đi lên con đường tu luyện cộng sinh là may mắn biết bao, quý giá biết bao.
Hắn yêu chúng nó từ tận đáy lòng.
Đó là ràng buộc huyết mạch, là một loại cộng hưởng linh hồn.
Cho nên, đám Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long chọn cùng Hiên Viên Vũ Hành làm chuyện điên cuồng như vậy cũng không kỳ lạ.
Tình cảm giữa Ngự Thú Sư và thú bản mệnh, từ lúc sinh ra đã trói buộc sống chết, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau cảm ngộ thế giới này, là tình cảm gắn liều mạng với mạng, là thân thiết nhất của nhau, ở một khía cạnh nào đó thậm chí còn sâu đậm hơn người thân.
Đám Huỳnh Hỏa thô thần kinh, sẽ không nói lời lâm li mùi mẫn, nhưng Lý Thiên Mệnh là người vì tình nhập ma, tâm tư của hắn mẫn cảm hơn ai hết, mỗi một lần sóng vai chiến đấu, mỗi một lần vui vẻ đùa giỡn hắn đều ghi nhớ trong lòng, nhớ kỹ tất cả hình dáng của chúng nó.
Hắn và Kim Vũ có mười sáu năm, Kim Vũ rời đi khiến hắn càng học được quý trọng cơ duyên, quý trọng những tình cảm này.
Nếu như nói Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ cần một người dẫn đường để một lần nữa hiểu biết thế giới này, Lý Thiên Mệnh nguyện ý đảm nhiệm vai trò đó, đây là sứ mệnh của hắn.
Trong buổi tối tràn ngập gió tuyết này, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Lý Thiên Mệnh vuốt đầu tiểu cô nương:
- Tiên Tiên.
Linh thể nhỏ bé luôn ngoan ngoãn ở trong ngực Lý Thiên Mệnh, tò mò nhìn thế giới bên ngoài, nghe bọn họ đối thoại.
Tiên Tiên hỏi:
- Gì vậy nửa cha?
- Hoan nghênh gia nhập gia đình lớn của chúng ta, về sau, ta rất vinh hạnh làm đồng bạn của ngươi, mang ngươi đi yêu thương thế giới này. Tuy nó có rất nhiều âm u lạnh lẽo và tàn khốc nhưng nó là tượng trưng chúng ta vẫn sống, là ký thác sinh mệnh của vô số sinh linh. Đời người chua ngọt cay đắng đều rất đặc sắc, lớn lên sẽ học được cách nếm mùi vị, biết chưa?
Bé nghiêng đầu nhỏ tựa vào cánh tay cúa Lý Thiên Mệnh, xoe tròn mắt, nghiêm trang nói:
- Biết, Tiên Tiên ghi nhớ, về sau chỉ ăn thịt nửa cha cho, tuyệt đối không ăn bậy, đói bụng cũng không ăn!
- Ngươi biết quan trọng nhất là cái gì không?
- Không biết.
- Quan trọng nhất là, chúng ta đều phải làm một người không khiến các đồng bạn thất vọng, phải xứng đáng với những người cùng mình cùng sống không chết, biết không?
Bé dùng đôi mắt sùng bái nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Hi hi, Tiên Tiên biết rồi, đều nhớ trong đầu!
- Giỏi quá. Ngươi yên tâm, ngày nào nửa cha của ngươi còn sống thì tuyệt đối không cho ngươi đói, món ngon trên đời phải nhâm nhi từ từ, không thể nuốt chửng.
- Thích quá đi, hi hi, ta đi vào chơi với Meow Meow ca ca!
Huỳnh Hỏa treo trên đầu rồng của Lam Hoang, nghe bọn họ nói chuyện xong, nó không nhúc nhích chút nào, ở trong gió sửa sang lại kiểu tóc.
Lý Thiên Mệnh kêu một câu:
- Kê ca.
- Hử? Tiểu đệ muốn nói cái gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cùng quân cộng sinh, một đời không hối hận.
Kê ca ghét bỏ nói:
- Dẹp đi, làm Kê gia nổi hết da gà.
. . .
Phía nam Thái Cực Phong Hồ, trong một vực sâu.
Một con rồng thần màu đen quay quanh một thiếu nữ mặc váy dài, chờ đợi trong hắc ám vô tận.
Thiếu nữ nói bằng giọng khàn khàn:
- Vũ Hành ca ca không thể nào thắng.
Hắc long rên rỉ một tiếng, cúi đầu:
- Ừ.
Thiếu nữ hỏi:
- Sao vậy? Sao lần này ngươi không phản bác?
Hắc long nói:
- Hắn đi rồi.
Hắc long dần thả lỏng người, thả Hiên Viên Mộc Tuyết tự do.
Hiên Viên Mộc Tuyết té xuống đất, đôi mắt màu băng lam lấp lóe:
- Đi rồi?!
Hiên Viên Vũ Hành đã chết?
Là bại lộ bị xử tử, hay là . . .
Hiên Viên Mộc Tuyết sững sờ nhìn hắc long ở cửa hang, mờ mịt hỏi:
- Cho nên . . . ngươi muốn giết ta trút giận sao?
- Mộc Tuyết, không có ý nghĩa, ngươi chịu khổ, đi đi.
Hắc long nói xong bay nhanh ra ngoài.
Hiên Viên Mộc Tuyết lớn tiếng hỏi:
- Ngươi đi nơi nào?
Hắc long đáp:
- Chết cùng bọn họ.
Hiên Viên Mộc Tuyết sốt ruột nói:
- Ngươi đừng như vậy, ngươi mang ta qua đó với!
- Cùng đi vậy.
Hắc long mang theo nàng.
. . .
Bão tố rít gào, tuyết bay lất phất.
Ai khắc vạn đống tuyết dưới đất thành hoa rợp trời?
Dưới trời đêm, một con rồng đen mang theo một thiếu nữ gặp gỡ Lý Thiên Mệnh.
Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thiên Mệnh, hắn xuất hiện chứng minh Hiên Viên Vũ Hành bị hắn đánh bại.
Nó thả Hiên Viên Mộc Tuyết xuống, tiếp đó thấy chết không sờn, cuốn theo lạnh lẽo đầy trời, như cơn lốc hắc ám lao hướng Lý Thiên Mệnh.
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long ngẩng đầu lên, ánh mắt u buồn nói:
- Hắc Đồ, vô dụng, không cần lãng phí thời gian.
Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long ngừng lại.
- Bọn họ đâu?
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long đáp:
- Đều đi rồi. Ta trở về thả Mộc Tuyết một con đường sống.
- Thua đến nông nỗi này?
Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long nói:
- Ừ, hết rồi, chúng ta sai.
Mắt Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long đỏ ngầu nói:
- Ngươi tự sát đi, đừng trở ngại ta, ta muốn chết vì Vũ Hành!
- Sống đi.
Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long nói:
- Không cần, ta không muốn sống trong chuỗi ngày không có hy vọng.
Nó nhìn chằm chằm Lý Thiên Mệnh, mang theo ý chí muốn chết xông lên.