Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 996 - Chương 996 - Đều Là Mệnh

Chương 996 - Đều là mệnh
Chương 996 - Đều là mệnh

Lý Thiên Mệnh khiến Huỳnh Hỏa, Meow Meow và Tiên Tiên cùng đối phó con Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long này.

Đối phương đến oanh liệt tìm chết, Lý Thiên Mệnh không khuyên nhủ nó được, đành kiềm chế nó.

Lý Thiên Mệnh vội đi tới trước mặt Hiên Viên Mộc Tuyết.

Cô nương mười bảy tuổi này sắc mặt trắng bệch, trên áo còn dính vết máu, vết thương còn đó, băng tuyết đang rít gào, môi nàng bị đong lạnh tím lịm.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Sao rồi?

Hiên Viên Mộc Tuyết trả lời:

- Không sao, trở về tìm y sư, dùng ít linh túy là khỏe, không cần lo lắng.

Hiên Viên Mộc Tuyết nhìn thân thể Khởi Nguyên Thế Giới Thụ của Tiên Tiên, đại khái biết Lý Thiên Mệnh làm cách nào đánh bại Hiên Viên Vũ Hành.

Hiên Viên Mộc Tuyết cười gượng nói:

- Chúc mừng ngươi, báo được thù bị đẩy.

Trận chiến đấu này, thua hay thắng đều không vui nổi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Hải Hồn Mệnh Long đâu?

- Thành linh bản mệnh, hắn còn chút lương tâm, giúp ta lấy kết giới sinh linh.

- Hắn cần gì làm như vậy, muốn dụ ta ra cũng không nên giết thú bản mệnh của ngươi.

Hiên Viên Mộc Tuyết cúi đầu, ánh mắt u buồn nói:

- Hắn chỉ có một lần cơ hội, sợ quan hệ giữa ta và ngươi không đủ thân, nhất định phải làm thật ác mới có thể dụ ngươi ra.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Xin lỗi, ta quá tự tin, liên lụy ngươi.

Thiếu một con thú bản mệnh, tuy Hiên Viên Mộc Tuyết vẫn là Ngự Thú Sư, giữ thực lực cảnh giới, cũng có thể tiếp tục tu hành, nhưng thành tựu tương lai sẽ kém hơn vốn có một ít.

Nói thật lòng, tranh chấp giữa Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Vũ Hành chẳng dính dáng gì đến Hiên Viên Mộc Tuyết.

- Không cần nói xin lỗi, kẻ làm ác không phải là ngươi, hắn đã chết, ta rất hả dạ, chỉ tiếc ta không thể tự tay cho Lam Lăng một giải thích.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói rồi nước mắt không kiềm được rơi xuống.

- Xin lỗi.

Lý Thiên Mệnh không chịu nổi nhất là thấy bộ dạng này, hắn thể hội được cảm giác mất thú bản mệnh.

Hiên Viên Mộc Tuyết nức nở:

- Hu hu.

Trong gió tuyết, Lý Thiên Mệnh cho Hiên Viên Mộc Tuyết một cái ôm, khiến nàng có thể trút ra cảm xúc.

- Mộc Tuyết, về sau có cơ hội, ta nhất định cố gắng hết sức bù đắp cho ngươi. Ta biết người thân mất đi, không thứ gì lấp đầy được, ta chỉ có thể tìm cách khiến mặt tu hành của ngươi có tương lai tốt hơn.

- Không cần nói những điều này, cho ta khóc một lúc sau thì tốt rồi.

Khi Hiên Viên Mộc Tuyết nói lời này thì bắt tay bấu chặt cánh tay của Lý Thiên Mệnh, sau đó thả ra.

- Ừm.

Hiên Viên Mộc Tuyết lau nuốc mắt, nhoẻn miệng cười:

- Ta tốt hơn rồi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Trở về đi.

Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:

- Mới nãy ngươi nói muốn bù đắp cho ta đúng không?

- Đúng.

- Vậy giúp ta một việc.

- Cứ nói.

Hiên Viên Mộc Tuyết nghiêm túc nói:

- Ta không có hy vọng tham chiến đệ nhất thiên hạ, ngươi hãy đi thay phần của ta, bảo vệ tôn nghiêm của Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta, chiến vì Thái Cổ Thần Tông, đi thủ hộ tôn thần!

- Chắc rồi!

- Vũ Hành ca ca đi nhầm bước này, khoảng thời gian này hắn khổ tu từng đêm, không nghỉ một phút nào chỉ vì đáng sợ Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, ngươi . . . cũng hãy mang theo mộng tưởng của hắn bước tiếp. Nếu ngươi có thể bảo vệ quê hương của chúng ta, hắn ở dưới chín suối nhất định cũng sẽ thừa nhận ngươi.

- Hắn đối xử không tốt với ngươi và ta, nhưng hắn chưa bao giờ làm chuyện xấu gì, hắn luôn là huynh trưởng mà chúng ta tôn kính nhất.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói đến đây thì cắn môi, siết chặt hai tay không cho nước mắt rơi xuống.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Được.

Âm thanh nhẹ tênh, nhưng thốt ra hứa hẹn.

- Còn nữa, mang . . . mang luôn phần của ca của ta.

- Được.

- Nơi đây là nhà của chúng ta, ta không muốn khiến người khác giẫm lên thi cốt của người nhà chúng ta, khi nhục cười nhạo chúng ta, làm phiền ngươi.

Nàng cố chịu đựng nhưng nước mắt cứ rơi.

- Không phiền phức, ta cũng là đệ tử của Thái Cổ Thần Tông, ta thuộc về nơi này. Mộc Tuyết, đa tạ ngươi.

- Cảm tạ ta cái gì?

- Ngươi khiến ta nhận thức Thái Cổ Hiên Viên thị khác biệt.

Khi nói xong câu này, chiến đấu bên kia đã kết thúc.

Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long không thể báo thù, cũng không thể thành công tìm chết, nó bị dây leo thánh quang của Tiên Tiên trói lại, trói chung với Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long.

Mắt Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long không còn tia sáng, nó giãy giụa nói:

- Giết ta, cho ta một thống khoái đi!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đừng mơ, ta không muốn khiến Thần Tông cho rằng ta chỉ biết tàn sát nội bộ, từ Hiên Viên Vũ Hành là chấm dứt, về sau trừ phi có người bối tín khí nghĩa, phản bội Thần Tông, nếu không thì ta sẽ không ra tay với người mình nữa.

Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long cười nhạt:

- Ha ha!

Không cần thiết tranh biện cái gì, Lý Thiên Mệnh che chở Hiên Viên Mộc Tuyết, mang theo bọn họ cùng nhau quay về Thái Cổ Thần Tông.

Có lẽ Thiên Văn Thư cửu tinh nổ tạo tiếng động quá lớn, phương bắc Thái Cổ Thần Tông đã có người đi ra sưu tầm, trong đó còn có Kiếm Vô Phong chờ mãi không thấy Lý Thiên Mệnh đi ra Trạm Tinh Cổ Lộ.

Chuyện Hiên Viên Vũ Hành cần khai báo rõ ràng với toàn bộ tông môn.

Khi Lý Thiên Mệnh quay về thì gặp gỡ trưởng bối Thần Tông, Kiếm Vô Phong ở trong đó.

- Có chuyện gì?

Kiếm Vô Phong lạnh lùng tiến lên, cảm xúc táo bạo, trông thấy Lý Thiên Mệnh bình an thì hắn mới thở phào một hơi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chuyện của riêng ta, đi Hiên Viên Hồ rồi nói rõ hơn.

- Ừm.

Lý Thiên Mệnh đi tới Hiên Viên Hồ.

Bên Hiên Viên Hồ đã nghe thấy động tĩnh, hai vị điện chủ trong chín Thần Điện là Hiên Viên Tiêu và Hiên Viên Ngu đều đi ra, bọn họ là phụ mẫu của Hiên Viên Vũ Hành, Hiên Viên Mộc Tuyết.

Ngay cả Địa Nguyên tông chủ Hiên Viên Đạo cũng đi theo phía sau.

- Chuyện gì xảy ra?

Khi Hiên Viên Đạo hỏi chuyện thì Lý Thiên Mệnh lấy xác chết của Hiên Viên Vũ Hành, Ngũ Đầu Kim Loan Thánh Long ra, đặt xuống đất.

Hắn đơn giản thuật lại sự tình.

Điện chủ Nguyên Linh Điện Hiên Viên Tiêu đứng ngây người tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, nói không ra lời.

Sắc mặt Hiên Viên Tiêu khó coi, rối rắm nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Chuyện này không thể nào, ta và Vũ Hành đã nói rõ rồi, sao có thể như vậy?

Nếu đổi lại là ai khác thì Hiên Viên Tiêu đã không nhịn, hắn sớm lo lắng chuyện này phát sinh, cho nên cố ý dặn đi dặn lại Hiên Viên Vũ Hành.

Hiên Viên Mộc Tuyết cắn răng nói:

- Hiên Viên Tiêu thúc thúc, hắn nói không sai, Hải Hồn Mệnh Long của ta đã mất.

Hiên Viên Mộc Tuyết vẫn còn mang vết thương, dựa vào ngực Hiên Viên Ngu. Hiên Viên Ngu lộ vẻ mặt đau lòng.

Sắc mặt Hiên Viên Tiêu càng trắng.

Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long nói:

- Sự tình xác thực là như vậy, không có gì để bào chữa, Vũ Hành thiết lập cạm bẫy bị giết ngược lại. Chúng ta thất bại, không trách được ai.

Hiên Viên Tiêu bi thương rít lên:

- Các ngươi điên rồi! Nếu Vũ Hành không suy nghĩ rõ ràng thì tại sao các ngươi không khuyên nhủ?

Nói thật lòng, nhi tử này luôn là niềm kiêu hãnh của Hiên Viên Tiêu, hắn chờ Hiên Viên Vũ Hành tương lai sẽ lại thay Thái Cổ Hiên Viên thị chấp chưởng Thị Thần Điện, chuyện như vậy như sét giữa trời xanh.

Cửu Dực Ngân Nhẫn Thánh Long nói:

- Khuyên không được.

Bình Luận (0)
Comment