Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 997 - Chương 997 - Đều Là Mệnh (Tt)

Chương 997 - Đều là mệnh (tt)
Chương 997 - Đều là mệnh (tt)

Hiên Viên Đạo nhíu mày nói:

- Không đúng, Vũ Hành không đến mức như vậy.

Nói thật lòng, Hiên Viên Đạo từng tâm sự với Hiên Viên Vũ Hành về mâu thuẫn giữa gã và Lý Thiên Mệnh, đối phương cũng biểu thị sẽ buông xuống, sao có thể điên cuồng thành như vậy

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Có phải tông chủ hoài nghi có sức mạnh bên ngoài quấy nhiễu không?

- Có khả năng, nhưng hắn hiện tại chết không có đối chứng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Hắn lấy ra Thiên Văn Thư cửu tinh, ta không có biện pháp.

- Ta biết.

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch.

Chí Tôn Hắc Ma Thánh Long bỗng lên tiếng:

- Cho ta nói một câu.

- Nói.

Nó nói:

- Hắn gần đây luôn tu luyện trong Tà Ma địa cung, ta cảm giác con mắt thứ ba của hắn hơi thay đổi, có lẽ bị Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn ảnh hưởng. Đặc biệt là gần đây, hắn vừa vào Tà Ma địa cung liền đóng kín không gian bản mệnh, hơn nửa ngày mới mở ra lại, nói chuyện với chúng ta.

Đám người giật nảy mình:

- Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn!

Hiên Viên Tiêu lui về phía sau hai bước:

- Vũ Hành vẫn luôn là người tu luyện đồng thuật tốt nhất!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Điện chủ, ta không có biện pháp, ta không muốn khiến loại chuyện này phát sinh. Xin lỗi.

Hiên Viên Tiêu bất lực nhìn hắn:

- Ừm.

Báo thù cho nhi tử?

Gã không nghĩ ra bất cứ lý do nào.

Nữ nhi của Hiên Viên Ngu vì vậy mà mất đi một con thú bản mệnh, nàng không tới tìm gã tính sổ đã nên thắp hương.

Hiên Viên Đạo nói:

- Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn bị Thiên Nguyên Đỉnh trấn áp, chưa từng phát sinh loại chuyện này, tra thử xem, có khi nào có người của Âm Dương Ma Tông lẻn vào không.

- Rõ!

- Chôn cất Vũ Hành đi.

- Rõ!

Cuối cùng Hiên Viên Đạo nhìn Lý Thiên Mệnh, nói:

- Cùng ta đi vào gặp tôn thần.

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Rõ!

Hiên Viên Mộc Tuyết có mẫu thân ở bên người, chắc chắn có thể khỏe lại.

Còn về Hiên Viên Vũ Hành để lại hai con rồng thần thì không cần Lý Thiên Mệnh lo.

Hắn và Hiên Viên Tiêu nhìn nhau.

Người trên thế giới này không thể nào vĩnh viễn không chỉ có người tốt, người xấu. Hiên Viên Vũ Hành không tính là người xấu hoàn toàn, Lý Thiên Mệnh cũng không phải người tốt trăm phần trăm.

Hiên Viên Tiêu cũng thế.

Lý Thiên Mệnh lặp lại lần nữa:

- Xin lỗi.

Hiên Viên Tiêu cười gượng nói:

- Đều là mệnh, đã khuyên nhủ nhiều lần rồi, hết cách. Nếu ngày xưa ta không đưa hài tử này đến Thị Thần Điện thì tốt rồi.

Nhiên Linh Cung.

Khương Phi Linh nghe Hiên Viên Đạo thuật lại xong hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Phản ứng của nàng rất lớn.

Lý Thiên Mệnh chớp chớp mắt, ám thị nàng bình tĩnh một ít, nàng mới từ từ thả lỏng ra.

Khương Phi Linh quay đầu kêu một tiếng:

- Phương Thanh Ly.

Phương Thanh Ly run rẩy đi ra, sắc mặt tái nhợt như giấy:

- Tôn thần, lão nô ở.

Khương Phi Linh hỏi:

- Đệ tử này của ngươi sao lại như thế?

- Lão nô cũng không biết, tiểu tử này luôn bình thường, cho dù trước kia có chút mâu thuẫn với Thiên Mệnh thì hiện tại đã cởi bỏ, không đến mức . . .

Giọng Khương Phi Linh lạnh lùng nghiêm túc hỏi:

- Ý của ngươi là Lý Thiên Mệnh thiết kế trả thù hắn?

Nói thật lòng, nàng càng lúc càng giống tôn thần.

Phương Thanh Ly vội nói:

- Tôn thần hiểu lầm, lão nô không dám.

Hiên Viên Đạo vội nói:

- Tôn thần, chuyện này xác thực có chút kỳ quái, ta nhất định sẽ điều tra kỹ, xem rốt cuộc là dính líu đến Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn hay Âm Dương Ma Tông. Vũ Hành tính tình đoan chính, lần này như vậy thật sự hơi lạ.

Khương Phi Linh gật đầu:

- Ừm!

Ánh mắt nàng dao động giao nhau với Lý Thiên Mệnh.

Hôm nay tất cả cảm xúc mãnh liệt của nàng đều do lo lắng, khẩn trương Lý Thiên Mệnh, bởi vì nàng không thể đi đâu, chỉ có thể ở đây chờ đợi tin tức.

Lý Thiên Mệnh kêu lên:

- Tôn thần.

- Có chuyện gì?

Giọng Lý Thiên Mệnh nóng bỏng nói:

- Đệ tử muốn tham chiến Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, cống hiến sức lực cả đời cho Thái Cổ Thần Tông!

Lý Thiên Mệnh không thể đứng ở đây nói ta muốn tự mình thủ hộ nàng.

Nhưng chắc chắn nàng hiểu.

Hiên Viên Đạo vội nói:

- Chuyện này . . . ta không đề nghị đồng ý, tương lai của Thiên Mệnh rất tốt, Đệ Nhất Thiên Hạ Hội lần này nhất định chín chết một sống, một khi khiến người khác biết Thiên Mệnh là đệ tử được tôn thần xem trọng thì hắn càng dễ dàng vạn kiếp bất phục.

Giọng Lý Thiên Mệnh kiên cường, ánh mắt nóng rực nói:

- Xin tôn thần chấp nhận!

Khương Phi Linh nhìn hắn một lúc, mí mắt giật nhẹ.

Nàng nói:

- Chuẩn.

Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.

Nàng hiểu hắn.

. . .

Thiên Nguyên tông, Đệ Nhất Thiên Hạ các.

Lâm Tiêu Tiêu từ bên ngoài trở về.

Thái Cổ Tà Ma nằm sấp trong tuyết, trên người chất lớp tuyết thật dày.

Khi nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu, thân hình to lớn đứng lên, đôi mắt màu đỏ sậm nhìn nàng, hỏi:

- Lại chạy đi đâu?

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Chẳng phải ngươi nghi hoặc đêm qua Hiên Viên Vũ Hành đi đâu sao? Ta ra ngoài nghe ngóng.

- Nói.

Lâm Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn nó:

- Hắn bắt cóc Hiên Viên Mộc Tuyết của Thái Cổ Hiên Viên thị dụ Lý Thiên Mệnh ra ngoài, muốn giết hắn.

Thái Cổ Tà Ma hỏi:

- Ồ, kết quả ra sao?

Lâm Tiêu Tiêu nghiến răng nói:

- Lý Thiên Mệnh đã chết.

Thái Cổ Tà Ma ra vẻ buồn bực nói:

- Ồ, vậy tốt quá, đáng tiếc kết cục của Hiên Viên Vũ Hành chắc chắn không được tốt, ta khó khăn lắm mới mê hoặc một môi giới, đáng tiếc.

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Lộ đuôi rồi phải không, Lý Thiên Mệnh là uy hiếp duy nhất của ngươi, môi giới có hay không đều không sao, ngươi có thể từ từ tìm, dù sao không còn ai cạnh tranh với ngươi.

Thái Cổ Tà Ma tức giận nói:

- Lâm Tiêu Tiêu, ngươi đào hầm cho ta nhảy xuống sao?

- Đừng cãi bướng, ngươi dám nói hành vi của Hiên Viên Vũ Hành không liên quan đến ngươi?

Thái Cổ Tà Ma cười khẩy nói:

- Ha ha, ta chẳng qua là phóng lớn cảm xúc và oán niệm của hắn, nếu không thì tại sao hắn nghe lời của ta? Ruồi bọ không chích trứng không nứt, ngươi hiểu không?

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Vậy xứng đáng ngươi kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Là sao?

Lâm Tiêu Tiêu lạnh lùng cười:

- Hiên Viên Vũ Hành bị hắn giết, tốc độ nổi lên của hắn nhanh hơn cực hạn ngươi có thể làm được. Ngươi có thể Thiên Ý quán đính mà, sao ta cảm thấy ngươi yếu thế nhỉ.

Thái Cổ Tà Ma ngây người:

- Hắn giết Hiên Viên Vũ Hành?

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Ngươi tự bê đá đập chân mình, tự rước lấy nhục.

Thái Cổ Tà Ma xụ mặt xuống, nó không ngờ Hiên Viên Vũ Hành sẽ cực đoan mất kiểm soát.

Thái Cổ Tà Ma nằm rạp trên mặt tuyết, mắt đỏ như máu:

- Không thể nào! Sao hắn có thể tiến bộ nhanh còn hơn Thiên Ý quán đính của ta? Cho dù hắn làm được thì thú bản mệnh của hắn cũng không theo kịp!

Lâm Tiêu Tiêu hỏi:

- Kế tiếp thì sao? Ngươi tính làm như thế nào?

Thái Cổ Tà Ma nói:

- Không sao, hắn không có Tà Ma Tỏa Liên, thực lực không đủ, tạm thời không chạm vào mắt của ta được. Lại tìm một môi giới vậy, dù sao nhiều người lòng ôm oán niệm. Còn không thì đành chờ ngươi thành tựu Sinh Tử Kiếp cảnh, tiếp đó nghĩ biện pháp vào Tà Ma địa cung, thí dụ như, khiến Lý Thiên Mệnh mang ngươi đi vào, quyền thế của hắn trong Thần Tông càng lúc càng lớn, qua một khoảng thời gian phỏng chừng hắn chỉ cần nói một tiếng là được.

Lâm Tiêu Tiêu gật gù:

- Ồ.

- Ngoài ra, ta cần Thiên Địa Kiếp Nguyên, ngươi xin hắn một cái.

- Không xin.

Bình Luận (0)
Comment