Đệ Nhất Thiên Hạ Hội sắp đến, đệ tử trong Thiên Nguyên tông đều bế quan khổ tu, trên đường cơ hồ không có người.
Lý Thiên Mệnh leo lên Thiên Nguyên Thần Sơn.
Âu Dương Kiếm Vương ở trên Thiên Nguyên Đỉnh kêu hắn:
- Thiên Mệnh, nào nào, uống một ly.
Lý Thiên Mệnh lao nhanh lên, đáp xuống trước mặt lão:
- Âu Dương ca.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Ta có nghe chuyện của ngươi và Hiên Viên Vũ Hành.
- Ừm.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, hắn nhìn thi nhân mặt đỏ rực, chợt hỏi:
- Ngày hôm qua ngươi nói với ta trời khô hanh cẩn thận củi lửa là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nhắc nhở ta chuyện này?
- Ngươi đoán?
Lý Thiên Mệnh khẳng định:
- Vậy là đúng rồi.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Đoán đúng rồi, lúc Hiên Viên Vũ Hành ra tay có động tĩnh nhỏ, vừa lúc bị bằng hữu của ta nhìn thấy.
Hiên Viên Vũ Hành ra tay rất đột nhiên, ra ngoài dự liệu, rõ ràng không cách nào ngăn cản, cho nên Lý Thiên Mệnh không rối rắm vấn đề này.
- Tại sao bằng hữu của ngươi không trực tiếp bắt Hiên Viên Vũ Hành?
Âu Dương Kiếm Vương cười nói:
- Chuyện đã xảy ra rồi đương nhiên phải nhìn xem tiểu tử này rốt cuộc định làm cái gì. Đêm qua ta theo dõi toàn quá trình, xem biểu hiện của ngươi. Bốn con thú bản mệnh của ngươi uy lực trước giờ chưa từng có, phối hợp bổ sung cho nhau, khiến người kinh thán. Ca ca nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
- Vậy cuối cùng . . .
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Cuối cùng ngươi ra tay nhanh, lỗi của ta lơ là, ta vốn thấy tên này hơi thất thường, định chờ các ngươi đánh xong sẽ mang hắn về điều tra, kết quả hắn lấy ra Thiên Văn Thư. Ta vốn định giúp ngươi giải quyết, không ngờ cái cây của ngươi dữ quá.
Thật ra ngay sau đó Tiên Tiên ném Thiên Văn Thư đi là được, nhưng nó mới sinh ra, khi cảm thấy nguy hiểm thì bản năng nổi giận, và lo lắng cho an nguy của Lý Thiên Mệnh, sợ quá trực tiếp dùng Phệ Huyết Kiếm Vũ đâm chết Hiên Viên Vũ Hành.
Việc này không thể trách Tiên Tiên, nó mới đến thế giới này, là một đứa trẻ sơ sinh có chỉ số thông minh cao, kinh nghiệm xã hội quá ít, ý thức tự bảo hộ mình vốn rất mạnh.
Thí dụ như Huỳnh Hỏa, nó đi theo Lý Thiên Mệnh trải qua nhiều việc, đã lanh như cáo.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Thì ra là vậy.
Âu Dương Kiếm Vương vỗ vai hắn nói:
- Việc này lỗi tại ta xử lý không kịp lúc, dẫn đến chặt đứt manh mối, ta không báo với Hiên Viên thị, ngươi biết là được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được rồi, vậy ta cũng không nói.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Ta cảm thấy có lẽ dính líu với Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, nếu gần đây ngươi còn đi vào tu luyện thì hãy cẩn thận nhiều hơn. Con mắt đó vốn đã là ma vật, hiện tại bị Thiên Nguyên Đỉnh trấn áp mới im lặng như vậy, một khi nó mất kiểm soát thì cực kỳ phiền phức.
- Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn?
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Đúng vậy. Sự thật là Hiên Viên Vũ Hành có oán niệm với ngươi, nhưng hiện tại thân phận của ngươi đã khác, với chỉ số thông minh của hắn tuyệt đối không thể nào điên cuồng như vậy, nhất định bị thứ gì đó ảnh hưởng tâm trí. Hắn luôn ở trong Thiên Nguyên tông, ta không cho rằng là người của Âm Dương Ma Tông khống chế hắn. Sắp tới ngươi hãy cẩn thận xung quanh nhiều hơn, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Biết. Âu Dương ca, ta có thể hỏi một chuyện không?
- Nói đi.
- Ngươi và hai vị điện chủ Câu Ngọc Thu, Nhã Tinh Ẩn, đại biểu cho ai?
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Ca là người sảng khoái nên nói thẳng, chúng ta đại biểu Kiếp Lão trong Độ Kiếp Phong, thế lực không thuộc ba đại thị tộc. Chúng ta là dân bản xứ của Thái Cổ Thần Vực, nhưng không phải trung tâm Thái Cổ Thần Tông, hiểu chưa?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Hiểu, thí dụ như Độc Cô Tẫn Kiếp Lão lừng lẫy cũng chung nhóm với các ngươi phải không?
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Không, hắn khác người, là ngoại lệ.
- Vậy . . . quan hệ của các ngươi với ba đại thị tộc như thế nào?
Âu Dương Kiếm Vương trả lời:
- Với Thái Ất Kiếm tộc thì bình thường, không có xung đột gì, quan hệ với Thái Thanh Phương thị cực kỳ kém, xung đột khá nhiều.
- Có nghĩa là với Thái Cổ Hiên Viên thị thì khá tốt?
Âu Dương Kiếm Vương đáp:
- Thái Cổ Hiên Viên thị là chính thống của Thái Cổ Thần Vực, toàn bộ Thần Vực chúng ta cho tới nay đều lấy Thái Cổ Hiên Viên thị dẫn đầu. Nhưng nói thật lòng, Thái Cổ Hiên Viên thị lúc lên lúc xuống, giai đoạn hiện tại không cường thịnh, cự ly giữa bọn họ và chúng ta không gần gũi, thậm chí có chút vấn đề ngăn cách lịch sử, dù sao Độ Kiếp Phong là thế lực các phương hội tụ, không phải tổng thể thống nhất.
- Ý của ngươi là . . .?
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Ngày tháng sau này ít nhất mục tiêu của mấy người chúng ta giống với Thái Cổ Hiên Viên thị, đó là bảo vệ tôn thần. Nhưng nói thật lòng, Thái Cổ Hiên Viên thị có chút bài ngoại, bọn họ quá khẩn trương với chuyện này, mức độ tín nhiệm chúng ta rất thấp. Ngươi là đệ tử của tôn thần, chúng ta cũng hy vọng thông qua ngươi lấy được tín nhiệm của tôn thần.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Thẳng thắn quá nhỉ.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Hết cách, vấn đề tôn thần rất mẫn cảm, chúng ta tràn đầy nhiệt huyết, dù muốn chiến đấu vì quê hương này, nhưng Thái Cổ Hiên Viên thị giẫm chân tại chỗ sẽ không tin tưởng chúng ta. Hiện tại bọn họ nghi thần nghi quỷ, ra Hiên Viên Hồ, bọn họ không biết nên tin vào ai, dù sao tôn thần từng bị ám sát ở Nhiên Linh Cung. Cuộc đời bây giờ nào ai biết người nào là gián điệp, ai là người hầu trung thành?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đệ đệ hiểu tấm lòng của Kiếm Vương.
Âu Dương Kiếm Vương vỗ vai Lý Thiên Mệnh, nói:
- Ta không bắt buộc tôn thần tín nhiệm, ngươi có thể hiểu cho chúng ta là được, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
- Thiên Mệnh, chúng ta chân thành yêu nơi này, tương lai thế cục biến hóa, lúc nào cần chúng ta đứng ra, khi đó sẽ biết ai trung can nghĩa đảm, ai lòng muông dạ thú.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đúng vậy, thời gian sẽ chứng kiến hết thảy.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Hơn nữa xem biểu hiện tối hôm qua của ngươi, lại tổng hợp tiến bộ của ngươi trong khoảng thời gian này, chúng ta nhất trí cho rằng có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành thượng thần thứ mười một trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tương lai quá xa, đến lúc đó hãy tính.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Tốt lắm, ngươi là một hài tử đặc biệt, ca xem trọng ngươi. Ngày nào đó ngươi thành thần, tuyệt đối đừng quên trên Thiên Nguyên Đỉnh này từng có một thi nhân tài hoa ngút ngàn.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Chắc rồi.
Âu Dương Kiếm Vương hỏi:
- Ngươi định tham chiến Đệ Nhất Thiên Hạ Hội?
- Đúng rồi.
- Nhớ kỹ, sống sót.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không chết được.
- Huy hoàng và tử vong chỉ cách nhau một đường, Đệ Nhất Thiên Hạ Hội là một kiếp nạn lớn của Thái Cổ Thần Tông, nếu như không thể vượt qua thì tâm lý của nhiều người sẽ vỡ vụn, nhưng nếu như có thể vượt qua, Thái Cổ Thần Tông chúng ta sẽ còn nhiệt huyết và hy vọng chiến đấu.
Lý Thiên Mệnh thầm hiểu trận chiến này có ý nghĩa lớn lao cỡ nào.
- Nếu như tôn thần chết, mười vạn năm sắp tới của Thái Cổ Thần Tông chúng ta sẽ không còn ngày vươn lên. Ai là anh hùng, ai là cẩu tặc, hãy để thời gian cho đáp án.
Âu Dương Kiếm Vương vừa dứt lời, phía chân trời xa bỗng có kiếm khí rít gào.
Vù vù vù!
Âm thanh chói tai, kinh động toàn bộ Thái Cổ Thần Tông.
Lý Thiên Mệnh ngước nhìn chân trời, chỉ thấy mây mù lăn lộn, từng ánh kiếm dài nghìn thước xé rách mây trắng bay vút đến, mơ hồ còn có cự thú gầm rống, uy chấn bát phương.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng hỏi:
- Hùng hổ, có mục đích gì?
Âu Dương Kiếm Vương cười khẩy nói:
- Mới đến, tự nhiên là ra oai phủ đầu chúng ta.
- Ai đến đây?
- Kiếm khí ngút trời, tự nhiên là Lục Đạo Kiếm Tông của Lục Đạo Thần Vực.
Âu Dương Kiếm Vương tu kiếm cả đời, đã nóng lòng muốn thử.
Tám Thần Vực đã có người đến
Kế tiếp, cường giả và thiên tài của Thần Vực khác đều sẽ lục tục đến.
Ngày mọi người đến đông đủ cũng là ngày Đệ Nhất Thiên Hạ Hội khai chiến.
Âu Dương Kiếm Vương hỏi:
- Ngươi muốn đi Thiên Nguyên Thần Điện nghênh tiếp sao?
- Không đi, ta xuống dưới xem Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua phương hướng kiếm khí rít gào, trong mắt hừng hực Thiên Kiếp Kiếm Khí.