Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 42 - Mạch Huyễn Linh

Lý Thiên Mệnh bắt đầu nghiên cứu cách tu luyện Mê Linh Chi Đồng.

- Hơi đáng sợ, tương đương với mở con đường mạch huyễn linh trong tròng mắt cho Thú Nguyên đi qua. Mạch huyễn linh rất nhỏ, cần trải rộng nguyên tròng mắt, kiểu này không phải quán thông mà là cưỡng ép mở mang, chệch một chút là mù mắt. Mê Linh Chi Đồng đệ nhất trọng là mở chín chín tám mươi mốt sợi mạch huyễn linh trong một con mắt, để Thú Nguyên vận chuyển. Cách tu luyện tinh tế thế này mang tính nguy hiểm lớn, người không có thiên phú đặc biệt về mắt thì không thể tu luyện. Nhưng nếu tu luyện thành công thì con mắt này là Mê Linh Chi Đồng, dù không phải Ngự Thú Sư hệ mê hồn cũng sáng tạo ra hiệu quả mê hồn, thậm chí mạnh hơn Ngự Thú Sư hệ mê hồn. Mê Linh Chi Đồng đã phức tạp như thế, không biết Thiên Cực Chi Nhãn khiến Linh Hạch mở ra Huyễn Thiên Chi Cảnh thuộc mấy trọng?

Lý Thiên Mệnh linh cảm thứ này có lẽ là bảo bối lớn, miễn tu luyện đúng đắn sẽ mang đến ích lợi to lớn.

- Cảm giác như trọng bảo tuyệt thế, không biết so với chiến hồn Thánh Thú của mình lúc trước thì sao nhỉ?

Lý Thiên Mệnh cảm giác mình khá may mắn, nhìn từ giác quan thứ sáu thì không chừng Linh Hạch sẽ không kém hơn chiến hồn Thánh Thú, cộng thêm hắn tìm được nó ở nơi vô cùng bình thường.

- Trong vô hình, điều này rất có học vấn sâu xa.

Lý Thiên Mệnh cảm giác mình gặp khá nhiều việc số phận đưa đẩy, ví dụ như gặp gỡ Khương Phi Linh cho hắn cảm giác định mệnh.

Lý Thiên Mệnh hơi tin mình lấy được Linh Hạch này không chỉ nhờ vận may, đó là chủ nhân của Linh Hạch trong vô hình kêu gọi hắn.

- Bắt đầu tu luyện thử xem!

Nghĩ đến đây sóng lòng trào dâng, hắn cảm giác mình như đứa con của số phận, loại cảm giác này rất sướng. Tuy nhiên, mơ mộng một chút thì được, nếu quá đắc ý không biết khi nào sẽ lại té ngã, ba năm trước hắn đã té quá đau.

Nên trong từ điển của Lý Thiên Mệnh không có từ đứa con của số phận, chỉ có chữ biến mạnh, báo thù!

Bước đầu tu luyện Mê Linh Chi Đồng là cứng rắn mở mang mạch huyễn linh trong con mắt.

Có tổng cộng chín chín tám mươi mốt sợi mạch huyễn linh, mỗi sợi hình dạng khác nhau, đan xen giao nhau, thứ tự mở ra và tốc độ là hai điều cực kỳ quan trọng.

Khi Lý Thiên Mệnh bước trên đường tu luyện, hắn đã thất bại ngay khi mở sợi mạch huyễn linh thứ nhất.

Thú Nguyên đâm vào con mắt làm chảy máu, cảm giác đau muốn chết.

Lý Thiên Mệnh đâm ra nghi ngờ:

- Thứ này thật sự là công pháp cho người tu luyện sao?

Mê Linh Chi Đồng có pháp quyết biến hóa trên vạn chữ, Lý Thiên Mệnh mới tu luyện một hàng chữ đã đau đớn không muốn sống, càng không dám tưởng tượng giai đoạn sau.

Mắt trái đau nhức khó thể tu luyện, nếu ngoan cố luyện tiếp sẽ bị mù cả hai mắt.

Lý Thiên Mệnh rất kiên cường, chuyển sang thử mắt phải, kết quả suýt tự nổ mình, cơn đau làm hắn run bắn người, đau xót chỗ mắt rất đáng sợ.

- Phải mở tám mươi mốt sợi mạch huyễn linh, còn cần chú ý thứ tự, giao nhau và tốc độ, cần liền mạch suôn sẻ, đang giỡn ta sao?

Lý Thiên Mệnh hiểu sâu sắc một câu: Không phải hắn không chịu cố gắng, mỗi tội thiên phú bị giới hạn!

Chủ nhân của Linh Hạch dựa vào cái gì cho rằng hắn có thể kế thừa y bát của y mà dẫn dắt hắn tới đây?

Lý Thiên Mệnh khẳng định nếu muốn tu luyện Thần Hồn Thiên Thư này, e rằng bước đầu trong một ngàn vạn bước đã không lướt qua được, đây vốn không phải thứ cho người tu luyện.

Lý Thiên Mệnh buồn bực thầm nghĩ:

- Còn tưởng rằng lấy được công pháp tuyệt thế.

Đang lúc Lý Thiên Mệnh rầu rĩ bỗng nhìn cánh tay trái quấn mảnh vải của mình.

- Sao quên mất con mắt này nhỉ!

Lý Thiên Mệnh giật mình hiểu ra, đôi mắt của hắn không có thiên phú nhưng mắt trong lòng bàn tay trái thì vô cùng kỳ diệu. Nó có thể thấy rõ mồn một đáy hồ đục ngầu, không chừng con mắt này mới là nguyên nhân bị vô hình hấp dẫn đến.

Đương nhiên nó cũng là mắt của Lý Thiên Mệnh.

Nghĩ liền làm, hắn dùng cách tương tự dẫn dắt Thú Nguyên tiến vào con mắt thứ ba trong lòng bàn tay, làm thật cẩn thận tỉ mỉ, nhưng mọi thứ phát sinh sau đó khiến hắn dở khóc dở cười.

- Quả nhiên, ở trước mặt thiên phú tuyệt đối thì cố gắng chỉ là trò hề.

Đôi mắt ban đầu hoàn toàn không thể luyện công pháp, nhưng với con mắt thứ ba thì dễ ợt, như cá gặp nước, suôn sẻ đến bất ngờ.

Lý Thiên Mệnh chưa quen thuộc đoạn pháp quyết sau, nhưng đường mở ra mạch huyễn linh thì quen thuộc vô cùng, hắn cảm giác dù nhắm mắt mở đường cũng sẽ không sai sót.

Nguyên quá trình suôn sẻ.

Lý Thiên Mệnh cúi đầu nhìn con mắt kia, có thể thấy rõ đường chỉ mạch huyễn linh từ từ liên kết với nhau.

Một con mắt biến thành hệ thống tu luyện, độc lập như thân thể người.

Trên người Lý Thiên Mệnh chỉ có sáu sợi Thú Mạch mở ra, nhưng trong con mắt nhỏ bé này đã có chín chín tám mươi mốt sợi mạch huyễn linh. Tuy mỗi sợi mạch huyễn linh nhỏ xíu nhưng tinh tế rắn chắc, như đường chỉ chiếc lá, hoàn toàn cải tạo con mắt, tương đương với cho trai tráng một binh khí sắc bén.

So sánh này rất hình tượng, đôi mắt ban đầu của Lý Thiên Mệnh là hai đứa bé sơ sinh, cho thanh thú binh đỉnh cấp cũng vô dụng.

Con mắt thứ ba là trai tráng vạm vỡ, giờ đưa binh khí cho nó, lại có cách tu luyện, tổ hợp trai tráng và binh khí càng mạnh mẽ hơn.

Thành công mở ra mạch huyễn linh, tiếp theo là cách tu luyện.

Đưa đặc tính của Mê Linh Chi Đồng từng chút một tu luyện vào mạch huyễn linh, rồi thông qua mạch huyễn linh và Mê Linh Chi Đồng đưa uy lực đó tuôn ra từ tia mắt, mãi đến khi ảnh hưởng kẻ địch mới thôi.

Lý Thiên Mệnh tự cảm thấy tay trái giống như quái vật:

- Cánh tay trái này thật là vượt sức tưởng tượng.

Lúc mở ra mạch huyễn linh cũng bị trục trặc, thậm chí tổn thương con mắt thứ ba, nhưng hắn cảm giác con mắt tự chữa lành với tốc độ chóng mặt. Điều này chứng minh cánh tay hắc ám không chỉ cứng rắn còn có năng lực tái sinh rất mạnh.

- Hình như trên người của ta có nhiều bí ẩn, thú bản mệnh Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, cánh tay hắc ám, giờ lại được đến Linh Hạch này.

Lý Thiên Mệnh rất muốn thăm dò rõ ràng các bí ẩn này, hắn cảm giác đây sẽ là sứ mệnh lớn nhất cuộc đời hắn.

Những ngày tiếp theo, Lý Thiên Mệnh chăm chỉ cần mẫn tu luyện Mê Linh Chi Đồng. Tiểu Hoàng Kê thì dồn hết sức luyện hóa Thần Nguyên.

Năm ngày sau, Lý Thiên Mệnh đã có chút tạo hóa, hắn cảm giác Mê Linh Chi Đồng của mình có năng lực mê hoặc đối thủ giống như Ngự Thú Sư hệ mê hồn.

Cánh tay hắc ám sẽ giúp ích nhiều hơn trong chiến đấu. Mê Linh Chi Đồng, sức mạnh thân thể, tấm thuẫn sắt thép, thậm chí nhiều thứ hơn nữa chờ Lý Thiên Mệnh đào móc.

Hôm nay, trong mật thất, một cục lửa phát ra tiếng reo vui:

- Thành công!

Lửa tán loạn, hơi thở kinh khủng khuếch tán.

Lý Thiên Mệnh rất mong đợi. Bộ dạng hiện giờ của Tiểu Hoàng Kê vừa cưng vừa ngố, không có chút sức sát thương, nếu nó có thể trở lại bộ dạng phượng hoàng cũ thì oách chết.

Lửa vụt tắt.

Trong ánh mắt tha thiết tràn ngập mong đợi trông thấy phượng hoàng của Lý Thiên Mệnh, một chú gà con vàng non non lại xuất hiện trước mắt hắn.

Lý Thiên Mệnh câm nín:

- Mợ nó!

Hắn nhìn Tiểu Hoàng Kê hầu như không thay đổi gì, nói:

- Ngươi có chắc là đã thành công tiến hóa chưa? Sao vẫn là bộ dạng gà bệnh này?

Tiểu Hoàng Kê táo bạo nói:

- Tên ẻo lả, ngươi nói thêm câu nữa thử xem? Nhìn bề ngoài có thể bình phán biến hóa có thành công hay không sao?

Lý Thiên Mệnh coi rẻ đáp trả:

- Chứ không thì sao? Nghe nói thành công sẽ càng ngầu càng bá khí hơn, nhìn ngươi xem, vẫn chỉ là một con gà.

Tiểu Hoàng Kê chống nạnh hai cánh, liên tục mắng ba câu:

- Ánh mắt thiển cận, trông mặt mà bắt hình dong, cách cục quá thấp!

Thật ra Lý Thiên Mệnh chú ý thấy nhìn khoảng cách gần hình như đốm sáng trong mắt gà con tăng lên thành sáu đốm.

Sáu đốm sáng chứng minh bé gà thật sự thành công tiến hóa, người ngoài nhìn sẽ cho rằng đây là thú bản mệnh lục giai, thuộc loại thú bản mệnh mạnh hàng đầu.

Bình Luận (0)
Comment