Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 43 - Mạch Huyễn Linh (Tt)

Tiểu Hoàng Kê kiêu ngạo nói:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi không biết cực hạn của ta ở đâu! Thần Nguyên tầm thường hạng bét cùng lắm mở một mắc xích gông xiềng huyết mạch của ta! Để ta thật sự biến thành phượng hoàng còn cần vô số, đương nhiên ta bây giờ vẫn hơn hẳn thú bản mệnh lục giai khác.

Trông bộ dạng của Tiểu Hoàng Kê như đang cố thổi phồng, nhưng thật ra không phải, Lý Thiên Mệnh rất tin tưởng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ cực ngầu, vì qua đó sẽ chứng minh tương lai hắn cũng ngầu theo.

Sáu đốm sáng trong mắt Tiểu Hoàng Kê chưa thể nói lên điều gì, chỉ là biểu tượng tự nhiên khi gỡ bỏ gông xiềng huyết mạch, không liên quan gì đến tiềm lực của nó.

Đương nhiên về khía cạnh khác chứng minh năng lực huyết mạch của Tiểu Hoàng Kê mạnh hơn trước kia.

Đây mới là tác dụng quan trọng nhất của Thần Nguyên, Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng chưa bao giờ cần Thần Nguyên để tiến hóa, chẳng qua gà con cần Thần Nguyên để phục hồi.

Tiểu Hoàng Kê vênh váo nói:

- Tới đây, cho ngươi cảm nhận lực lượng huyết mạch bàng bạc hiện giờ của gia.

- Tốt!

Lần đầu tiên tu luyện, Lý Thiên Mệnh bị cải tạo thành Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể, huyết mạch của Tiểu Hoàng Kê thăng cấp cũng sẽ dời vào người hắn.

Đây chính là thiên phú đặc biệt của Ngự Thú Sư và thú bản mệnh.

Hai người cùng chung Thú Mạch, Thú Nguyên, khi tu luyện thì Thú Mạch kết nối, Thú Nguyên gắn liền, chuyển đổi cho nhau, hình thành một chỉnh thể.

Trong quá trình này lực lượng huyết mạch mới của Tiểu Hoàng Kê cũng chuyển sang người Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh cảm nhận mức độ cơ bắp mạnh mẽ, trình độ thiên phú đều tăng vùn vụt. Đây là hiệu quả Thần Nguyên mang đến, khiến lực lượng huyết mạch của Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng giải phóng từng chút một.

Lực lượng huyết mạch bàng bạc như thác nước gột rửa Lý Thiên Mệnh, hắn liên tục tăng cao cơ thịt, bước qua ngưỡng cửa Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.

Người khác cả đời cũng không dám mơ có tạo hóa như vậy.

Quan trọng là loại thăng cấp này trải rộng toàn thân, lực lượng thiêu cháy thậm chí kích phát dược lực của mớ Linh Túy như Hỏa Linh Chi mà hai người đã ăn sống, hút nhiều linh khí thiên địa vào.

Cả hai cộng sinh tu luyện, bắt đầu thử sức với sợi Thú Mạch thứ bảy.

Một ngày sau, sợi Thú Mạch thứ bảy quán thông, một người một gà vào Thú Mạch cảnh đệ thất trọng.

Thú Mạch của cả hai thô to như rồng thần, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng như dung nham chảy xuôi, Thú Nguyên tràn ngập toàn thân, Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê như núi lửa phun trào.

Đặc biệt là Lý Thiên Mệnh, trong Mê Linh Chi Đồng của hắn cũng có Thú Nguyên chảy dọc theo mạch huyễn linh, tăng thêm phần quỷ dị.

- Vậy là đã tận dụng Thần Nguyên hết mức, ngươi thì tương đương với tiến hóa, lực lượng huyết mạch của ta cũng tăng lên, rồi cùng nhau đột phá vào Thú Mạch cảnh đệ thất trọng. Ta cũng tu luyện Mê Linh Chi Đồng có chút hiệu quả.

Lý Thiên Mệnh biết một người một gà biến mạnh về mọi mặt so với lúc mới vào đáy giếng, từ khía cạnh nào đều có đột phá lớn.

Tiểu Hoàng Kê khiêu khích nói:

- Mê Linh Chi Đồng hả? Làm thử xem.

Lý Thiên Mệnh bật cười:

- Ngươi sao?

Nói thật ra hắn cũng muốn tìm một người để thử hiệu quả của Mê Linh Chi Đồng.

Tiểu Hoàng Kê khinh thường nói:

- Tới đây nào, rác rưởi!

Lý Thiên Mệnh xé một khe hở nhỏ trên vải bao tay trái, không lộ cánh tay hoàn toàn nhưng chừa lỗ hổng cho Mê Linh Chi Đồng.

Hắn giơ cao tay, Mê Linh Chi Đồng và mắt của Tiểu Hoàng Kê đối diện nhau.

Lý Thiên Mệnh vận chuyển Thú Nguyên theo bí quyết trong công pháp, bày ra uy lực của Mê Linh Chi Đồng.

Trong khoảnh khắc ánh mắt Tiểu Hoàng Kê hoảng hốt, hình như nó hơi sững sờ, lùi lại một bước, ngẩn ngơ nhìn Lý Thiên Mệnh.

Tất cả chứng tỏ Mê Linh Chi Đồng có hiệu lực, nếu đang đánh nhau mà đối thủ đột nhiên bị mê hoặc thì sẽ lộ ra nhiều sơ hở.

Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.

Tiểu Hoàng Kê bỗng ôm bụng cười to, bò lăn dưới đất:

- Ôi mợ ơi! Sao ngươi biến thành con gà mái trọc lông vậy?

Lý Thiên Mệnh ngây ra:

- Cái gì?

Tiểu Hoàng Kê nói lúc thi triển Mê Linh Chi Đồng thì hắn biến thành gà mái trọc lông?

Sao có thể như vậy?

Lý Thiên Mệnh suy đoán có thể dùng Mê Linh Chi Đồng cho chính mình không, hắn chĩa tay trái vào mình, thi triển Mê Linh Chi Đồng.

Oong!

Lý Thiên Mệnh cảm nhận tinh thần rung lên, tầm mắt mờ mịt, ngay sau đó hắn hoảng hốt thấy tay trái của mình biến thành mỹ nhân quyến rũ.

Mỹ nhân mang vẻ ngoài của Khương Phi Linh, dáng người ngang ngửa Liễu Khanh, rồi õng ẹo quyến rũ hắn.

- Mợ nó!

Lý Thiên Mệnh rùng mình, kỹ năng quái quỷ gì đây? Mê hoặc đối phương thì không thành vấn đề, nhưng tại sao trong khoảnh khắc biến thành sắc dụ?

Mê Linh Chi Đồng gì chứ, rõ ràng là thuật sắc dụ.

Tiểu Hoàng Kê cười bò lăn:

- Ha ha ha!

Sỉ nhục!

Nhưng phải công nhận nếu khi đánh nhau với Liễu Thiên Dương, gã bỗng thấy hắn biến thành mỹ nhân không mảnh vải che thân thì sẽ có phản ứng gì?

Mặc kệ là phản ứng gì thì khoảng thời gian đó đủ cho Lý Thiên Mệnh làm ra việc quyết định thắng thua.

Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ đã đến lúc lấy lại Viêm Hoàng lệnh.

Ra xa nhà lâu quá rồi, chắc mẫu thân rất sốt ruột chờ đợi hắn về.

Ly Hỏa thành.

Thường ngày Vô Phong khách điếm buôn bán đắt khách, ba tầng lầu đều đầy khách, người qua kẻ lại chật chội.

Nhưng hôm nay khách điếm hơi vắng vẻ, chỉ có một đám khách trên tầng ba.

Đám khách này không đơn giản, đều là đại nhân vật đến từ Lôi Tôn Phủ Diễm Đô.

Chưởng quầy và đám tiểu nhị biết thành chủ Ly Hỏa thành và phu nhân thành chủ đều tự mình tiếp đãi, quan lớn Ly Hỏa thành chỉ dám chờ ở dưới lầu, đủ thấy những nhân vật này tôn quý cỡ nào rồi.

Trong phạm vi hai dặm Vô Phong khách điếm vốn có nhiều dân cư, nhưng mấy ngày nay bị thành chủ sơ tán hết. Chỗ này vắng bóng người, không ai biết lý do nhóm thành chủ gióng trống khua chiêng đứng chờ là gì.

Vì lòng tò mò nên cách hai dặm tụ tập nhiều người rảnh rỗi, cũng có thành phần núp lén quan sát.

Họ không biết rằng những khách tôn quý tụ tập một chỗ trên lầu ba Vô Phong khách điếm, mắt nhìn chằm chằm một đình viện cách khách điếm không xa.

Đó là một đình viện cũ kỹ, trong sân mọc nhiều cỏ dại, vách tường bám tro bụi dày.

Nhìn trong đình viện thấy một phụ nhân già nằm nhắm mắt trên ghế dài, ngủ bình yên, hưởng thụ phút cuối cuộc đời. Mấy ngày qua nàng đều nằm ngủ như vậy.

Lý Viêm Phong đứng trên lầu ba Vô Phong khách điếm, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua đình viện rồi nhanh chóng dời tầm mắt, gã nắm bàn tay mềm mại của Liễu Khanh, môi treo nụ cười.

Thiếu niên Liễu Thiên Dương ngồi trên ghế, sắc mặt nôn nóng nói:

- Ngày thứ bảy rồi mà tên kia vẫn chưa trở về, có khi nào hắn chết trong Hỏa Lăng sơn rồi không?

Thiếu nữ áo lam ngồi bên cạnh gã, nàng là Giang Diệc Lâm bị Lý Thiên Mệnh đánh bại ở hồ nước:

- Hắn còn giữ một phần sức chiến đấu ba năm trước, khó chết lắm.

Bảy thí sinh Lôi Tôn Phủ đi tranh cướp Thần Nguyên đều tụ tập tại đây.

Bọn họ không uổng là thiên tài được Lôi Tôn Phủ bồi dưỡng, mỗi người đều anh khí khiếp người.

Làm thiên tài địa phương của Ly Hỏa thành, Lý Tử Phong và Lý Tuyết Kiều chỉ có thể co ro trong góc, nhìn khí chất đã thấp hơn người ta một bậc.

Trừ bảy thiếu niên thiếu nữ ra, người giám hộ phụ mẫu của họ cũng có mặt, ai nấy sắc mặt âm trầm.

Mấy ngày qua, bọn họ mỗi ngày quan sát phu nhân già trong đình viện, đã sớm sinh lòng khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment