Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ, hắn đã luyện hóa Thần Nguyên rồi mà tại sao họ vẫn nóng bỏng nhìn ngực của mình như thế?
Khi Lý Thiên Mệnh cúi đầu xem thì đã hiểu:
- Hiểu rồi.
Bọn họ nghĩ Linh Hạch là Thần Nguyên, vui rồi đây.
Ánh mắt Liễu Thiên Dương nóng cháy nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Lý Thiên Mệnh, báo một tiếng cho ngươi biết, dù ngươi có ngọc bội của Thanh công chúa nhưng Thần Nguyên này vốn thuộc về Lôi Tôn Phủ ta, nên Lôi Tôn Phủ quyết định để tiểu bối chúng ta cạnh tranh công bằng với ngươi, không có gì phản đối chứ?
- Đương nhiên không có, bảy người cùng lên đi.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh trở về là để chiến đấu, vì tôn nghiêm, vì quang minh chính đại mang mẫu thân đi.
Vây công? Hắn không sợ chút nào!
Đám thiên tài của Lôi Tôn Phủ cảm thấy nhục nhã, bọn họ là thiên tài Lôi Tôn Phủ Diễm Đô, coi rẻ loại xuất thân như Lý Thiên Mệnh.
- Cuồng vọng đấy.
- Bỏ đi, hắn luôn như vậy, nói đao to búa lớn vào rồi cụp đuôi chạy trốn.
Trương Tử Hiên cao giọng quát:
- Đây là tự ngươi nói! Vừa lúc chúng ta cảm thấy khó thống nhất thứ tự xa luân chiến, tiếp theo ai lấy được Thần Nguyên thì người đó thắng!
Bản thân Trương Tử Hiên không muốn xa luân chiến, vì gã không đánh lại Lý Thiên Mệnh, chỉ muốn ở vòng ngoài nhặt của rơi.
Lý Thiên Mệnh châm biếm:
- Ngươi có tư cách gì mà lên tiếng? Mắt của con bò cạp của ngươi đã chữa lành chưa?
Trương Tử Hiên bị trào phúng đỏ mặt tía tai.
- Đừng nói nhiều với hắn nữa, lên!
Liễu Thiên Dương đã vào trạng thái chiến đấu, gã là người mạnh nhất trong bảy người, quyết lấy Thần Nguyên bằng được.
Khi Liễu Thiên Dương và Thiểm Điện Báo định xông lên thì mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng hỏi:
- Liễu Thiên Dương, ta hỏi ngươi một câu, giao ước một tháng trước còn giữ lời không? Nếu ngươi thua ta phải lấy ra Viêm Hoàng lệnh!
Liễu Thiên Dương lớn tiếng nói:
- Đương nhiên rồi, đại trượng phu đã nói một lời thì bốn ngựa khó theo. Nếu ngươi thua ta thì phải dứt khoát lấy ra Thần Nguyên!
Đây là điều khiến gã chiếm ưu thế hơn sáu người khác, trong tay gã cầm Viêm Hoàng lệnh mà Lý Thiên Mệnh khao khát, nên hắn sẽ chuyên môn nhằm vào gã.
Miễn Lý Thiên Mệnh không biết sống chết lao vào thì Thần Nguyên sẽ thuộc về gã.
Liễu Thiên Dương vừa ra tay, sáu vị khác cũng thi nhau xông lên.
Tất cả đều là người cạnh tranh, Liễu Thiên Dương là người xông lên trước nhưng chưa chắc thoát khỏi người khác chặn đường.
Lý Thiên Mệnh biết bảy người không đồng lòng, vậy càng dễ đối phó.
- Đầu tiên là không thể quấy rầy giấc ngủ trưa của mẫu thân. Sau đó khiến nhiều người nhìn xem ai là người thắng chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung! Cuối cùng cho Lý Viêm Phong cảm nhận thiên tài Lôi Tôn Phủ mà y xem trọng bị ta giẫm ở dưới chân là cảm giác như thế nào!
Mục tiêu của Lý Thiên Mệnh chưa từng thay đổi, đó là lấy được Viêm Hoàng lệnh, nghênh ngang rời khỏi Ly Hỏa thành, bắt Lý Viêm Phong đưa tiễn hai mẫu tử.
Ba năm rồi, Lý Thiên Mệnh không muốn làm chó cụp đuôi nữa.
Sau khi lập mục tiêu như trên, giây phút bị bảy người vây công, Lý Thiên Mệnh thi triển Quỷ Ảnh Bộ rời khỏi đám người.
Lý Thiên Mệnh nhảy lên nóc nhà lao về phía Vô Phong khách điếm, nơi này cách Lý Viêm Phong quá xa, hắn muốn đánh nhau trên nóc Vô Phong khách điếm để bọn họ thấy rõ ràng hơn.
- Hắn định chạy trốn!
- Mau đuổi theo!
Một người một gà cộng với bảy Ngự Thú Sư, bảy loài thú bản mệnh điên cuồng rượt bắt nhau.
Sức phá hoại của bầy thú bản mệnh rất lớn. Ví dụ như Thiểm Điện Báo, móng vuốt của nó đạp nát nóc nhà, có một tòa nhà bị đụng sập.
Vô Phong khách điếm là nơi cao nhất quanh đây, Lý Thiên Mệnh từ lầu một vọt lên lầu ba, lướt qua nhóm Lý Viêm Phong, nhảy lên nóc nhà khách điếm.
Các trưởng bối Lôi Tôn Phủ hoang mang:
- Hắn muốn làm gì?
Rầm rập rầm rập!
Bảy thiên tài rượt theo lên nóc nhà. Bên trên rộng thoáng tựa như chiến trường lôi đài, đứng trên này nhìn quanh mọi thứ thật nhỏ bé, thấy hết một nửa Ly Hỏa thành.
Động tĩnh trên Vô Phong khách điếm hấp dẫn nhiều người kéo tới, dễ dàng thấy một mình Lý Thiên Mệnh đánh với bảy thiên tài của Lôi Tôn Phủ.
- Được rồi!
Lý Thiên Mệnh siết chặt nắm tay trái, lực lượng cánh tay trái hắc ám giấu dưới lớp vải quấn chặt đang cuộn trào. Tay phải thì cầm Huyết Hỏa Thứ, sắc bén vô cùng, có ngọn lửa màu đỏ rực cháy, dữ tợn mà máu lạnh.
Lửa giận đốt cháy mắt Lý Thiên Mệnh, hắn nhìn bảy đối thủ liên tiếp xông lên.
Trong quá trình rượt đuổi bọn họ kiềm chế nhau, thậm chí công kích nhau, đặc biệt là Liễu Thiên Dương bị ba, bốn người chặn lại.
Làm người mạnh nhất nên Liễu Thiên Dương đương nhiên bị chú ý nhiều nhất, sáu người khác đánh bại gã đầu tiên cũng được quy tắc cho phép.
- Trong trò chơi này bảy người kia là thợ săn, chỉ có mình ta là con mồi. Nhưng sự thật có phải như thế không?
Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng từ Thú Mạch cảnh đệ thất trọng bàng bạc hơn Thú Nguyên bình thường trong Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng.
Lý Thiên Mệnh đã cảm nhận rõ rệt thực lực hiện tại rất gần với sức chiến đấu ba năm trước của mình.
- Giết!
Lý Thiên Mệnh mấy lần né tránh công kích, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt mục tiêu đầu tiên, Trương Tử Hiên.
Thiếu niên này từng muốn lăng trì hắn muôn vàn mảnh, gã không chủ động tiến công, rõ là muốn nhặt của rơi.
Ha ha.
Khi ánh mắt Trương Tử Hiên giao nhau với Lý Thiên Mệnh thì gã cảm nhận nỗi sợ dâng lên.
Lý Thiên Mệnh đạp nóc nhà, thoáng chốc có nhiều miếng ngói bay ra.
Lý Thiên Mệnh tựa như bóng ma chớp mắt lao thẳng vào Trương Tử Hiên, với thực lực hiện giờ đã ngang ngửa Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng thì hắn dư sức đối phó Trương Tử Hiên chỉ mạnh hơn Lý Tử Phong chút xíu.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh tung nắm đấm xé gió:
- Trương Tử Hiên, ngươi là người đầu tiên!
Trương Tử Hiên sợ tái mặt, đổ mồ hôi ròng ròng.
Trương Tử Hiên muốn né tránh, chống cự, tiếc rằng Lý Thiên Mệnh nhanh đến nỗi làm gã tuyệt vọng, cú đấm trúng ngay mặt.
Răng rắc!
Sống mũi của gã bị gãy, mũi bị Lý Thiên Mệnh đánh lệch chảy máu ròng ròng.
Trên nóc Vô Phong khách điếm cao tầng vang vọng tiếng hét đầu tiên.
Các trưởng bối lầu ba đầu tiên là thấy Trương Tử Hiên chảy máu mũi ồ ạt rớt xuống, sau đó một con gà con lông tơ vàng tựa vệt sáng lửa xuyên qua vỏ giáp của Lam Vĩ Độc Hạt.
Gà con một cánh đập vào Lam Vĩ Độc Hạt, con bò cạp to lớn bị tát bay, rơi xuống đất liên tục đụng sập mấy căn nhà dân.
Phụ mẫu của Trương Tử Hiên mặt biến sắc hét lên:
- Hiên nhi!
Trương Sùng xông lên đón lấy nhi tử, nhìn khuôn mặt bị hủy hoại của nhi tử làm gã tức điên.
Trong lòng Trương Sùng tràn ngập sát khí nhưng không dám rục rịch.
Vì Lôi Tôn Phủ đã đặc biệt nhắc nhở rằng bọn họ có thể xử lý chuyện các tiểu bối cướp giật Thần Nguyên, nhưng nếu trưởng bối ra tay tức là không nể mặt Thanh công chúa.
Giọng của Lý Thiên Mệnh từ trên cao vọng xuống:
- Này, nếu nhà của ngươi tính sinh thêm đứa thứ hai thì đừng đặt cái tên quê mùa như vậy, Tử Hiên, Tử Hàm, Tử Kỳ có đầy đường rồi, đề nghị đặt tên Trương Xuân Hà hoặc Lý Cẩu Đản!
Trương Sùng tức ói máu, gã vắt óc suy nghĩ dữ lắm mới nghĩ ra cái tên cao nhã như vậy!
Lý Thiên Mệnh ra tay đóng khuôn cách điệu trận chiến này, dân chúng một nửa Ly Hỏa thành không nhìn thấu hắn.
- Lý Thiên Mệnh một đấm đánh chết một thiên tài Lôi Tôn Phủ?
Tầm mắt của bọn họ không thấy rõ có phải đánh chết người rồi không, nhưng tóm lại có đổ máu.
Hình ảnh này làm dân chúng xoe tròn mắt khó tin.
Nhiều người hoàn toàn không tin vào mắt mình, dụi mấy lần vẫn thấy y như cũ.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Hiện giờ là cơ hội ra tay tốt nhất, vì sáu người còn lại không đồng lòng, mấy người lo ngáng đường Liễu Thiên Dương, không để gã tới gần Lý Thiên Mệnh.
Hành vi nội đấu của bọn họ khiến Lý Thiên Mệnh cười lạnh.
Có một người đột phá chốt chặn xông đến trước mặt Lý Thiên Mệnh, có vẻ như gã không thấy cảnh Trương Tử Hiên bị Lý Thiên Mệnh một đấm đánh nát nhừ.
Lý Thiên Mệnh nhìn thú bản mệnh của người kia:
- Bạo Phong Yến?
Người còn chưa đến đã có bão tố ập tới, gió to mang theo mảnh vụn của vô số miếng ngói tựa lưỡi dao, nếu bị cắt trúng người thì chẳng khác nào thiên đao vạn quả.
Nóc nhà Vô Phong khách điếm sắp bị lật tung.