Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 46 - Xiềng Xích Lôi Hỏa

Tiểu Hoàng Kê đã đột phá gông xiềng huyết mạch một lần, đang hào hứng đánh nhau, nó xông lên với sức mạnh to lớn nghiền áp đánh Bạo Phong Yến tơi bời, bứt đứt lông chim.

- Chim én nhỏ của ngươi trông đẹp đấy, là trống hay mái?

Tiểu Hoàng Kê nổi giận:

- Mợ nó, lại là trống!

Bạo Phong Yến cùng là Thú Mạch cảnh đệ thất trọng nhưng bị gà con chà đạp.

Thú bản mệnh khác không kịp cứu viện, Bạo Phong Yến bị mổ thủng lỗ máu, chỉ có thể kêu thảm chật vật chạy trốn.

Ngự Thú Sư của Bạo Phong Yến là một nam nhân áo xanh, vóc dáng thon dài, mặt như bạch ngọc, điều khiển bão tố như con trai gió lốc.

- Lý Thiên Mệnh, chịu chết đi!

Thanh niên áo xanh rất phong độ, tay cầm trường kiếm, kiếm thế hung mãnh như bão tố cuồng phong. Đáng tiếc, kiếm chiêu tuy đẹp nhưng cảnh giới chỉ cỡ Thú Mạch cảnh đệ thất trọng, ngang ngửa Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh thì chiến đấu vượt hai trọng cảnh giới nhẹ nhàng như ăn xôi.

Cho nên hai bên không cùng đẳng cấp.

Khi kiếm chiêu của thanh niên áo xanh bao phủ, Lý Thiên Mệnh xông thẳng lên, tay trái chộp trường kiếm vừa nhanh vừa chuẩn vừa bén.

Trường kiếm bị kẹp chặt, thanh niên trợn mắt há hốc mồm:

- Sao có thể như vậy?

Giây sau, Lý Thiên Mệnh tát một cú trời giáng:

- Xéo!

Thanh niên từ tầng ba Vô Phong khách điếm bay ra ngoài, xoay tròn mấy vòng trên không trung.

Lúc sắp rơi xuống đất may mắn được phụ mẫu đón đỡ, chứ không thì gã đã té gãy xương.

Trông thấy nhi tử trực tiếp thua thảm, hai vị cao tầng đến từ Lôi Tôn Phủ biểu tình cực kỳ khó xem, ức chế hơn nữa là bọn họ không thể nhúng tay vào.

Bọn họ chỉ có thể rực cháy lửa giận, ấm ức. Bọn họ không hiểu vì sao nhi tử này của Lý Viêm Phong mạnh đến vậy?

Lý Viêm Phong đã bảo nhi tử này có sức chiến đấu cao nhất chỉ cỡ Thú Mạch cảnh đệ thất trọng thôi mà?

Bọn họ dời tức giận sang người Lý Viêm Phong, vì cho rằng bị gã trêu cợt.

Bọn họ ngước đầu lên, Lý Thiên Mệnh đang tiếp tục đại sát tứ phương trên Vô Phong khách điếm.

Tiếng cười châm chọc của Lý Thiên Mệnh vang vọng bốn phía, quanh quẩn bên tai mỗi người:

- Cái gọi là thiên tài của Lôi Tôn Phủ chỉ có bấy nhiêu trình độ sao?

Câu này thốt ra từ miệng hắn nghe thật ảo, nhiều người nhìn trân trân.

Bảy người chỉ còn lại năm, giờ thì bọn họ không dám nội đấu nữa.

Mãi đến lúc này bọn họ chợt nhận ra có lẽ Lý Thiên Mệnh không dễ đối phó, nhưng đã muộn.

Năm người còn đứng đó trừ Liễu Thiên Dương là Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng ra, ba người khác đều là đệ bát trọng, một thiếu nữ là đệ thất trọng.

Thiếu nữ nhìn vết thương của Trương Tử Hiên, nói thẳng:

- Ta rút, các ngươi chiến đi.

Thiếu nữ nói xong mang theo thú bản mệnh Huyền Băng Trùng của mình chạy mất.

Chỉ còn lại bốn người.

Lý Thiên Mệnh hù thiên tài Lôi Tôn Phủ sợ rút lui, không dám chiến đấu với hắn, lại một lần nữa khiến mọi người ngẩn ngơ.

- Trực tiếp đánh chết hai người, hù chạy một người? Bọn họ thật sự là thiên tài của Lôi Tôn Phủ sao?

Dân chúng vây xem không thấy rõ, bọn họ đã hóa đá. Với họ thì Lôi Tôn Phủ là siêu thế lực thổi một hơi có thể thổi bay Ly Hỏa thành.

Vì sao Lý Thiên Mệnh nghiền áp đám người kia được? Thật đáng sợ.

Một tháng trước hắn bị Liễu Thiên Dương hăm dọa, hèn như con chó bò ra phủ thành chủ mà?

Trong lòng Giang Diệc Lâm cũng dậy sóng thần, nàng nói:

- Đừng nội đấu, lo đối phó hắn trước đã! Đợi cướp được Thần Nguyên rồi chúng ta hãy phân ra thắng thua.

Giang Diệc Lâm biết rõ trước đó Lý Thiên Mệnh không mạnh như vậy, ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo nỗi sợ.

Bởi vì chỉ còn lại bốn người.

Chỉ còn mình Liễu Thiên Dương là vẫn bình tĩnh:

- Thế thì lên!

Lý Thiên Mệnh mạnh một chút thì gã sẽ thoải mái hơn, người khác sẽ không gặm khúc xương cứng này được, chờ gã nuốt vào bụng. Lý Thiên Mệnh biểu hiện rất mạnh, nhưng chưa vượt khỏi tầm kiểm soát của gã.

Liễu Thiên Dương ra hiệu, bốn thiên tài Ngự Thú Sư cùng vây công. Thiểm Điện Báo, Lôi Thử, Thiết Giáp Cự Hà, Lục Nhãn Phi Ngư từ bốn hướng nhằm vào Lý Thiên Mệnh.

Ngự Thú Sư thi triển võ pháp, thú bản mệnh vận dụng thú pháp, các loại thủ đoạn bao vây, nhìn ngang ngó dọc Lý Thiên Mệnh đều gặp nguy hiểm trùng trùng.

Nhưng hắn thật sự sắp bị trấn áp sao?

Chỉ thấy Lý Thiên Mệnh bị vây công chợt hóa thành luồng sáng đỏ máu, đó là chiến quyết cấp Thú siêu phàm, đỉnh cao trong chiến quyết cấp Thú!

Phập!

Một chiêu nhanh chuẩn độc, Huyết Hỏa Thứ kèm theo Huyết Hồn Sát đâm vào, Ngự Thú Sư của Lôi Thử mình đầy tia điện nhưng bị Lý Thiên Mệnh đâm thủng dễ dàng, Huyết Hỏa Thứ cắm phập vào bụng gã.

Lại một người lăn mấy vòng trên nóc nhà, dọc theo miếng ngói từ lầu ba Vô Phong khách điếm rơi xuống vòng tay phụ mẫu.

Thú bản mệnh của gã sợ hãi rút khỏi chiến trường, trở lại bên cạnh Ngự Thú Sư.

- Lại một người nữa chết!

- Hình như lòi ruột luôn kìa!

- Đây thật sự là Lý Thiên Mệnh? Hắn mạnh còn hơn ba năm trước! Hắn đã trải qua điều gì?

Dân chúng Ly Hỏa thành không xem rõ ràng, đám thiên tài của Lôi Tôn Phủ đã chết trận hay chưa, họ sống hay chết không ảnh hưởng tâm trạng vỡ òa của dân chúng.

- Người tiếp theo!

Giờ phút này, giọng nói của Lý Thiên Mệnh tựa như cơn ác mộng, Huyết Hồn Sát của hắn vừa mau vừa tàn nhẫn.

Khi giáp sắt thép của Thiết Giáp Cự Hà bị móng vuốt gà con xé mở lỗ máu, Ngự Thú Sư của nó cũng suýt chết dưới Huyết Hồn Sát của Lý Thiên Mệnh.

Hắn như vệt máu, thân pháp nhanh đến nỗi biến ảo khó đoán, đối thủ nhỏ yếu hơn hắn không có chút sức chống cự.

Phập!

Thiên tài Ngự Thú Sư thứ năm mặt trắng bệch hét thảm té xuống, thú bản mệnh Thiết Giáp Cự Hà của gã chật vật chạy trốn.

- Lại thêm một người chết!

- Trời ạ!

Dân chúng Ly Hỏa thành đều nhũn chân quỳ dưới đất.

Bọn họ không biết rằng chẳng ai chết cả, vì Lý Thiên Mệnh chỉ muốn nghiền áp đám người kia thôi.

Hắn không xem biểu tình của Lý Viêm Phong và các cao tầng Lôi Tôn Phủ, khỏi nhìn cũng biết mặt bọn họ đen còn hơn than, trái tim của họ đang run rẩy.

Run rẩy vì sự cường đại của hắn vào giờ phút này!

Bảy người chớp mắt chỉ còn lại Giang Diệc Lâm và Liễu Thiên Dương.

- Ta rút lui!

Nữ hài tử thông minh hơn, khi Giang Diệc Lâm thấy hai người cùng cảnh giới với mình thua trận thì biết mục tiêu tiếp theo của Lý Thiên Mệnh chắc chắn là nàng.

Giang Diệc Lâm run sợ, không rảnh quan tâm có mất mặt hay không, nàng nhảy xuống dưới, trở về bên cạnh phụ thân của mình.

Khi Giang Diệc Lâm ôm cánh tay phụ thân thì mặt nàng trắng không chút máu, cặp đùi tròn trịa cũng run rẩy.

Nhìn Giang Diệc Lâm như thế, các thiên tài Ngự Thú Sư khác rên rỉ trong lòng phụ mẫu, nguyên tầng ba Vô Phong khách điếm chìm trong tĩnh lặng chết chóc.

Lý Tử Phong và Lý Tuyết Kiều trốn trong góc phòng đều há hốc mồm.

Lý Tuyết Kiều bưng tách trà lên định uống một hớp, nhưng một miếng ngói từ trên nóc rớt xuống trúng đầu làm nàng sợ hãi run tay.

Lý Tử Phong ghét bỏ nói:

- Mất mặt.

Lý Tuyết Kiều run giọng mỉa mai ngược lại:

- Còn ngươi thì không mất mặt? Nhìn lại sắc mặt của mình đi, trắng như bức tường.

- Sao ta biết hắn có thể mạnh đến mức này? Phụ thân nói hắn cả đời chỉ có thể ngừng lại ở Thú Mạch cảnh, điều đang diễn ra là thật sao?

Nhìn biểu hiện của Lý Thiên Mệnh lúc này nhưng Lý Tử Phong vẫn không tin được.

Không chỉ riêng hai người, mỗi người đến từ Lôi Tôn Phủ đều xanh mặt.

Bọn họ vốn cho rằng cướp lấy Thần Nguyên trong tay Lý Thiên Mệnh không chút khó khăn, trò hay thật sự là đám thiên tài Lôi Tôn Phủ tranh cướp nội bộ, nhưng hiện thực tát sưng mặt tất cả.

Lý Thiên Mệnh đi lên, một chọi bảy, bốn người thua thảm, hai người nhận thua, chỉ còn một mình Liễu Thiên Dương đứng trên nóc nhà.

Nếu Liễu Thiên Dương một mình khoe tài mà không nghiền áp Lý Thiên Mệnh được thì bọn họ sẽ đâm ra nghi ngờ cuộc đời.

Bình Luận (0)
Comment