Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 5 - Một Tờ Giấy Ly Hôn

- Gặp quỷ, Thú Nguyên Thú Mạch cảnh đệ tam trọng hiện giờ cảm giác mạnh còn hơn Thú Nguyên Huyền Kim đệ ngũ trọng rèn tạo từ Huyền Kim Quyết ngày trước.

Lý Thiên Mệnh vận chuyển lực lượng Thú Nguyên trong ba sợi Thú Mạch, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng này như dung nham trong lòng đất, nóng rực thô bạo.

Khi Thú Nguyên chuyển động trên người Lý Thiên Mệnh, toàn thân hắn như núi lửa sôi sục sắp phun trào.

Nhiệt độ căn phòng đang tăng lên, khi bùng nổ sẽ là núi lửa phun trào.

- Ta chỉ là một người bình thường trong Ly Hỏa thành, nhưng vì sao không gian bản mệnh trừ sinh ra Kim Vũ còn có nhiều Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ như vậy? Ta có điểm gì đặc biệt?

Lý Thiên Mệnh thầm thắc mắc về thân thể của mình.

-Trong không gian bản mệnh còn chín quả trứng, một quả đang kêu răng rắc nhưng chưa nứt rạn, chắc rất nhanh sẽ nở trứng. Không biết đây sẽ là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ gì?

Lý Thiên Mệnh tràn ngập mong đợi với quả trứng thứ hai, tưởng tượng rất nhiều về những quả trứng còn lại.

Lý Thiên Mệnh đang nghĩ có khi nào mình sẽ có mười con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ làm thú bản mệnh?

Đến lúc đó hắn sẽ cưỡi mười con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ xưng bá thiên hạ, độc tôn vũ trụ, xây dựng hậu cung ba ngàn.

- Tuy được đến tạo hóa không dễ có này tương đương với sống lại một lần, ta phải đi vững chắc từng bước đến tương lai, không cho người có cơ hội khi nhục ta nữa!

Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh nóng rực nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng hắn biết rõ từ đây về sau mình muốn làm cái gì.

- Quan trọng hơn là không thể để mẫu thân lại bị thương nữa!

Cuộc đời của mẫu thân Vệ Tịnh vốn đã không quá may mắn, giờ hắn bị phế trong Viêm Hoàng học cung, dáng vẻ bất lực cực khổ của mẫu thân trong ba năm qua khắc sâu vào lòng Lý Thiên Mệnh.

Tu luyện xong, Tiểu Hoàng Kê còn ngủ say như chết trong phòng, Lý Thiên Mệnh ngừng tu luyện.

Hắn nhớ rõ hôm nay là ngày sinh của mẫu thân, hắn sống sót sau tai nạn, đã đến lúc nên chăm sóc tốt cho mẫu thân.

. . .

- Mệnh nhi, đã tu luyện xong rồi?

Lý Thiên Mệnh vừa mở cửa ra đã thấy mẫu thân kéo ghế ngồi ngủ dựa vào cửa, tiếng mở cửa đánh thức mẫu thân.

- Mẫu thân, nhi nói cho mẫu thân nghe tin tốt! Con thú bản mệnh này của nhi tuyệt đối vượt qua thú bản mệnh ngũ giai, nhi tử của người sắp có thể ngóc đầu trở lại, hô mưa gọi gió rồi!

Về không gian bản mệnh của hắn và bí mật mười quả trứng, trong thiên địa này chỉ có một mình mẫu thân biết.

Lúc hắn còn nhỏ mẫu thân đã nhắc nhở không được nói cho ai biết bí mật này.

Sự thực chứng minh, mẫu thân vĩnh viễn là người không bao giờ phản bội mình.

Vệ Tịnh mỉm cười nói:

- Thổi phồng không viết bản nháp, ta ở ngoài cửa sổ chỉ thấy một chú gà con, ngươi nhớ giữ kỹ, đừng để nó bị người nấu ăn.

Lý Thiên Mệnh dìu nàng đứng lên, đưa ra ngoài sân phơi nắng:

- Mẫu thân nhìn thấy? Hay tối nay chúng ta nấu nó ăn? Mới sinh ra nên chắc tươi ngon.

Vệ Tịnh răn dạy:

- Đừng làm bậy! Hài tử hư này, gà con đáng yêu vậy mà.

- Ha ha, nhi đùa thôi.

Lý Thiên Mệnh nâng Vệ Tịnh ngồi xuống giữa sân, hắn đun một thùng nước nóng rồi ngồi xổm xuống rửa chân cho nàng.

Vệ Tịnh thấm thía dặn dò:

- Nhớ là khi nói với người khác thì bảo rằng đây là thú bản mệnh có được nhờ vào khế ước Huyết Thần.

- Biết rồi!

Cái gọi là khế ước Huyết Thần tức là Ngự Thú Sư mất thú bản mệnh tìm đến mãnh thú chưa nở, hoặc thú con mới sinh ra chưa đủ một ngày, dùng bí pháp huyết tế đặc biệt lôi kéo, cưỡng ép rót huyết mạch của mình vào, khiến con thú trở thành thú bản mệnh của mình.

Mãnh thú khác với thú bản mệnh, mãnh thú không cộng sinh với Ngự Thú Sư, chúng nó ẩn náu trong núi hoang, hung tàn thô bạo.

Lý Thiên Mệnh nghe bảo thời Vệ Tịnh còn trẻ chẳng những có thiên phú thực lực siêu mạnh, còn là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Vệ Tịnh khi ấy phong quang vô hạn, sau đó gả cho Lý Viêm Phong, phụ thân của Lý Thiên Mệnh.

Sau khi Vệ Tịnh sinh ra Lý Thiên Mệnh thì mắc bệnh lạ, căn bệnh này làm thân thể của nàng và thú bản mệnh nhanh chóng già nua. Vệ Tịnh mới bốn mươi tuổi mà đã đầu đầy tóc bạc, gần đất xa trời. Chỉ có nhìn đường nét khuôn mặt đoán ra thời trẻ nàng là mỹ nhân bại hoại.

Thú bản mệnh của Vệ Tịnh cũng là chim đại bàng bốn cánh vàng, nó đang nằm sấp trong sân, lông chim gần như rụng hết, hành động chậm chạp như ốc sên, phần lớn thời gian nó không nhúc nhích.

Rất hiếm thấy trường hợp Ngự Thú Sư và thú bản mệnh cùng bị bệnh. Nghe nói Vệ Tịnh đi nhiều nơi nhưng không tìm ra cách chữa trị loại bệnh lạ này.

Cứ theo đà này thì có lẽ qua thêm nửa năm là Vệ Tịnh sẽ già đến chết.

- A! Bình thường mẫu thân không thường mặc bộ đồ này, hôm nay mẫu thân đẹp hút hồn!

Vệ Tịnh cười dịu dàng, mắt nhìn ra ngoài cửa như đang chờ đợi điều gì:

- Ừm.

Lý Thiên Mệnh đã nhớ ra. Trong ba năm hắn trở về hiếm khi thấy phụ thân Lý Viêm Phong đến, nhưng ít ra mỗi năm vào ngày sinh nhật của mẫu thân thì phụ thân sẽ đến thăm một lần.

Hôm nay mẫu thân trang điểm tỉ mỉ như vậy chắc vì chờ nam nhân kia đến.

Lý Viêm Phong.

Nhớ tới phụ thân làm Lý Thiên Mệnh cau mày. Chuyện này có lẽ là ông trời công bằng, cho hắn mẫu thân khiến người ghen tị chết, lại đưa cho phụ thân không hợp tính với hắn, hai người như nước với lửa. Đặc biệt từ khi hắn bị phế trở về nhà cho đến hôm nay, hai người nói chuyện chưa tới ba câu.

Nhớ đến nam nhân kia trong ba năm qua vĩnh viễn nhìn hắn với ánh mắt thất vọng, rồi miệt thị, cuối cùng vờ như không thấy.

Năm ngoái ngày sinh của mẫu thân thì nam nhân kia có đến, nhưng chỉ nhìn thoáng qua mẫu thân một cái rồi vội vàng rời đi.

Nói trắng ra là có lẽ nam nhân kia đến để thăm chừng Vệ Tịnh đã chết chưa.

Nữ nhân tội nghiệp, nàng vẫn đang chờ Lý Viêm Phong cho mình một đáp án.

Khiến Lý Thiên Mệnh bất ngờ là mới sáng sớm bên ngoài đã có tiếng động, nghe âm thanh hình như đi tới Thính Vũ Hiên của họ.

Hai mẫu tử ở trong Thính Vũ Hiên nhiều năm, đây là đình viện có hoàn cảnh ưu nhã nhất trong phủ thành chủ Ly Hỏa thành, chứng minh địa vị của Vệ Tịnh từng có trong phủ thành chủ.

Đúng vậy, phụ thân của Lý Thiên Mệnh, Lý Viêm Phong là thành chủ cai quản Ly Hỏa thành. Vệ Tịnh là thê tử kết tóc của Lý Viêm Phong, phu nhân thành chủ.

- Hắn đến rồi.

Nghe tiếng bước chân, Vệ Tịnh vịn vai Lý Thiên Mệnh đứng lên, mắt nhìn chằm chằm cửa lớn Thính Vũ Hiên.

- Không phải hắn ta.

Lý Thiên Mệnh đã phục hồi chút tu vi nên nghe ra bước chân không đủ vững chắc, có hai loại âm thanh nên suy ra là hai người đến.

Quả nhiên, ngay sau đó cánh cửa lớn bằng gỗ bị đẩy mở, khách đến không thèm gõ cửa.

Hai nữ nhân bước vào.

Một người mặc đồ đỏ, là phụ nhân ung dung hoa quý, mắt hẹp dài, nhìn liền biết không dễ chọc.

Người thứ hai là một thiếu nữ mặc váy vàng, thân hình mạnh mẽ tràn đầy anh khí, giơ tay nhấc chân toát ra khí chất anh võ cứng rắn của tử đệ thế gia, mắt mày đọng khí thế người bề trên quen thói lâu năm ngồi trên vị trí cao, nói thẳng ra là đanh đá.

Vệ Tịnh hơi bất ngờ:

- Tam muội, Tuyết Kiều.

Vệ Tịnh hơi hoang mang, tại sao hai người này đến vào ngày sinh của nàng?

Phụ nhân hoa quý là phu nhân thứ ba của thành chủ Lý Viêm Phong, được người gọi là Hoàng phu nhân.

Chu Tước quốc khâm định nam nhân có thể cưới ba thê bốn thiếp. Hoàng phu nhân là bình thê, có địa vị rất cao trong phủ thành chủ, gia tộc bên nội của nàng cũng là nhân vật quan trọng trong Ly Hỏa thành.

Thiếu nữ mặc váy vàng là nữ nhi của Hoàng phu nhân, muội muội cùng phụ khác mẫu của Lý Thiên Mệnh, tên Lý Tuyết Kiều.

Thiếu nữ nhỏ hơn Lý Thiên Mệnh vài tuổi, ba năm nay nàng nhanh chóng nổi bật trong Ly Hỏa thành, thiên tư tu hành rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment