Hoàng phu nhân thấy hai mẫu tử lập tức nở nụ cười, mang theo nữ nhi bước chậm đến gần.
- Tỷ tỷ có khỏe không?
Mắt Lý Tuyết Kiều lóe tia nghiền ngẫm, lẩm bẩm:
- Sắp xuống lỗ rồi thì khỏe gì được.
Hoàng phu nhân lườm nữ nhi:
- Không lễ phép!
Nhưng giọng nói hoàn toàn không mang chút trách cứ.
Hoàng phu nhân tiếp tục cười tươi nói với Vệ Tịnh:
- Nghe nói hôm nay là ngày sinh của tỷ tỷ nên lão gia đặc biệt tặng một món quà cho tỷ tỷ. Lão gia đang bận tiếp đãi một số khách nhân, không rảnh rỗi nên đặc biệt sai ta đến thay lão gia tặng quà cho tỷ tỷ.
Lý Tuyết Kiều không kiềm được bật cười, nhưng vẫn cố kiềm nén:
- Xì!
Vệ Tịnh hoang mang:
- Là cái gì?
Dù Lý Viêm Phong tặng cái gì thì không nên kêu Hoàng phu nhân tự mình mang tới.
Hoàng phu nhân lấy một tờ văn thư nhét trong ngực áo ra, cố nín cười đặt vào tay Vệ Tịnh:
- Chỉ có cái này, mời tỷ tỷ nhìn xem.
Ngón tay Vệ Tịnh run run nhẹ nhàng mở tờ văn thư ra, trên giấy là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ như rồng rắn, nhìn sơ liền biết là chữ viết của Lý Viêm Phong.
Vệ Tịnh nhìn thoáng qua, mắt đỏ ửng trải rộng tơ máu, thậm chí không đứng vững cần nhờ Lý Thiên Mệnh dìu ngồi xuống.
Lý Thiên Mệnh cũng nhìn một cái. Lý Viêm Phong viết nội dung văn thư rất khách khí, lòng vòng, nhưng chủ thể mục đích rõ ràng.
Đây là một tờ giấy ly hôn!
Lý Viêm Phong cảm ơn Vệ Tịnh làm bạn mấy năm nay, cảm ơn nàng góp sức cho gia tộc, liệt kê một đống lời nho nhã, cuối cùng mời Vệ Tịnh dọn khỏi phủ thành chủ.
Chẳng những lấy mất vị trí vợ cả còn trừ luôn thân phận phu nhân thành chủ.
Nói ngắn gọn là đuổi khỏi phủ thành chủ.
Cuối cùng còn nhắc tới Lý Thiên Mệnh với vài chữ ngắn ngủi, kêu Vệ Tịnh mang hắn đi, rõ là muốn phế trừ thân phận con trai trưởng của hắn.
Nên biết, Lý Thiên Mệnh vẫn luôn là người thừa kế của Ly Hỏa thành. Đây là việc lớn trong thành, thế mà chỉ được nhắn kèm theo trong giấy ly hôn, có thể thấy hành động của Lý Viêm Phong nhẫn tâm cỡ nào, phế vợ cả, phế con trai trưởng.
Nếu là vào ba năm trước thì việc này đủ tạo thành oanh động, nhưng hôm nay có lẽ ai thấy cũng cho rằng chuyện nhỏ như con thỏ, không quan trọng gì.
Vì ở trong mắt mọi người, thứ duy nhất còn đáng giá thảo luận trên người Lý Thiên Mệnh là việc xấu xa theo đuổi Mộc Tình Tình nhưng không được, vì vậy chuốc thuốc muốn làm chuyện dâm loạn, là trò cười sau bữa cơm.
Lý Thiên Mệnh tin tưởng trên thế giới này có rất nhiều kẻ bỏ đá xuống giếng, hắn cũng biết Lý Viêm Phong rất bá đạo vô tình, nhưng không bao giờ ngờ người bỏ đá xuống giếng sẽ là phụ thân của mình.
Lý Viêm Phong đâm một nhát dao tàn nhẫn hơn ai hết, và người bị tổn thương nặng nhất là mẫu thân của hắn.
Vệ Tịnh vì tình yêu này đã trả giá bao nhiêu cho gia tộc này? Lý Thiên Mệnh không tính toán ra được hết con số cụ thể, hiện giờ nàng đổi lấy kết cục như vậy, thật là khiến người lửa giận ngút trời!
Người ta hay có câu không gặp người tốt thì tan nát đời hoa.
Khi thấy sắc mặt của Lý Thiên Mệnh, Vệ Tịnh thay đổi, mẫu nữ Hoàng phu nhân, Lý Tuyết Kiều không kiềm chế được nữa. Lý Tuyết Kiều ôm cánh tay Hoàng phu nhân, dù cố nín nhịn vẫn tiết ra tiếng cười.
Lý Tuyết Kiều cười khúc khích:
- Phụ thân thiệt tình, bình thường nhìn nghiêm túc vậy mà tặng món quà ngày sinh quá kích thích.
Càng khiến người tức giận là làm ra chuyện như vậy nhưng Lý Viêm Phong không đến gặp mặt mà kêu Hoàng phu nhân đưa giấy ly hôn tới, cho hai mẫu nữ nhìn Vệ Tịnh xấu mặt, đây mới là hành vi tàn nhẫn nhất.
Hoàng phu nhân ngừng cười, nghiêm túc nói:
- Xin tỷ tỷ đừng bao giờ trách lão gia, lão gia làm vậy là vì tốt cho tỷ tỷ, cũng vì Thiên Mệnh. Nói khó nghe một chút là tình huống của hai người bây giờ như chiếm hầm cầu không đi, dễ bôi đen Ly Hỏa thành, tạo ảnh hưởng xấu. Nên đây là sự ban ơn, tỷ tỷ hiểu chưa?
Hoàng phu nhân vừa nói vừa ném một bao vật nặng xuống trước mặt Vệ Tịnh như bố thí cho ăn mày:
- Vả lại lão gia cũng suy xét đến sinh hoạt sau này của tỷ tỷ và Thiên Mệnh, cố ý dặn ta đưa nhiều ngọc báu đến. Đây là tài phú chỉ có Ngự Thú Sư mới dùng được, một khối ngọc báu bằng nhiều hoàng kim bạch ngân, đủ cho hai vị sống cả đời rồi.
Lý Tuyết Kiều hâm mộ nói:
- Hâm mộ với hai người ghê, có nhiều ngọc báu như vậy, ta muốn xin phụ thân cũng không cho.
Nói thật thì Lý Tuyết Kiều phát thèm mớ ngọc báu này, nhưng nàng không dám bòn rút thứ phụ thân tặng cho người.
Cái gọi là tiểu nhân như quỷ, vào lúc thế này bị hai tiểu nhân châm lửa góp gió có thể chọc người tức chết.
Lý Thiên Mệnh cứ ngỡ mẫu thân sẽ khó chịu đến ngã gục, nhưng hắn không ngờ ban đầu mẫu thân thẫn thờ rồi biểu tình bình tĩnh chưa từng có, dường như trong khoảnh khắc đã xem thấu nhiều thứ.
Vệ Tịnh thở dài, lắc đầu nói:
- Kết thúc thế này cũng tốt, không ai nợ ai.
Hoàng phu nhân che miệng giấu nụ cười bên môi:
- Tỷ tỷ, nếu khó chịu thì cứ khóc, muội muội sẽ không cười nhạo đâu.
Lửa giận đốt khô cổ họng Lý Thiên Mệnh:
- Các ngươi có thể xéo đi được không?
Lý Tuyết Kiều khoanh tay, mắt chất chứa châm chọc, đắc ý nói:
- Xéo cái gì hả Thiên Mệnh ca? Biết tại sao phụ thân để chúng ta đến thông báo không? Phụ thân của ta đã đồng ý về sau Thính Vũ Hiên thuộc về chúng ta. Các ngươi đã bị bỏ thê, bị phế nhi tử rồi, giờ kẻ nên biến khỏi đây là các ngươi, biết chưa?
Hoàng phu nhân nhướng mày cười nói:
- Tuyết Kiều nói đúng. Tỷ tỷ, nghĩ tình chúng ta làm tỷ muội nhiều năm, ta không làm khó dễ các ngươi, cho nửa canh giờ gói ghém hành lý, tỷ tỷ thấy được không?
Lý Thiên Mệnh muốn cười.
Đám người này ai nấy đều rất thần kỳ, nếu hắn không gặp kỳ ngộ thì thật sự bị bọn họ đè chết.
Hắn không phục chuyện này!
Dựa vào cái gì khiến mẫu thân gặp những đối xử không công bằng này? Dù có đi thì hắn phải ra đi ngang nhiên chứ không như chó nhà có tang thế này.
Lý Thiên Mệnh quyết định đi tìm Lý Viêm Phong hỏi rõ.
Mẫu thân hiểu rõ nhi tử nhất, Vệ Tịnh kéo cánh tay Lý Thiên Mệnh lại, thân thể mảnh khảnh truyền đến sức mạnh to lớn cho thấy quyết tâm của nàng.
Vệ Tịnh cực kỳ kiên quyết nói:
- Chúng ta đi thôi Thiên Mệnh, không có gì phải lưu luyến nữa. Lúc nên nhận thì chúng ta đừng vùng vẫy phí công, chờ ngày ngươi lại vực dậy thì chúng ta sẽ đến lấy lại mặt mũi của mình.
Lý Thiên Mệnh bị rung động mạnh, hắn luôn biết mẫu thân không phải người tầm thường, chẳng qua bị bệnh lạ hành hạ nửa đời. Nếu không bị bệnh lạ thì Hoàng phu nhân làm gì có tư cách vênh váo trước mặt mẫu thân?
Khi nên buông tay, Vệ Tịnh nghĩ thấu suốt, kiên quyết còn hơn Lý Thiên Mệnh.
Hôm nay là lúc nhận biết vị trí của mình, người ta đã máu lạnh vô tình như vậy, giờ đi cầu xin người ta mủi lòng đổi ý thì chẳng phải là buồn cười lắm sao?
Có lẽ Vệ Tịnh đã hoàn toàn chết tâm với mọi thứ trong phủ thành chủ này, bao gồm nam nhân kia.
Không có gì tàn nhẫn hơn là tờ giấy ly hôn làm quà ngày sinh, nhưng Vệ Tịnh chịu đựng được.
Lý Tuyết Kiều không kiềm được cười khẩy nói:
- Chờ ngày vực dậy? Đại nương đừng làm ta cười chết. Thú bản mệnh của nhi tử của ngươi đã chết, bị hành vi thấp hèn vô sỉ của hắn hại chết, làm trò cười trong Ly Hỏa thành. Nếu như vậy mà còn có thể vực dậy được thì heo nái có thể leo cây.
Lý Thiên Mệnh bỗng nhìn Lý Tuyết Kiều chằm chằm, đôi mắt nóng rực như mặt trời cháy bỏng:
- Vậy sao? Thế thì hôm nay ta phải cho ngươi leo lên cây!
Lý Tuyết Kiều ngừng cười, mắt lạnh băng:
- Thiên Mệnh ca đang khiêu khích ta? Ta sẽ không nương tay dù cho Thiên Mệnh ca là phế vật.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Còn nhớ không Tuyết Kiều? Năm ngươi ba tuổi vì ham chơi bị người bắt cóc, ta đi theo kẻ cướp ba ngày ba đêm, để lại manh mối mới cứu ngươi ra được, nếu không thì bây giờ ngươi đã chết ở xó xỉnh nào đó không ai biết.
Có kẻ trong đầu bẩm sinh không biết cái gì là cảm ơn.