- Grào!
Kim Cương Bạo Lôi Viên tức giận nhưng không phát ra tiếng được, cổ bị quấn chặt làm mặt nó trắng bệch suýt nghẹt thở.
Đây là ưu thế của Lý Thiên Mệnh khi khống chế loại binh khí này, Xiềng Xích Lôi Hỏa linh hoạt hơn Lôi Long Chiến Kích, tựa như rắn độc.
Khi cần cổ bị quấn chặt cũng là lúc Lý Thiên Mệnh nắm giữ mạch máu của đối phương.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp con thú bản mệnh này.
Lúc Kim Cương Bạo Lôi Viên bị Lý Thiên Mệnh đập xuống đất, người nó bắn ra tia chớp màu vàng khủng bố, những tia chớp vàng chạy dọc theo Xiềng Xích Lôi Hỏa đánh vào người Lý Thiên Mệnh.
Đây là thần thông Linh Nguyên Hoàng Kim Hồ Quang của Kim Cương Bạo Lôi Viên!
Uy lực của Hoàng Kim Hồ Quang cực kỳ cuồng bạo, Lý Thiên Mệnh thấy nó liền thả lỏng Xiềng Xích Lôi Hỏa, nếu bị Hoàng Kim Hồ Quang xuyên thủng người thì hắn sẽ thua.
Buông ra Xiềng Xích Lôi Hỏa mới né sức sát thương từ Hoàng Kim Hồ Quang được, có kinh không hiểm.
Nhìn kỹ thì Kim Cương Bạo Lôi Viên đã nỏ mạnh hết đà, thi triển thần thông Linh Nguyên xong nó cũng hấp hối.
Nó đã mất máu quá nhiều, hơn nữa bị Lý Thiên Mệnh đập ba lần, nhiều chỗ gãy xương, cơ bản đã mất đi sức chiến đấu.
Trong cuộc chiến đặc sắc này Kim Cương Bạo Lôi Viên đã bị loại.
Lý Thiên Mệnh kìm chặt Kim Cương Bạo Lôi Viên đỡ Liệt Thiên Tam Kích của Lâm Tiêu Tiêu, khiến nàng bị thương nặng thú bản mệnh vừa tổn thương bản thân, chiêu này rất tuyệt.
Kim Cương Bạo Lôi Viên ra khỏi cuộc chơi tạo thành oanh động.
Nhưng chiến đấu thô bạo hơn nữa phát sinh ở trên trời.
Lôi Minh Điểu Ba Màu và Tiểu Hoàng Kê đã chiến đấu đến giai đoạn gay cấn.
Liệt Thiên Tam Trảo của Lôi Minh Điểu Ba Màu cũng rất lợi hại, ngang ngửa Minh Hỏa Quỷ Trảo của Tiểu Hoàng Kê.
Tốc độ của Lôi Minh Điểu Ba Màu cũng rất nhanh, tạm ngang tài ngang sức với Tiểu Hoàng Kê.
Nhưng khi nó sử dụng thần thông Linh Nguyên Hỗn Điện Bạo Tạc hỗn hợp tia chớp ba màu chém về phía Tiểu Hoàng Kê, nghênh đón nó là sự cười nhạo vô tình của gà con.
Bé gà cười khinh miệt:
- So thần thông với ta hả?
Trước bao cặp mắt nhìn, gà con nhỏ bé há mồm phun ra một con phượng hoàng lửa rực cháy.
Đó là thần thông Luyện Ngục Hỏa của nó, phượng hoàng lửa cháy Luyện Ngục Hỏa xông vào đối thủ.
Phượng hoàng lửa xuyên qua Hỗn Điện Bạo Tạc, đánh vào người Lôi Minh Điểu Ba Màu.
- Đốt chết chim ngốc nhà ngươi!
Lôi Minh Điểu Ba Màu hét thảm, người rực cháy ngọn lửa từ trên cao rơi xuống, lăn lộn dưới đất
Lôi Minh Điểu Ba Màu muốn lăn lộn để dập tắt lửa, nhưng không ngờ Luyện Ngục Hỏa là ngọn lửa đốt cháy mãi mãi, Tiểu Hoàng Kê không hút về thì nó sẽ bị đốt đến chết.
Mọi thứ phát sinh cùng một lúc.
Lâm Tiêu Tiêu bị tổn hại nặng một con thú bản mệnh, còn con khác thì người cháy lửa thê thảm lăn lộn dưới đất, phỏng chừng chốc lát sẽ bị đốt trụi lông chim.
Lâm Tiêu Tiêu thấy cảnh này thì mặt không chút máu:
- Lý Thiên Mệnh!
Lâm Tiêu Tiêu đã bình ổn lại nhưng cũng kiệt sức.
Nàng là kẻ dũng trong chiến đấu, rất khó bắt nàng nhận thua, nên lúc này nàng vẫn cầm Lôi Long Chiến Kích một mình lao vào Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Nàng thua, nhận thua là được, đừng để thú bản mệnh chịu khổ.
Nếu cứ tiếp tục thì Lôi Minh Điểu Ba Màu sẽ bị Luyện Ngục Hỏa đốt đến chết.
Đây là thủ đoạn khủng bố nhất của Tiểu Hoàng Kê, hầu như không có cách gỡ bỏ.
Xét cho cùng thì Lâm Tiêu Tiêu không phải kẻ thù của hắn, hôm nay hắn chỉ cần thắng chứ không bắt buộc nàng phải trả giá đắt.
Tiểu cô nương người ta cứng cỏi như vậy cũng rất không dễ dàng.
Thấy Lôi Minh Điểu Ba Màu bị Luyện Ngục Hỏa hành hạ làm Lý Thiên Mệnh nhớ đến Kim Vũ, nên hơi động lòng trắc ẩn.
Dù sao ba năm trước Lâm Tiêu Tiêu chỉ là đứa bé mười hai tuổi, mọi chuyện không liên quan đến nàng.
Mắt Lâm Tiêu Tiêu đỏ rực cầm Lôi Long Chiến Kích tiếp tục xông lên:
- Ta sẽ không thua ngươi! Ta tuyệt đối không thua loại người như ngươi!
Chát!
Xiềng Xích Lôi Hỏa nhanh như rắn độc.
- Ngây thơ, trẻ tuổi, non!
Lý Thiên Mệnh biết Lâm Tiêu Tiêu điên cuồng không chịu thua, nhưng nàng vốn bị thương, không có sức chiến đấu.
Xiềng Xích Lôi Hỏa đánh trúng mục tiêu, quấn chặt Lôi Long Chiến Kích, giật về.
Sợi xích vung mạnh, Lôi Long Chiến Kích bay ra lôi đài cắm phập trước mắt Mộc Tình Tình.
Chiến kích cắm dưới đất còn rung rung phát ra tiếng ù ù thổi bay mái tóc dài của Mộc Tình Tình.
Mất Lôi Long Chiến Kích, trận thua thảm đã thành hiện thực, mặt Lâm Tiêu Tiêu đờ đẫn.
Nàng nhìn lại, hai con thú bản mệnh bị thương nặng khiến hốc mắt nàng đỏ hoe.
Giọng Lâm Tiêu Tiêu khàn khàn thì thào:
- Ta nhận thua.
Mắt nàng đong đầy lệ bất lực nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nói với Tiểu Hoàng Kê:
- Sớm nhận yếu thì xong việc rồi. Huỳnh Hỏa, tha mạng cho thú bản mệnh của nàng đi.
Tiểu Hoàng Kê bĩu môi thu về Luyện Ngục Hỏa:
- Không nghiêm trọng, chưa đốt chết, cùng lắm làm kền kền mấy tháng.
Lôi Minh Điểu Ba Màu xinh đẹp giờ đây toàn thân cháy đen, dù rửa sạch khét đen chắc cũng có nhiều chỗ trọc lông, giống kền kền.
Vậy là tranh cướp đệ tử đệ nhất kịch liệt đặc sắc nhất đã kết thúc.
Dù sao một bên bị tổn hại nặng hai con thú bản mệnh, còn tự nhận thua thì không còn gì để bàn cãi nữa.
Nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược với dự đoán khiến nhiều người không nói nên lời.
Mọi thứ đã kết thúc mà nguyên chiến trường Viêm Hoàng vẫn lặng ngắt như tờ.
Nhiều ánh mắt đờ đẫn nhìn Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê vênh váo vui vẻ vỗ cánh bay.
Trong phòng riêng của Lôi Tôn Phủ, đám người Lâm Thiên Giám, Lý Viêm Phong, Liễu Khanh quắc mắt trừng trừng.
Trong phòng riêng Tinh Thần thương hội, Tuyết Lam phu nhân tức suýt hộc máu.
Nguyên chiến trường Viêm Hoàng nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể không chịu phục!
- Đáng tiếc, dù không phục cũng bắt các ngươi chịu phục!
Vui sướng, sảng khoái!
Giờ phút này, trên chiến trường Viêm Hoàng, duy ngã độc tôn!!!
- Ta không ghét Lâm Tiêu Tiêu, nhưng đánh bại nàng có thể chứng minh rất nhiều thứ. Mộc Tình Tình, Tuyết Lam phu nhân, còn có thiên tài, cường giả Diễm Đô, các ngươi xem rõ không?
Trận chiến thắng này vô cùng quan trọng với Lý Thiên Mệnh, ít ra sau này khi người ta nói về hắn thì không còn là trò cười ba năm trước nữa. Dù muốn cười nhạo hắn cũng phải nhắc tới thân phận đệ tử đệ nhất mà hắn hiện có.
Đệ tử đệ nhất Viêm Hoàng bảng đều là nhân vật nổi trội trong tương lai.
Điều này vô cùng quan trọng với Lý Thiên Mệnh.
Muốn rửa hận cũ cần phải chứng minh bản thân!
Hắn bây giờ đã chứng minh bản thân với nguyên Diễm Đô.
Từ hôm nay trở đi, tên của hắn sẽ truyền khắp Diễm Đô với cách mới.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không vì thế mà kiêu ngạo, hắn cũng không quên thù hận.
Vì Lý Thiên Mệnh vô cùng rõ ràng mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
Sẽ có ngày sự thật phơi bày, sẽ có ngày báo thù rửa hận, khiến người trong thiên hạ nhìn kỹ xem đồ vô sỉ ba năm trước thật ra là ai!
Có bước đầu tiên thì rồi sẽ có bước thứ hai.
Lý Thiên Mệnh nhìn bốn phía, thấy nhiều ánh mắt rối rắm.
Thật nực cười, vì gần như mọi người đều không hy vọng hắn trở thành đệ tử đệ nhất, bởi vì hắn không xứng.
Hắn chẳng những có vết nhơ, còn lớn tuổi.
Bạn cùng lứa tuổi như hắn, ví dụ Thần Hạo, Tinh Khuyết, Mộc Tình Tình, Lâm Tiêu Đình đều vào cảnh giới cao sâu hơn.
Thực lực hiện tại của Lý Thiên Mệnh cộng với số tuổi này chỉ xem như tài trí bình thường.
Nhưng kẻ tài trí bình thường này có thể vào Thiên Phủ, hưởng dụng tài nguyên và đãi ngộ thuộc về đệ tử đệ nhất.
Điều này nói lên quyết đấu chọn ra đệ tử đệ nhất cũng có lỗ hổng quy tắc.
Nhưng quy tắc là quy tắc, Lý Thiên Mệnh đã thắng.
Dù nhiều người không cam lòng, cảm thấy không xứng, cảm thấy Lâm Tiêu Tiêu càng thích hợp trở thành đệ tử đệ nhất thì bọn họ không thể thay đổi sự thật này.