Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1006 - Chương 1006. Điềm Xui Xẻo Của Viên Công Tử

Chương 1006. Điềm xui xẻo của Viên công tử
"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

Từ trên bầu trời Thiết Cốt Trấn, từng đạo lưu quang không ngừng bay qua.

Người dẫn đầu là Quân Thường Tiếu, theo sát phía sau chính là Tử Lân Yêu Vương, Bách Khâu đại vương, cùng các thành viên cao tầng của tông môn như Đinh Hưng Vượng và Công Tôn Hạo Hải.

"Phốc!"

"Phốc!"

Tiểu Ma Tiên huyễn hóa ra thực thể là Ma Lĩnh Hắc ưng cũng đi theo, chở Hề Tịnh Tuyền trên lưng.

Ban đầu, Quân Tông chủ muốn cho nàng ta trở về tông môn chờ tin tức của hắn, nhưng Giang Tà đã tìm được vị trí của Ma Đế Môn, nên hắn dứt khoát dẫn nàng ta theo cùng, dù sao cũng là đại biểu cho Diệu Hoa Cung.

"Hề Cung chủ."

Tiểu Ma Tiên nói: "Ngồi cho vững."

" Un."

Hề Tịnh Tuyền gật đầu.

Nhưng trong ánh mắt có chút thất vọng.

Thất vọng vì Quân Tông chủ tại sao lại vứt bỏ nàng ta, một mình hành động?

Lần này đi tới Độ Linh cốc, Quân Thường Tiếu chỉ dẫn theo cao tầng của tông môn, không dẫn theo mấy người Lý Thanh Dương, bởi vì còn muốn có mấy người ở lại Chiến trường Vị Diện tiến hành kiến thiết.

Hơn nữa.

Người không cần nhiều, quan trọng là tinh nhuệ.

Không nói tới Đinh lão và Bách Khâu đại vương, chỉ cần một mình Tử Đường chủ, cũng đã có thể chấn nhiếp toàn bộ Ma Đế Môn.

"Công tử."

Trong đình viện của Ma Đế Môn, lão giả áo đen hồi báo: "Hôm qua đã tiêu diệt vài tông môn, tổng thu hoạch được hai trăm vạn khỏa Linh thạch nhân tạo, hai mươi vạn Linh thạch thiên nhiên, dược liệu, khoáng thạch, cùng một số các loại vũ khí tài nguyên khác."

"Ít như vậy?" Viên công tử nhíu mày.

Bị Quân Thường Tiếu lừa bịp năm trăm vạn khỏa Linh thạch thiên nhiên, vì để bù đắp tổn hại, chỉ có thể cướp lại từ các danh môn chính phái kia, nhưng chỉ mấy trăm vạn Linh thạch nhân tạo, hoàn toàn không thể bù đắp được chỗ trống dó.

Hơn nữa.

Việc dời tông môn đến an trí ở trong Độ Linh cốc cũng hao phí không ít tài nguyên.

Lão giả áo đen nói: "Dù sao chúng ta cũng chỉ nhằm vào Tông môn Tứ Ngũ lưu, tài nguyên có giá trị thật sự quá ít."

"Vậy nên."

Viên công tử cầm lấy thư tịch ở bên cạnh, nhìn vào tên các tông môn được liệt kê ra ở phía trên, nói: "Muốn phát tài, còn cần phải đi tìm Tông môn Cao cấp hơn mới được."

Bản sổ tay này, là gã thống kê lại tông môn thế lực của Tinh Viên Đại lục, không chỉ có danh môn chính phái, còn có oai môn tà phái.

Một trang cuối cùng, viết danh sách những thế lực không thể trêu chọc, bên trong có ba cái tông môn vô cùng bắt mắt, phân biệt là: Vạn Cổ Tông, Diệu Hoa Cung, Thương Sơn Phái.

Viên công tử đã chuẩn bị vô cùng cẩn thận, bóp chết hết thảy các sự việc có thể sẽ liên quan đến Quân Thường Tiếu, nhưng ngàn lần không nghĩ tới, thủ hạ của gã vậy mà lại có thể ngộ thương người của hắn!

Nếu không phải đã trốn ở Độ Linh cốc thì gã đã sớm lăn tới đó dùng tiền để nhận lỗi rồi.

Viên công tử nói: "Thông báo Hổ Lực Đại Vương cùng Lộc Giác Đại Vương, để bọn chúng tới đây một chuyến."

Nếu song phương đạt thành hiệp nghị hợp tác, khẳng định phải lợi dụng cho tốt hai quân cờ này, để cho bọn chúng vì gã làm việc.

"Vâng."

Lão giả áo đen rời đi.

Không bao lâu sau, lão giả áo đen vội vã chạy tới, nói: "Công tử, hai tên Linh thú đã rời khỏi Độ Linh cốc."

Viên công tử ôm lấy trán nói: "Quả nhiên, những Thú tộc này chính là không có quy tắc gì hết, một chút cũng không đáng tin cậy."

"Bỏ đi, bỏ đi."

Gã viết tên vài tông môn lên tờ giấy trắng, tiện tay ném cho lão giả áo đen, nói: "Thông báo cho Phân đà, tìm thời gian tiêu diệt các tông môn ghi ở phía trên, tài nguyên Võ đạo toàn bộ đều mang về."

"Vâng."

Lão giả áo đen đang muốn lui ra, Viên công tử lại nói: "Gần đây Vạn Cổ Tông có động tĩnh gì không?"

"Bẩm công tử, không có động tĩnh gì."

"Ừ, lui xuống đi."

Viên công tử vuốt vuốt huyệt Thái Dương, thì thầm: "Đều nói Cung chủ Diệu Hoa Cung cùng Tông chủ Vạn Cổ Tông có chút không rõ ràng, hiện tại xem ra chỉ là nghe nhầm tin đồn nhảm."

Gã đứng dậy, quay trở về phòng.

Đột nhiên, mí mắt nhảy lên một cái, sắc mặt có chút biến hóa nói: "Đây là… có điềm không may!"

Ở Tây Vận châu nằm sát Tây Nam Dương châu, một tên trung niên cao lớn thô kệch cùng một tên trẻ tuổi da mịn thịt mềm tăng tốc bay tới.

"Huynh đệ."

Tên trung niên nói: "Chúng ta không kiêng nể gì mà từ Độ Linh cốc bay ra, sẽ không bị Võ Thánh của nhân loại phát hiện chứ?"

Từ trong giọng nói đã có thể nghe ra đây là Hổ Lực Đại Vương

"Đại ca cứ yên tâm." Lộc Giác Đại Vương nói: "Cường giả cấp độ Võ Thánh, hầu như đều tiến nhập Chiến trường Vị Diện, chúng ta bây giờ có thể không kiêng nể gì mà bay tới bay lui ở Tinh Viên Đại lục."

Hổ Lực Đại Vương thở dài một hơi, nói: "Huynh đệ, chúng ta tiến vào Tây Nam Dương châu, sẽ đi thẳng đến quận Thanh Dương, hay là nhìn thấy tông môn thì cứ diệt?"

"Đi quận Thanh Dương."

Lộc Giác Đại Vương nói: "Trước tiên dọn dẹp mấy cái môn phái hỗn tạp đã."

"Được!"

"Vèo! Vèo!"

"Tần minh chủ."

Bên trong đại điện của Hạo Khí môn, Môn chủ Trường Đao môn Thân Thông lo lắng nói: "Gần đây giang hồ rất loạn, có lẽ Ma đạo tông môn kia lập tức sẽ đánh tới Tây Nam Dương châu, chúng ta vẫn là nên chuẩn bị sớm mới tốt."

Tần Hạo Nhiên ngồi ở vị trí trên cùng lắc đầu nói: "Thân Môn chủ, liên minh Bách Tông sớm đã giải tán, cũng không cần tại xưng hô Tần mỗ là Minh chủ."

"Không!"

Thân Thông nghiêm nghị nói: "Tần Minh chủ, một ngày là minh chủ, cả đời này cũng vẫn sẽ là Minh chủ, cho dù là liên minh đã không còn tồn tại!"

Ánh mắt Tần Hạo Nhiên sáng lên một tia vui mừng.

Tuy rằng ở trong quyển sách này đã triệt để bị bôi đen, nhưng những người đã từng là minh hữu vẫn có thể giúp đỡ y như vậy, cũng coi như là hoạn nạn mới thấy chân tình!

"Ma Đế môn mặc dùng náo loạn hung hăng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có đến Tây Nam Dương châu." Tư Đồ Vương mở miệng nói: "Theo lão phu thấy, có khả năng là do kiêng kị Vạn Cổ Tông."

Nghe thấy ba chữ Vạn Cổ Tông, ánh mắt Tần Hạo Nhiên hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, càng nhiều hơn vẫn là sự e ngại.

"Ma Đế môn dám đối chọi cùng mấy tông môn đỉnh tiêm, sao lại kiêng kị Quân Thường Tiếu chứ?" Thân Thông nói.

Đổi lại trước kia, trong ngôn ngữ khẳng định sẽ mang theo ý xem thường, nhưng hiện tại thì hoàn toàn là nghị luận sự việc, không có bất kỳ sự xem thường nào, bởi vì đã sớm bị vả mặt vô số lần.

Tần Hạo Nhiên khổ sở nói: "Ma Đế môn tấn công các đại tông môn với quy mô lớn chính là một tràng đại nạn, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện không bị để mắt tới, còn có thể chuẩn bị cái gì?"

Đây đều từng là những thế lực trong liên minh Bách Tông, nhưng cấp bậc môn phái khác biệt, ở trước mặt Tông môn Ngũ lưu bình thường còn yếu như con kiến, thì làm thế nào mà có thể chống lại thế lực Ma đạo.

"Môn… Môn chủ…"

Nhưng vào lúc này, một tên đệ tử vội vã chạy vào, hoảng sợ nói: "Bên ngoài… Bên ngoài có hai Võ giả biết bay đang tới!"

Võ giả biết bay?

Đám người Tần Hạo Nhiên cùng Thân Thông sắc mặt kinh hãi, nói: "Võ Hoàng?"

"Ầm!"

Đúng vào lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến!

Cả một vùng đất run rẩy kịch liệt, đại điện cũng khó có thể chịu đựng được, bắt đầu sụp đổ trên diện rộng!

Tần Hạo Nhiên trợn tròn mắt.

"Tần minh chủ, chạy mau!"

Thân Thông hoảng sợ nói, nhưng nhìn thấy Tần Hạo Nhiên đã ngây ra như phỗng, chỉ có thể vội vàng tiến lên, một phát bắt được cánh tay y kéo ra ngoài.

"Ầm ầm!"

Khi mọi người nhanh chóng lao ra phía sau, đứng trước đại điện đã trải qua mấy trăm năm mưa gió đang ầm vang sụp đổ, nhanh chóng hóa thành một vùng phế tích, bảng hiệu Hạo Khí Môn mới treo lên mấy năm gần đây cũng vỡ tan ngay tại chỗ.

Vậy câu hỏi đặt ra là, tại sao mấy năm gần đây mới treo lên?

"Phù phù!"

Tần Hạo Nhiên trực tiếp co quắp trên mặt đất, bi thống la lên: "Không!"

Không cần biết là tông môn hay môn phái, đại điện đều là sự tượng trưng cho tôn nghiêm vô thượng, bây giờ đột nhiên đổ sụp, đây chẳng khác nào bị diệt môn!

Thân Thông cùng Tư Đồ Vương không có thời gian để ý Tần Hạo Nhiên, bởi vì giờ phút này hai người cũng đã trợn tròn con mắt.

Trong tầm mắt bọn họ.

Ngoại viện của Hạo Khí môn không còn sót lại một chút gì.

Thay vào đó là những hố sâu chừng mấy chục trượng, phạm vi đã lan tràn nhanh tới gần khu vực đại điện.

Màn ảnh càng hướng lên cao càng thấy rõ, đỉnh núi mà Hạo Khí môn tọa lạc, thật giống như đã bị một loại lực lượng kinh khủng nào đó trực tiếp đánh ra một cái hố sâu thật lớn, không gian đều bị khuynh đảo đến méo mó.

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Thân Thông cùng Tư Đồ Vương cũng không kịp ổn định thân thể, hoàn toàn bị dọa tới hoảng sợ, co quắp trên mặt đất, sau đó cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn về phía hai tên đang đứng ở giữa không trung, một tên trung niên khí tức âm trầm cùng một tên trẻ tuổi.

Người đến, tuyệt đối không có thiện ý!

"Huynh đệ."

Hổ Lực Đại Vương nói: "Một quyền này của ngươi đánh xuống dưới, hẳn là phải khiến cho cả tòa núi bị đánh rụng mới đúng."

Lộc Giác Đại Vương nhếch miệng cười nói: "Đại ca, nhìn xem biểu tình sợ hãi trên mặt của nhân loại kia, huynh đệ cảm thấy rất hưng phấn!"

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

Tay vung lên, yêu khí bộc phát!

"Vèo! Vèo! Vèo!"

Những đệ tử Hạo Khí Môn không có chết bởi đợt oanh kích kia bỗng chốc bị trói buộc, sau đó không thể khống chế được mà bay lên.

"Nhân loại."

Lộc Giác Đại Vương kéo bọn hắn đến trước người, cười nói: "Các ngươi sợ sao?"

Sợ!

Cực kỳ sợ!

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Đột nhiên, mấy tên đệ tử Hạo Khí môn bị trói buộc trong nháy mắt bạo thể mà chết, ngay cả cơ hội gào thảm cũng không có.

"Thoải mái!"

Lộc Giác Đại Vương híp mắt nói.

Linh thú có cấp bậc có thể so với võ giả Võ Thánh như bọn chúng, muốn giết đệ tử Khai Mạch cùng Võ Đồ, hoàn toàn không cần phải động thủ, một ánh mắt cũng đã có thể loại bỏ.

"Bộp!"

Nhưng vào lúc này, Tần Hạo Nhiên cố gắng đứng lên, hai chân mặc dù vẫn đang run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn nắm chặt nắm đấm, hung hăng nói: "Hủy đại điện của ta, giết đệ tử của ta, thù này không đội trời chung!"

"Ầm ầm!"

Lộc Giác Đại Vương đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tần Hạo Nhiên, một chân giẫm trên mặt y, ôm tay nói: "Chỉ là một con kiến hôi, mà cũng dám khoác lác không biết ngượng ư?"

"Phụt!"

Tần Hạo Nhiên phun một ngụm máu.

Đây là còn không có ý muốn giết y, nếu không, y đã sớm hóa thành một đống thịt nát rồi.

"Huynh đệ."

Hổ Lực Đại Vương thúc giục nói: "Nhanh chóng tiêu diệt môn phái này đi, chúng ta còn phải đi tới nơi tiếp theo."

"Hiểu rồi."

Lộc Giác Đại Vương nhấc chân, điên cuồng bộc phát yêu khí.

Từ uy thế phát ra mà nói, hiển nhiên không chỉ muốn một cước xoá bỏ Tần Hạo Nhiên, mà còn muốn khiến toàn bộ Hạo Khí môn bị san thành bình địa.

"Vù vù!"

Yêu khí điên cuồng hội tụ, trong nháy mắt tràn ngập bốn phía xung quanh.

Thân Thông và Tư Đồ Vương ngồi phịch ở bên cạnh run lẩy bẩy, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, khí tức tử vong mãnh liệt đã bao phủ Thức hải.

Lạnh.

Hoàn toàn rét lạnh!

" n?"

Ngay khi Lộc Giác Đại Vương đang hội tụ lực lượng ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về đằng sau đại điện bị hủy, chỉ thấy ở trên ngọn núi trống rỗng đằng xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện vài người.

Quân Thường Tiếu chuyển hướng, ngồi trên một tảng đá lớn.

Đinh Hưng Vượng đứng ở bên phải, bàn tay phóng thích Linh năng tạo thành khí lãng, khiến cho tóc đen bị thổi bay sang trái, trưng ra khuôn mặt đẹp trai đến mức đủ để vô số nữ sinh nghẹn ngào gào lên.

Bách Khâu đại vương cùng Công Tôn Hạo Hải cũng nghiêng người, ôm tay đứng ở phía sau Tông chủ, bộc phát khí thế chọc tan bầu trời!

Quả nhiên.

Người của Vạn Cổ Tông chỉ cần đi ra ngoài, tuyệt đối đều rất thích làm màu!

"Bằng hữu!" Mười ngón tay của Quân Thường Tiếu đan vào nhau, ngữ khí lạnh lùng nói ra: "Bổn tọa khuyên ngươi nên làm người lương thiện."


Bình Luận (0)
Comment