Chương 1007. Người ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống
Quân Thường Tiếu dẫn mọi người đi về phía Độ Linh cốc, đi ngang qua phụ cận Hạo Khí môn, sau khi nghe được một tiếng vang thật lớn thì lập tức chạy tới, trùng hợp nhìn thấy có người đang ngược Tần Hạo Nhiên.
"Tông chủ."
Đinh lão truyền âm nói: "Hai tên này yêu khí trùng thiên, hẳn là Linh thú cấp bậc cao!"
Quân Thường Tiếu cũng đã nhìn ra.
Tại sao lại có Linh thú cường đại như vậy xuất hiện ở Tây Nam Dương châu?
Chẳng lẽ, sau khi các cường giả đỉnh cao tiến nhập Chiến trường Vị Diện, đám Thú tộc từ đầu đến cuối bị chèn ép kia cũng nghĩ tới việc làm ra chuyện gì đó ở đại lục?
Ma Đế Môn không an phận, chiến tranh thế tục liên tục xảy ra.
Bây giờ lại có Linh thú cường đại xuất hiện quấy rối, thật sự là thời buổi rối loạn.
Không đúng.
Bỏ đi ba châu ở Hải ngoại, Tinh Vẫn đại lục còn có đến chín châu mà.
Hai Linh thú này có thể đạt tới cấp độ Võ Thánh, vì sao hết lần này tới lần khác nhất định phải đến Tây Nam Dương châu? Chẳng lẽ chúng cho là nơi này dễ bắt nạt nhất sao?
Xuyên việt qua dị giới cũng mấy năm rồi, Quân Thường Tiếu đã hoàn toàn thích ứng, coi bản thân chính là nhân sĩ của quận Thanh Dương, bây giờ ở ngay địa giới của bản thân lại có kẻ lớn lối đến diệt môn diệt phái như thế, khẳng định nhịn không được!
"Tiểu tử."
Lộc Giác Đại Vương âm trầm cười nói: "Ngươi là người phương nào?"
Không thể phủ nhận, đám người Quân Thường Tiếu cùng Đinh lão xuất hiện một cách khoa trương như vậy, nhưng y cũng không có đặt bọn họ vào mắt, bởi vì cao thủ đỉnh tiêm đều đã tiến nhập Chiến trường Vị Diện, giữa trời đất này còn có ai có thể làm gì y?
"Phó Quận trưởng quận Thanh Dương." Quân Thường Tiếu từ tốn nói.
Mẹ nó!
Tên này vậy mà vẫn nhớ kỹ bản thân còn có một cái thân phận là Phó Quận trưởng quận Thanh Dương.
"Phó Quận trưởng ư?"
Lộc Giác Đại Vương cười lạnh, nói: "Nói như vậy, quận Thanh Dương là địa bàn của ngươi?"
"Không sai."
Quân Thường Tiếu lạnh nhạt nói.
"Khà khà khà!"
Lộc Giác Đại Vương cười quái dị nói: "Bổn đại vương ở địa bàn của ngươi muốn làm gì thì làm, ngươi có phải cảm thấy rất khó chịu hay không?"
Đầu mày Quân Thường Tiếu nhăn lại.
Tên điên này, là đang gây hấn với hắn sao?
Cũng được, cũng được.
Đã muốn chết đến như vậy, bổn tọa nếu không thành toàn cho y, vậy thì có chút không nể mặt rồi!
"Bốp!"
Quân Thường Tiếu giơ tay lên, vỗ ra mấy tiếng.
"Hú!"
Đột nhiên, một cỗ lực lượng bá đạo từ trên không áp xuống tới, khí thế cực mạnh trực tiếp làm tê liệt cả không gian!
"Huynh đệ, cẩn thận!" Hổ Lực Đại Vương cả kinh nói.
Lộc Giác Đại Vương cũng ý thức được nguy hiểm, nụ cười trên mặt nhất thời đông cứng, vội vàng giơ hai tay lên chống đỡ.
"Ầm!"
"Vù vù...!"
Nơi mà Tần Hạo Nhiên đang nằm, năng lượng cuồng bạo dập dờn một cách điên cuồng!
Tử Lân Yêu Vương phá không mà tới, xuất hiện ở trước mặt y, tay phải đánh ra một quyền về phía của Lộc Giác Đại Vương.
Dưới nhạc đệm BGM của Kiều bang chủ, ống kính đặc tả hướng về cánh tay hắn ta, ống tay áo trong nháy mắt nổ tung, lộ ra cơ bắp tráng kiện!
"…"
Quân Thường Tiếu sụp đổ.
Y phục bị nổ của tên kia, tính ra có ít nhất mấy chục kiện, đây đều là dùng tiền để làm ra đó!
Không được!
Nhất định phải trừ lương!
Lộc Giác Đại Vương tiếp nhận cú đấm, sắc mặt dần dần trở lên dữ tợn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo người đến, lập tức cả kinh nói: "Là ngươi!"
"Còn nhớ rõ bổn vương sao?"
Tử Lân Yêu Vương thu quyền lại, yêu khí bàng bạc hội tụ, một lần nữa đập tới.
"Bùm!"
Sau khi Lộc Giác Đại Vương tiếp nhận một quyền kia, khó có thể giữ vững thân thể, trực tiếp bị đánh văng ra ngoài, nhanh chóng rơi xuống dưới chân núi.
"Huynh đệ!"
Hổ Lực Đại Vương phẫn nộ quát.
Đột nhiên, Đinh Hưng Vượng xuất hiện sau lưng gã, âm trầm thi triển Ngũ Tuyệt chưởng ấn, khiến cho đối phương không thể không cuống quít né tránh.
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Ở một chỗ khác, Lộc Giác Đại Vương rơi xuống chân núi đã bị Tử Lân Yêu Vương đuổi kịp, yêu khí hội tụ vào chưởng ấn điên cuồng đánh tới, mặt đất lập tức lõm xuống từng cái hố sâu.
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!"
Lực lượng mạnh mẽ mặc sức quấy rối, Hạo Khí sơn sụp đổ trên diện rộng.
Tần Hạo Nhiên cùng đám người Thân Thông, tuy rằng cách khu vực giao chiến gần nhất, nhưng cũng không có bị lực lượng tác động đến, bởi vì trước người đã có Linh năng khí tràng bảo hộ.
"Bộp!"
Quân Thường Tiếu từ đằng xa bay xuống.
"Quân Tông chủ…" Thân Thông gian nan mở miệng nói: "Đa tạ xuất thủ cứu giúp!"
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: "Đừng có hiểu lầm, bổn tọa không phải là cứu các ngươi, chỉ là không muốn nhìn thấy có người ở quận Thanh Dương làm xằng làm bậy mà thôi."
Thân Thông: "…"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Ở dưới chân núi, lực lượng mạnh mẽ điên cuồng quấy rối, mặt đất không ngừng bị đánh lõm, chấn động khiến cho toàn bộ Hạo Khí sơn run rẩy kịch liệt.
"Bổn vương năm đó ôn tồn đăng môn bái phỏng, các ngươi lại lấy lý do từ trước đến nay không cùng nhân loại động thủ để cự tuyệt, hôm nay tại sao lại chạy ra ngoài?"
Tử Lân Yêu Vương điên cuồng vung nắm đấm, liên tục oanh kích Lộc Giác Đại Vương cả người đang bị hãm sâu vào mặt đất.
Hắn ta rất tức giận.
Bởi vì hắn ta vô cùng chán ghét thể loại nói không giữ lời giống như tên này!
"Hừ hừ..."
Sau một phen điên cuồng đánh chiến, gió lạnh thổi bụi đất bay đầy trời, chỉ thấy Lộc Giác Đại Vương miệng méo mắt lác nằm tê liệt trong hố sâu.
"Huynh đệ!"
Hổ Lực Đại Vương phẫn nộ gào thét.
"Ầm! Ầm!"
Đinh lão nhân cơ hội này, vòng ra phía sau, thi triển Ngũ Tuyệt chưởng ấn, liên tiếp đánh vào trên lưng đối phương, cũng đánh gã bay ra ngoài.
Tử Lân Yêu Vương chân phải giẫm trên mặt đất, trong nháy mắt giống như quả đạn pháo bay qua, sau đó trực tiếp chụp lấy hai vai của Hổ Lực Đại Vương, hung hăng ném mạnh xuống đất.
"Ầm ầm!"
"Tạch tạch tạch!"
Lực lượng mạnh mẽ điên cuồng đánh xuống, khiến cho Hạo Khí sơn một lần nữa sụp đổ trên diện rộng.
Các đệ tử vẫn còn sống sót, trong mắt nổi lên sự sợ hãi, phảng phất giống như đang trải qua tận thế.
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn.
Bọn hắn ngay cả tiểu quỷ cũng không bằng, cùng lắm thì chỉ là sâu kiến.
Ống kính chuyển về phía chân núi, Tử Lân Yêu Vương đứng trong hố sâu đã lan tràn mấy chục trượng, một chân giẫm trên mặt Hổ Lực Đại Vương, lãnh đạm nói: "Năm đó nếu không phải bổn vương nể tình đồng tộc, sao có thể để các ngươi sống tạm đến bây giờ?"
"Thối… Thối lắm!"
Hổ Lực Đại Vương cố nén đau khổ, nói: "Năm đó là ngươi đánh không lại hai huynh đệ bọn ta, mới bỏ đi…"
"Ầm!"
"Ầm!"
Để ngăn không cho gã nói tiếp, Tử Lân Yêu Vương nhấc chân, điên cuồng đạp xuống mặt gã, ánh mắt không chỉ có tức giận, mà còn lấp lóe sát ý mãnh liệt.
Hảo hán không đề cập tới chuyện cũ năm đó.
Hôm nay, bổn vương có thể chà đạp bọn họ dưới chân, cái này, cũng đã đủ rồi!
"Grào!"
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng gầm thét, một con tranh hươu thân cao mấy chục trượng từ trong hố sâu đứng lên, hai con ngươi lóe ra lệ khí chấn nhiếp nhân tâm.
Thân Thông cùng Tư Đồ Vương thấy thế, tròng mắt đều muốn trợn lồi ra.
"Vèo!"
Nhưng vào lúc này, bọn hắn phát hiện ra một đạo lưu quang nhanh chóng bay đi, dừng ở phía trên đầu cự lộc kia, đợi ánh sáng tan hết, đã thấy rõ đó là Quân Thường Tiếu!
"Nhân loại ghê tởm!"
"Chết đi!"
Lộc Giác Đại Vương phẫn nộ mở to miệng, Thiên Địa thuộc tính nhanh chóng từ bốn phương tám hướng vọt tới, hình thành một quả cầu năng lượng.
"Tạch tạch tạch!" Quân Thường Tiếu tay phải cuộn lại thành quyền, mở ra hình thái chiến đấu của Cơ Giới Vũ Trang Dực, một đợt quyền uy đập tới.
"Bùm!"
Nắm đấm dưới sự hỗ trợ của trang bị và linh năng nặng như đại sơn hung hăng nện vào đầu Lộc Giác Đại Vương, năng lượng ngưng tụ ở trong miệng đột nhiên bị tiêu tán, sau đó miệng méo xệch, mắt trợn trắng, trong hơn mười giây được quay chậm lại, từ từ nghiêng qua một bên.
"Ầm!"
Lại đấm tới một quyền!
Thân thể Lộc Giác Đại Vương vốn đã khó có thể giữ vững, một lần nữa gặp trọng kích, lảo đảo lui nhanh về phía sau, cuối cùng giống như một ngọn núi, ầm vang ngã trên mặt đất, gương mặt to lớn lõm vào một quyền ấn, đầu lưỡi từ trong miệng co quắp đưa ra, nước dãi cũng chảy thành hàng.
Quân Thường Tiếu đứng giữa không trung, ánh mắt trở nên sắc bén dị thường.
Lúc này nếu có đại thần nào đó Photoshop cho hắn biến thành đầu trọc, sẽ cực kỳ giống với ai đó.
"Vụt!"
Lộc Giác Đại Vương đã trọng thương, hóa thành hình người, nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất.
Quân Thường Tiếu đáp xuống, kéo nó dậy, lãnh đạm nói: "Địa bàn của bổn tọa cũng dám đến náo loạn, là ai cho ngươi lá gan này?"
Bị Tử Lân Yêu Vương ngược một trận, lại bị Quân Thường Tiếu hung hăng nện hai quyền, tư duy tên này đã hoàn toàn hỗn loạn, cứ thế mơ mơ màng màng nói: "Viên… Viên công tử…"
"Viên công tử?"
Ánh mắt của Quân Thường Tiếu dần dần âm lãnh.
Ma Đế Môn.
Viên Công tử đang ngồi uống trà trong phòng, trái tim đột nhiên nổi trống.