Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1008 - Chương 1008. Viên Phong, Ngươi Lăn Ra Đây Cho Bổn Tọa

Chương 1008. Viên Phong, ngươi lăn ra đây cho bổn tọa
"Bùm!"

Bên ngoài Hạo Khí sơn, một tiếng nổ kinh thiên động địa một lần nữa truyền đến, cả một vùng đất lập tức rạn nứt, bụi đất bay ngập trời.

Tử Lân Yêu Vương ngạo nghễ đứng giữa không trung, như thể đang coi thường chúng sinh.

"Phụt!"

Bên dưới hố sâu, Hổ Lực Đại Vương phun ra một ngụm máu, kinh mạch bên trong cơ thể bị hao tổn nghiêm trọng, hiển nhiên đã lâm vào trạng thái trọng thương.

Thực lực của nó mạnh hơn Lộc Giác Đại Vương, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, chắc chắn đỡ không được thế công của Tử Lân Yêu Vương.

"Tử Đường chủ càng ngày càng mạnh mẽ!"

"Linh thú có thực lực tương đương võ giả cấp bậc Võ Thánh hiển nhiên là giống như một tiểu thí hài, ở trước mặt hắn ta sẽ bị hành hạ mà không có sức đánh trả!"

Đám người Giang Tà và Công Tôn Hạo Hải sợ hãi cảm thán.

"Trói lại."

Quân Thường Tiếu cất cao giọng nói: "Đưa tới Độ Linh cốc."

Đinh lão cùng Bách Khâu đại vương bay tới, sau đó trói Lộc Giác Đại Vương và Hổ Lực Đại Vương đang trọng thương lại, mỗi người kéo một tên rời khỏi Hạo Khí sơn.

Mắt thấy đám người Quân Thường Tiếu rời đi, thật lâu sau đám người Thân Thông và Tư Đồ Vân mới lấy lại tinh thần, đợi bọn hắn cố gắng đứng lên, nhìn về phía từng cái hố sâu bị đánh lõm xuống dưới chân núi, còn có không gian xung quanh đang bị tê liệt, lại bị dọa ngồi phịch xuống đất lần nữa.

Loại chiến đấu cấp bậc Thánh cấp kinh khủng thế này, dù là ngày thường nằm mơ cũng đều không có mơ thấy!

"Xong rồi… Tất cả đều xong rồi…" Tần Hạo Nhiên quỳ trên mặt đất, nhìn đại điện sớm đã hóa thành phế tích, lập tức nghẹn ngào khóc rống lên.

Hai Linh thú cường đại tuy bị Vạn Cổ Tông hàng phục, nhưng sức phá hoại mà chúng mang tới, đối với Hạo Khí môn mà nói là vô cùng nặng nề, không nói thiếu một chút thì đã diệt môn, dù sao cũng đã đại thương nguyên khí.

"Tần Minh chủ…" Thân Thông cùng Tư Đồ Vân muốn an ủi Tần Hạo Nhiên, nhưng không biết an ủi từ đâu, cũng chỉ có thể ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Viên công tử."

Trên đường tiến về Độ Linh cốc, Quân Thường Tiếu ánh mắt lạnh lùng nói: "Đầu tiên là làm tổn thương minh hữu của ta, sau đó lại xúi giục Linh thú đến quận Thanh Dương của ta náo loạn, ngươi thật sự cho rằng bổn tọa dễ bắt nạt sao?"

"Quân Tông chủ."

Hề Tịnh Tuyền đang đợi ở phía xa, nhìn thấy bọn hắn bay tới, còn mang theo hai tên võ giả mình đầy thương tích, cảm thấy khó hiểu hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không có chuyện gì."

Quân Cẩu Thặng cười nói: "Đơn giản là có hai tên ngu muội dám đến quận Thanh Dương gây chuyện thị phi."

Hai chữ "ngu muội", hình dung vô cùng chính xác.

Chưa tìm hiểu vấn đề rõ ràng mà đã dám đến Tây Nam Dương châu tìm phiền toái, bây giờ có thể còn sống đã coi là không tệ rồi.

"Đi thôi."

Quân Thường Tiếu nói ra: "Chúng ta tiếp tục lên đường."

"Két!" Ma Lĩnh Hắc ưng kêu to một tiếng, sau đó vỗ mạnh cánh, tăng tốc bay đi.

Có lẽ là do đã đánh tới hai quyền khiến Quân Thường Tiếu có hơi rã rời, nên không có lựa chọn tiếp tục một mình phi hành, mà đáp xuống trên lưng linh thú khế ước, cùng Hề Tịnh Tuyền đồng hành tiến về Độ Linh cốc.

Một đường im lặng.

Cho đến khi bay được mấy canh giờ, một mảnh sơn mạch bị bóng tối bao trùm hiện ra trong tầm mắt, chỗ sâu nhất có một cái sơn cốc, bốn bề đều bị núi bao phủ.

Độ Linh cốc.

Đệ nhất cấm địa của Tinh Vẫn đại lục.

Nếu theo kịch bản bình thường, có không ít nhân vật chính sẽ ở trong hoàn cảnh như thế này đạt được ích lợi không nhỏ, thậm chí trèo lên cao phú mỹ, từ đây đi đến đỉnh cao của đời người.

Song, khi Quân Thường Tiếu dừng lại ở miệng cốc, khi đám Tử Lân Yêu Vương toàn thân hắc hóa đứng ở phía sau, khí tức tỏa ra từ nơi đệ nhất cấm địa của đại lục lại mang theo ý vị băng lãnh đáng sợ.

"Tông chủ."

Đinh lão nói: "Phạm vi Độ Linh cốc cực lớn, bên trong không chỉ có hung cầm mãnh thú, còn dựng dục được vô số các loại thiên tài địa bảo, chúng ta nếu như đã tới, không bằng ở bên trong vơ vét một phen."

"Bổn tọa cũng đang có ý này."

Lần này Quân Thường Tiếu đến đây, không chỉ muốn tìm Ma Đế Môn để đòi lại công đạo, còn muốn xem thử, đệ nhất cấm địa của đại lục, đến cùng có chỗ nào khác biệt.

"Có điều…"

Đinh lão cau mày nói: "Nghe nói bên trong có hai tên thú có thể so với…"

Tử Lân Yêu Vương ôm tay, nhàn nhạt ngắt lời: "Hai tên này, chính là Linh thú ở Độ Linh cốc."

"Hả?"

Đinh lão cùng Giang Tà trợn tròn mắt.

Quân Thường Tiếu cũng có chút bất ngờ, nói: "Hai tên cùi bắp này, lại là lão đại của Độ Linh cốc sao?"

"Hừ."

Tử Lân Yêu Vương thản nhiên nói: "Năm đó bổn vương đã từng tới đây chiêu mộ bọn chúng, kết quả bị bọn chúng từ chối ở ngoài cửa."

Quân Thường Tiếu đi tới, xách Lộc Giác Đại Vương kéo đến trước người, lạnh lẽo nói: "Nói, ngươi cùng Viên công tử có quan hệ như thế nào."

Mới đầu, hắn cho là hai tên Linh thú có thể so với võ giả Võ Thánh này, cùng với Viên công tử là có quan hệ chủ tớ, bây giờ đã biết được bọn chúng là lão đại ở Độ Linh cốc, tình huống trở nên có chút phức tạp.

Lộc Giác Đại Vương sắc mặt dữ tợn nói: "Ta… Ta cùng Viên công tử kết minh, nếu không muốn đắc tội với thế lực Ma môn, lập tức thả hai bọn ta ra…"

"Kết minh sao?"

Quân Thường Tiếu cười lạnh nói: "Nếu nói như vậy, đi đến quận Thanh Dương tìm phiền toái cũng là do Viên công tử xúi giục đúng không?"

"Không sai!" Lộc Giác Đại Vương đáp.

May mà Viên công tử không có ở hiện trường, nếu không phải phun một ngụm máu lên đến tận trời mất.

Quân Thường Tiếu chớp mắt, nói: "Vừa đúng lúc, bổn tọa cũng muốn tìm Viên công tử ôn chuyện, nếu như ngươi đã là lão đại của Độ Linh cốc, thì dẫn bọn ta đi tìm hắn đi."

"Có thể!"

Lộc Giác Đại Vương trong lòng có chút đắc ý.

Đám người này thực lực mạnh mẽ, chỉ cần y cùng đại ca, dẫn bọn hắn đến tìm Viên công tử, đối phương nhất định sẽ nể mặt hai bên đã kết minh mà xuất thủ cứu giúp!

"Đi."

Quân Thường Tiếu dẫn mọi người tiến nhập Độ Linh cốc.

Lộc Giác Đại Vương đè nén thương thế, thành thành thật thật đi ở phía trước dẫn đường.

Thể loại bán đứng đồng đội, còn có hành vi cõng rắn cắn gà nhà này, chỉ sợ cũng chỉ có Thú tộc mới có thể làm ra.

Ma Đế Môn.

Viên công tử ngồi trên ghế suy nghĩ, bởi vì trái tim đột nhiên nhảy mạnh một hồi, giống như đang báo trước sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

"Công tử."

Lão giả áo đen đứng bên cạnh nói: "Sắc mặt của người có chút không ổn."

"Lận lão."

Viên công tử ôm ngực, cau mày nói: "Chẳng biết tại sao, ta luôn cảm thấy có sự tình gì đó không tốt xảy ra."

Lão giả áo đen nói: "Có phải thương thế của công tử còn chưa lành hẳn hay không?"

"Không!"

Viên công tử kiên định nói: "Không liên quan tới thương thế!"

Lão giả áo đen nói: "Mấy ngày gần đây công tử đều không có nghỉ ngơi, có lẽ là do vất vả quá độ, bây giờ mọi việc đều an bài xong xuôi, không bằng đi ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức để làm chuyện lớn."

"Aiz."

Viên công tử thở dài một hơi, nói: "Đám lão già kia thời thời khắc khắc đều chờ để xem trò cười của ta, một đám thủ hạ giống như thiêu thân, ta làm sao dám có nửa phần thả lỏng."

Lão giả áo đen nói: "Công tử gánh tất cả mọi chuyện trên người, thời gian lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ đổ."

"Ma Đế Môn ta được truyền thừa ý chí Ma Đế, trước sau lại trải qua bao nhiêu khó khăn mới phát triển được thành tựu như hiện tại, thân là Phó môn chủ, tất nhiên phải cẩn trọng, không thể có chút mảy may hờ hững." Thần sắc Viên công tử nghiêm nghị nói.

"Đáng tiếc."

Võ giả áo đen có chút tức giận nói: "Đám lão già kia không có cách nào thông cảm cho công tử, không chỉ khắp nơi đối nghịch, còn đắc tội tới Vạn Cổ Tông, đến mức làm cho kế hoạch của công tử hoàn toàn rối loạn."

"Đừng nhắc tới Vạn Cổ Tông."

Viên công tử tiều tụy nói: "Đau tim!"

"Viên Phong!" Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng gầm thét: "Cút ra đây cho bổn tọa!"

Thanh âm này giống như sấm rền làm rung cả mặt đất, dọa cho Viên công tử đứng phắt dậy, biểu tình hoảng sợ kèm theo một chút nức nở nói: "Quân… Quân Thường Tiếu?"

Lão giả áo đen khó có thể tin nói ra: "Hắn làm sao tìm được tới? Mấy chục vạn hung thú trong Độ Linh cốc đều mù rồi hay sao?"

"Ầm ầm!"

Tiếng nổ truyền đến, không gian bị chấn động kịch liệt.

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

Viên công tử dẫn lão giả áo đen vội vàng từ đình viện bay ra ngoài, nhìn thấy sơn môn vừa mới kiến tạo lại bị đánh thành bùn nhão, kém chút nữa không khống chế được phun ra một ngụm máu.

Đợi chút?

Tại sao Hổ Lực Đại Vương và Lộc Giác Đại Vương cả người bị thương lại bị xách đến đây? Chẳng lẽ bọn hắn cùng Quân Thường Tiếu giao chiến, thất thủ nên bị bắt?

Viên công tử không có suy nghĩ quá nhiều, vội vàng khách khách khí khí chắp tay nói: "Quân Tông chủ đại giá quang lâm, Viên mỗ không đón tiếp từ xa, xin hãy tha lỗi."

"Viên công tử!"

Nhưng vào lúc này, Lộc Giác Đại Vương la lớn: "Hai huynh đệ bọn ta tập kích quận Thanh Dương thất thủ, bị tên khốn này bắt giữ, ngươi nhanh phái cao thủ tới cứu bọn ta !"

"Hai huynh đệ bọn ta tập kích quận Thanh Dương… Đi tập kích quận Thanh Dương…"

"Phụt!"

Viên công tử một tay che ngực, đầu ngửa ra sau một cách điệu nghệ, máu tươi không chỉ phun ra tung toé cao tới một trượng, mà còn phun thành một đường vòng cung ưu mỹ!


Bình Luận (0)
Comment