Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1069 - Chương 1069. Bạn Tù Mới Của Triệu Đậu Đậu

Chương 1069. Bạn tù mới của Triệu Đậu Đậu
Đến Đông Hải Ngư Châu cần trải qua các loại đau khổ, trở về khẳng định cũng phải hưởng thụ đãi ngộ tương tự.

Quân Thường Tiếu giải phong Nan Thu Chi Đao, tuy tiến vào giai đoạn suy yếu, nhưng có đám người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ, cho nên thật ra cũng thuận buồm xuôi gió, chưa gặp phải phiền toái gì lớn.

Phạm đại sư và Viên công tử thì toàn bộ hành trình ngây dại.

Lúc bọn họ đến, đều là trải qua sống chết, nhưng dọc đường ngồi phi thuyền trở về, không chỉ có tốc độ siêu nhanh, còn siêu cấp an toàn, quả thực cũng quá đơn giản thoải mái rồi nhỉ!

“Công tử.”

Lận lão tìm một cơ hội, rốt cuộc mở miệng khuyên nhủ: “Thật ra, ngài có thể cân nhắc gia nhập Vạn Cổ tông, dù sao...”

Viên Phong nói: “Lận lão, ta sẽ không đầu nhập vào Quân Thường Tiếu!”

Hình ảnh linh tính chuyển, hắn đã mặc áo tù, đặt mình trong nhà tù Vạn Cổ tông.

“Kẹt...!”

Cửa ngục ở thời khắc đó đóng lại, Viên công tử tuổi già nhất định vượt qua ở trong tù.

Nhìn thấy lại thêm một bạn tù, Triệu Đậu Đậu từ trong góc đi tới, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn, cười nói: “Bằng hữu, sao lại vào đây?”

“...”

Viên công tử không nói, trên mặt tràn đầy cay đắng.

Đi vòng vòng lâu như vậy, mình cuối cùng vẫn tránh không được trở thành tù nhân!

“Đừng uể oải.”

Triệu Đậu Đậu vỗ vỗ bờ vai hắn, bắt đầu rót canh gà tâm linh: “Người ta cả đời này có quá nhiều suy sụp cần đối mặt, nam tử hán thật sự nên càng kìm kẹp càng dũng mãnh!”

“Chỉ muốn trong lòng ngươi có ánh sáng, chung quy sẽ phá tan tất cả bóng tối cùng bụi gai...”

“Câm miệng!”

Đới Luật ngồi ở nơi xa thô bạo ngắt lời.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Đậu Đậu mỗi ngày rót canh gà tâm linh cho hắn, tinh thần ở bên bờ vực sụp đổ bất cứ lúc nào.

Viên công tử nhìn về phía Đới Luật, Đới Luật cũng đang nhìn hắn.

Nhà tù như bị cảnh tuyết thay thế, một đoạn BGM từ từ vang hẳn lên.

Bông tuyết bay bay, gió bắc rít gào.

Trời đất một mảng mênh mang.

...

Vạn Cổ tông, đại điện.

Đám người Giang Tà cùng Lê Lạc Thu đang lần lượt báo cáo tình hình gần đây của tông môn.

Quân Thường Tiếu vừa mới trở về vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ mặt hài lòng.

Tông môn đã tiến vào chính quy hóa, cho dù tông chủ như hắn không có mặt, vẫn như cũ có thể tiếp tục vận chuyển rất tốt, là chuyện đáng giá vui mừng.

“Vất vả mọi người rồi.” Quân Thường Tiếu nói.

“Tông chủ.” Giang Tà nói: “Đây là điều chúng ta phải làm.”

Quân Thường Tiếu nói: “Vậy thì giữ cho tốt, mọi người cùng nhau cố gắng mang Vạn Cổ tông xây dựng tốt đẹp hơn, cường đại hơn!”

Sau khi bàn bạc xong chính sự, mọi người đều lui ra.

“Lê đường chủ, chờ một chút.”

Lê Lạc Thu vừa muốn đi ra khỏi đại điện, liền bị Quân Thường Tiếu gọi lại, vì thế xoay người hỏi: “Tông chủ, còn có việc gì?”

Cẩu Thặng đi tới, nói: “Ngươi biết ngươi cùng tinh tinh (sao trời) có cái gì khác nhau không?”

“Sao trời?”

Lê Lạc Thu ngạc nhiên: “Không biết.”

Vẻ mặt Quân Thường Tiếu đột nhiên ngưng trọng hẳn lên, nói: “Khác nhau ở chỗ, sao ở trên trời, ngươi ở trong lòng ta.”

Lê Lạc Thu trợn tròn mắt.

Tông chủ đi Đông Hải Ngư Châu một chuyến, đầu óc bị lừa đá? Mới có thể đột nhiên nói ra lời buồn nôn làm người ta nổi da gà?

Quân Thường Tiếu hỏi: “Thế nào? Có cảm giác động lòng hay không!”

Bởi vì giá trị cống hiến tràn đầy, hắn ở trên đường đường về quét thương thành, tùy tay mua một quyển sách tên là ‘bách khoa toàn thư thổ lộ lời tâm tình’, chương mở đầu câu đầu tiên viết thần khí chuẩn bị để tán gái, tỷ lệ hết độc thân cao tới 99. 99%!

Ghê vậy?

Quân Thường Tiếu có chút không tin.

Vì thế lúc đến không có việc gì thì lật xem, hôm nay lấy Lê đường chủ làm thí nghiệm, xem có thần kỳ như trên sách nói hay không.

Lê Lạc Thu trầm mặc một lát, che miệng cười nói: “Tông chủ, ngươi không cảm thấy mình rất ngốc sao?”

Rất hiển nhiên, Cẩu Thặng mang thổ lộ lời tâm tình nói thành thổ lộ chuyện cười, thành công chọc cười Lê đại đường chủ xuất thân sát thủ.

“...”

Quân Thường Tiếu ôm đầu, ở trong lòng gào thét: “Quả nhiên, mọi thứ trên sách đều là gạt người!”

Hệ thống nói: “Không, kí chủ chỉ là thuộc về 0.01% mà thôi.”

“Cút!”

...

Sau khi mở hội nghị xong, Quân Thường Tiếu tiến vào bí cảnh thời không, từ bên trong đi ra, trạng thái liền hoàn toàn khôi phục.

Kế tiếp, tới sân chiêu đãi khách tới từ bên ngoài.

“Phạm đại sư.”

Quân Thường Tiếu ngồi xuống, cười nói: “Ở đã quen chưa?”

Phạm Dã Tử vẻ mặt cạn lời.

Tông chủ Vạn Cổ tông chưa từng nghe nói này cứu mình, hắn cảm kích mãi, nhưng sau khi về đến đại lục, liền mãi không cho rời thuyền, thẳng đến lúc đưa tới Vạn Cổ tông, an trí ở đây.

Sao cảm giác như là bị giam lỏng vậy?

“Quân tông chủ.”

Phạm Dã Tử chắp tay nói: “Quý tông thuộc tính thiên địa rất mạnh, hoàn cảnh lại tốt, quả nhiên là phong thuỷ bảo địa, làm người ta lưu luyến quên về.”

“Đã như vậy, thì đừng đi nữa.” Quân Thường Tiếu cười nói.

Phạm Dã Tử nhất thời trợn tròn mắt.

“Phạm đại sư.”

Vẻ mặt trên mặt Quân Thường Tiếu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nói: “Chú Tạo đường của Vạn Cổ tông ta thiếu một đường chủ, ngươi nếu không chê...”

“Quân tông chủ!” Phạm Dã Tử vội vàng ngắt lời: “Phạm mỗ không màng danh lợi, bốn biển là nhà, khó có thể đảm nhiệm vị trí đường chủ quý tông, còn xin tuyển người cao minh khác đi!”

Làm đại sư trầm mê việc rèn đúc, xưa nay là không gò bó, xưa nay là nhàn vân dã hạc, tự nhiên sẽ không gia nhập tông môn thế lực.

“Không cân nhắc một phen sao?” Quân Thường Tiếu nói.

Phạm Dã Tử chắp tay nói: “Quân tông chủ cứu Phạm mỗ, Phạm mỗ vô cùng cảm kích, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định báo đáp hẳn hoi!”

Câu này rõ ràng đang cảm ơn nhưng từ chối, rõ ràng có dự định rời khỏi.

Bị nhốt ở Đông Hải Ngư Châu mấy chục năm, hôm nay thật không dễ gì trở về, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, ví dụ như đi gặp lão thân mật, đi gặp người thân bạn bè.

“Được rồi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Thanh Dương, Tội Kỷ đưa Phạm đại sư xuống núi.”

Ở trên việc chiêu mộ nhân tài, hắn luôn kiên trì chuẩn tắc ‘không làm khó người ta’.

“Vâng!”

Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đi tới, một người đỡ một cánh tay, lấy phương thức nâng mang Phạm Dã Tử nâng lên.

“Hai vị, sơn môn không phải ở bên kia sao? Các ngươi đây là muốn dẫn Phạm mỗ đi chỗ nào thế?”

“Đi rồi là biết.”

“Ồ.”

“Kẹt...!”

“Kẹt...!”

...

Trong phòng giam, vẻ mặt trên mặt Phạm đại sư trở nên đặc sắc.

Lúc trước hắn có cảm giác bị giam lỏng, hôm nay thì thật sự bị giam, nguyên nhân là từ chối Quân Thường Tiếu chiêu mộ!

Triệu Đậu Đậu vẻ mặt vui vẻ nói: “Lại có một người bạn tù mới?”

“Lão nhân.”

“Ngươi sao lại vào đây?”

“...”

Phạm đại sư đứng lên, tới trước cửa phòng giam túm lấy hàng rào, lớn tiếng nói: “Quân tông chủ, ngươi sao lại nhốt ta lại!”

“Đừng hô nữa.”

Triệu Đậu Đậu nằm ở trên giường ván gỗ, nói: “Chỉ cần bị nhốt vào phòng giam, trừ phi đồng ý yêu cầu của Quân tông chủ hoặc bảo người ta cầm tiền đến chuộc mới có rời khỏi khả năng, nếu không, sẽ vĩnh viễn không có ngày ra tù.”

Lĩnh ngộ đau cỡ nào!

Phạm đại sư ủ rũ ngồi xuống, ngửa đầu thở dài: “Mới ra khỏi miệng cọp lại vào hang sói!”

Đến đây.

Nhà tù Vạn Cổ tông giam giữ bốn tù phạm.

Phân biệt là canh gà tâm linh Triệu Đậu Đậu, Lục cân ca cứng rắn kiên định, vương giả mạnh nhất Viên công tử, cùng với Phạm đại sư không màng danh lợi.

Như vậy vấn đề đến rồi.

Bốn vị nhân tài, ai sẽ ra tù đầu tiên?

------------


Bình Luận (0)
Comment