Chương 1077. Thần binh riêng của Bùi Tinh Thần
Dạ Tinh Thần kế sau Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ, Liễu Uyển Thi vào ở Lăng Tiêu các.
Từ ban đầu giá trị công huân hàng đơn vị, trong thời gian ngắn đạt tới giá trị tối đa, có thể thấy được A Ngưu cung cấp không ít trợ giúp cho tông môn.
Quân Thường Tiếu rất hài lòng, lập tức mua thần binh riêng cho hắn.
Ly Thương, Tế Thiên.
Chỉ cần nghe từ cái tên, đã cảm giác rất trâu bò.
Nhưng, tham khảo vũ khí kỳ quặc riêng trong Thần Binh Các, hình thái chỉ sợ sẽ phi thường khôi hài.
“Tinh Thần.”
Quân Thường Tiếu ngồi ở trên đại điện, vẻ mặt vui mừng nói: “Trong khoảng thời gian này, ngươi vì tông môn trả giá không ít, bổn tọa quyết định ban cho ngươi một món thần binh riêng.”
Mắt Dạ Tinh Thần nhất thời sáng lên.
Từ sau khi thấy thần binh riêng của Lý Thanh Dương, hắn không tiếc buông xuống tôn nghiêm của một gã Võ Đế, ở cứ điểm Tinh Vẫn đại lục chuyển gạch xây tường!
Hôm nay, rốt cuộc... Rẽ mây thấy trăng sáng!
“Vù!”
Quân Thường Tiếu vung tay, hào quang bỗng dưng xuất hiện, sau đó dừng ở trước mặt Dạ Tinh Thần, nói: “Vật này tên là Ly Thương Tế Thiên, từ hôm nay trở đi chính là thần binh riêng của ngươi.”
“Ly Thương Tế Thiên?”
Ánh mắt A Ngưu ca càng thêm sáng ngời lên.
Nhưng, sau khi hào quang tiêu tán, thấy rõ thần binh riêng, vẻ mặt trên mặt nhất thời đặc sắc hẳn lên.
Trong tầm nhìn, có một vò rượu loại siêu lớn, khắc hai chữ ‘Ly Thương, Tế Thiên’, chỗ miệng còn có xiềng xích vờn quanh, bộ phận dư thừa tựa như dùng để đeo trên người.
Vò rượu?
Vò! Rượu! !
Khóe miệng Dạ Tinh Thần kịch liệt run rẩy.
“Tinh Thần.” Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: “Thần binh riêng của ngươi mặc dù có chút kỳ quái, nhưng uy lực vẫn rất mạnh.”
Ly Thương Tế Thiên là vò rượu, ít nhất mạnh hơn cái nồi của Tiêu Tội Kỷ.
Nhưng khiến Dạ Tinh Thần sụp đổ là, mình vừa uống rượu liền con mẹ nó thất thố, vác vò rượu chiến đấu, không phải là mọi lúc nhắc nhở mình, từng làm ra chuyện xấu hổ sao!
Thật ra, Quân Thường Tiếu chọn thần binh riêng hình thái vò rượu, cũng là hy vọng hắn có thể vượt qua tâm ma, thẳng tiến không lùi!
“Tông chủ!”
Dạ Tinh Thần sụp đổ nói: “Ta có thể không nhận không?”
Quân Thường Tiếu nói: “Mỗi đệ tử chỉ có một thần binh riêng, không lấy thì không có nữa.”
“...”
Ở sau khi trải qua giãy dụa nội tâm kịch liệt, Dạ Tinh Thần gian nan nâng tay, chộp vào chỗ miệng vò rượu lớn giơ nó lên.
Ngẫm lại cái nồi to của Tiêu Tội Kỷ, ngẫm lại bao tay màu hồng đỏ của Tử Lân Yêu Vương, một cái vò rượu có thể tiếp nhận! Ít nhất đeo ở sau người rất có phong phạm đại hiệp!
“Vù!”
Một ký ức theo bàn tay nháy mắt ùa vào thức hải.
Một lát ngắn ngủi sau, Dạ Tinh Thần đã biết tác dụng cùng kỹ năng tất sát, ánh mắt uể oải một lần nữa toả sáng!
Đây tuy là một cái vò rượu, nhưng tác dụng thật sự là dùng để đựng rượu... Ồ, không, là dùng để lấy đầu người ta!
Không sai!
Ly Thương Tế Thiên tương đương Huyết Trích Tử!
Khi người sử dụng tế ra vật ấy cùng tung ra, chỉ cần chụp ở trên đầu đối thủ, sẽ cắt đứt tất cả.
Dạ Tinh Thần trong đối chiến xưa nay thích một chiêu đánh chết, có loại thần binh lấy đầu người này, có thể thấy được Quân Thường Tiếu không phải là sở thích ác ý lựa chọn, mà là trải qua cân nhắc kỹ càng.
...
Hau núi.
Mưa phùn kéo dài, tình thơ ý hoạ.
Dạ Tinh Thần đứng ngạo nghễ trên tảng đá lớn, sau lưng đeo một cái vò rượu cỡ siêu lớn do xiềng xích trói buộc, nếu cắt ngắn mái tóc, kèm theo tô đen mắt, cái trán khắc chữ ‘Ái’, chắc chắn là người đó*.
(*:Gaara trong truyện tranh Naruto)
“Phía sau Dạ sư đệ sao lại đeo một cái vò rượu to?”
“Nghe nói là thần binh riêng tông chủ ban cho!”
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ hội tụ cùng một chỗ, ánh mắt luôn chăm chú vào trên người Dạ Tinh Thần.
“A Ngưu ca.”
Huệ Nhi xa xa nhìn bóng người cao ngạo kia, trên mặt hiện lên mỉm cười.
Nữ tử bình thường có hôn ước với Bùi A Ngưu này, từ sau khi gia nhập Vạn Cổ tông đã luôn tu luyện, cũng luôn trong suốt hóa, chính là vì không đi quấy nhiễu Dạ Tinh Thần.
Nhưng, nàng có thể mạnh mẽ mang bản thân che giấu đi, nhưng vĩnh viễn không giấu được sự quan tâm đối với hắn, thường xuyên vụng trộm tránh ở góc lưu ý.
Cảm tình loại chuyện này, có thể oanh oanh liệt liệt, cũng có thể bình thản như nước.
Huệ Nhi thì thuộc loại người sau, bởi vì A Ngưu ca lạnh lùng đối với mình, chỉ hy vọng cùng hắn sinh hoạt ở Vạn Cổ tông, ngẫu nhiên liếc một cái đã hài lòng.
“Vù!”
Dạ Tinh Thần giơ tay phải, linh năng hội tụ ra, Ly Thương Tế Thiên đeo ở sau người lóe ra hào quang, sau đó bay ra.
“Vù vù vù ———— “
Vò rượu lựa chọn cực nhanh, trong nháy mắt treo ở trước một tảng đá to bằng quả dưa hấu, sau đó miệng vò ép xuống.
“Tốc độ thật nhanh!”
“Nếu không phải phóng thích linh niệm, chỉ sợ không bắt giữ được!”
Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ kinh ngạc nói.
“Ầm!”
Đột nhiên, tiếng nổ vang truyền đến.
Dạ Tinh Thần vung tay phải, Ly Thương Tế Thiên xoay tròn bay vút đến, sau đó lại đeo ở trên người.
Tảng đá lúc trước bị chụp đã chia năm xẻ bảy, hóa thành những hòn đá nhỏ.
“Móa!”
Lý Phi cả kinh nói: “Đây không phải vò rượu, đây là ám khí!”
“Vù!”
Dạ Tinh Thần phất tay lần nữa, Ly Thương Tế Thiên lại bay ra.
Lần này tốc độ khá chậm, mọi người dựa vào mắt thường có thể thấy rõ quỹ tích, nhưng là đều há hốc mồm, bởi vì vò rượu trong quá trình phi hành vô hạn mở rộng ra!
“Vù vù ———— “
Khí thế sắc bén rít gào mà ra!
Nháy mắt, vò rượu hóa khổng lồ chừng ba năm trượng, giống như một đám mây đen như treo ở trên ngọn núi nơi nào đó xa xa, sau đó miệng vò hướng xuống phía dưới.
“...”
Khóe miệng mọi người run rẩy.
Bộ phận đỉnh núi cao nhất bị một cái vò rượu to trực tiếp chụp lên, hình ảnh thật sự có chút kỳ quặc!
“Ầm!”
Tiếng nổ truyền đến, đá vụn lăn lông lốc.
Khi Ly Thương Tế Thiên trở về, dán ở trên lưng Dạ Tinh Thần, đỉnh của ngọn núi bị bao phủ đã hoàn toàn sụp đổ.
Có thể cực nhanh bay ra, hình thái lại có thể phóng to, ám khí này thật không tồi!
Đương nhiên.
Dạ Tinh Thần chỉ cầm để thí nghiệm, mục tiêu đơn giản tảng đá cùng ngọn núi, cho nên uy lực thật sự căn bản khó có thể thể hiện ra.
“Không tệ, không tệ.” Ánh mắt của hắn nổi lên hài lòng.
Hình thái Ly Thương Tế Thiên tuy khiến hắn rất đau khổ, thậm chí trong lơ đãng nhớ tới chuyện sau khi say rượu ngủ ở nhà xí, vịt vòng, nhưng bởi vì ở trên đối địch thuộc loại một đòn đánh chết, trong lòng vẫn rất hài lòng.
Rượu!
Cửa ải này!
Bản đế sẽ bước qua!
Hình ảnh linh tính chuyển đổi, Dạ Đế đại nhân sụp đổ ngồi ở trước bàn cơm, trước mặt bày một chén nhỏ Túy Sinh Mộng Tử, máu trong cơ thể sôi trào, có khả năng miêu tả sinh động.
Tông chủ cho mình thần binh loại hình vò rượu, hôm nay lại cho một chén rượu, đây là muốn xem ta xuất hiện trò xấu sao!
“Tội Kỷ, Thanh Dương.”
Quân Thường Tiếu nói: “Khi các ngươi ra ngoài, tông môn chiêu mộ một nhưỡng tửu sư, rượu này đó là hắn sản xuất, đệ tử khác đều từng uống, các ngươi cũng có thể nếm thử.”
“Nhưỡng tửu sư?”
Dạ Tinh Thần nhíu mày một cái, nhất thời có cảm giác gặp được kẻ địch trời sinh!
“Tông chủ.”
Hắn khoanh tay, ngạo nghễ nói: “Đệ tử đã kiêng rượu.”
Mỗi khi uống rượu thất thố, hắn hạ quyết tâm phải kiêng rượu, hơn nữa còn là từng thề cái loại đó!
Cho dù bày ở trước mặt mình là quỳnh tương ngọc dịch, Dạ Tinh Thần ta cũng không uống!
“Rượu này tên là Túy Sinh Mộng Tử.”
Quân Thường Tiếu nói: “Uống một ngụm nhỏ sẽ không say, ngược lại tinh thần phấn chấn.”
“Xì.”
Dạ Tinh Thần cười lạnh một tiếng.
Mặc kệ ngươi nói ba hoa chích choè, bản đế cũng phải thủ vững tâm niệm kiêng rượu.
“Đương nhiên.”
Quân Thường Tiếu lại bổ sung nói: “Sau khi uống Túy Sinh Mộng Tử, sẽ kích phát lĩnh ngộ đối với thiên địa thuộc tính, thời gian duy trì là cả một ngày.”
Tiêu Tội Kỷ kinh ngạc nói: “Thần kỳ như vậy?”
“Có thể thử chút.”
“Vâng!”
Tiêu Tội Kỷ tửu lượng tạm được, hơn nữa tửu phẩm không tệ, cho nên cũng không sợ Túy Sinh Mộng Tử, lập tức nâng chén uống một hơi cạn sạch, thẳng đến lúc cảm thụ bản thân đối với thiên địa thuộc tính có cảm ngộ tốt hơn, kinh hỉ nói: “Tông chủ, đệ tử đi tụ linh trận trước!”
Trái lại, vẻ mặt Dạ Tinh Thần dữ tợn hẳn lên.
Tiêu Tội Kỷ sau khi uống Túy Sinh Mộng Tử, thiên địa thuộc tính quanh mình chen chúc mà đi, như thế liền đại biểu rượu thực có công hiệu tăng lên thu lấy linh năng!
“Tinh Thần.”
Quân Thường Tiếu nói: “Nếu không uống, cho đồng môn đi, bọn họ khẳng định sẽ cảm kích sự vô tư chia của ngươi sẻ.”
“Đúng đúng!”
Lý Phi và Điền Thất xuất hiện ở cửa phòng ăn, vẻ mặt chờ mong cười lên.
“Hừ.”
Dạ Tinh Thần giơ chén rượu.
Ở dưới mắt bọn họ mang Túy Sinh Mộng Tử uống xuống.
Vào miệng thơm ngọt, hương thơm kéo dài!
Chỉ là, sau khi rượu ngon xuống bụng, lực cồn nháy mắt lao về phía thức hải, hoàn toàn chiếm cứ tư duy của Dạ Đế đại nhân, sau đó... Lại một lần nữa đứt phim.
...
“Đáng chết...”
Sau khi dần dần tỉnh táo, Dạ Tinh Thần ôm đầu nói.
Chờ ký ức một lần nữa trở về, ý thức được mình uống rượu, vội vàng mở mắt nhìn bốn phía.
Hoàn cảnh quen thuộc, giường quen thuộc!
Không sai.
Chỗ ở của mình!
“Vù!”
Dạ Tinh Thần thở phào một hơi, thầm nghĩ: “May mắn, may mắn.”
“Kẹt...!”
Đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn Lý Thanh Dương từ ngoài sân đến, thấp giọng nói: “Dạ sư đệ, lần sau uống nhiều tuyệt đối đừng đi về phía chuồng dê, ta đã mất sức chín trâu hai hổ mới mang ngươi kéo về.”
“Ầm ầm ầm!”
Dạ Tinh Thần đứng ngẩn ra, gặp sét đánh ngang tai!
------------