Chương 1079. Chúng ta là người yêu
Tô Tiểu Mạt rất buồn bực!
Ở loại địa hình chiến đấu hạn chế mình này, tốc độ hoàn toàn không phát huy được, muốn chiến thắng tên to xác giống rồng giống rắn này thật sự phi thường khó khăn.
Trong nhẫn không gian của hắn có bộ đồ Chân Dương, có các loại trang bị tông chủ cho.
Nhưng, trước mắt đã mang tu vi thật sự bại lộ ra, nếu lại vận dụng những thứ này, khẳng định sẽ làm Hạ Thủy Vân càng thêm nghi kỵ!
Làm sao bây giờ!
Ta nên làm gì bây giờ!
Tô Tiểu Mạt tâm tính luôn luôn rất ổn bắt đầu rối rắm, cũng nghĩ mãi không hiểu được, linh thú ẩn thân ở chỗ sâu nhất của Ma Long Quật, vì sao sẽ đột nhiên lao ra!
“Rống!”
“Rống!”
Ngay lúc này, tên to xác há mồm phun đạn pháo năng lượng.
Bởi vì khu vực công kích có Hạ Thủy Vân, khiến Tô Tiểu Mạt chỉ có thể lựa chọn cứng rắn đối kháng.
Vốn là chịu giới hạn bởi địa hình hạn chế, lại có một gánh nặng bị thương, điều này làm hắn đánh phi thường nghẹn khuất.
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm ầm!”
Sau một trận bùng nổ đá hoa cả mắt, các loại đạn pháo tuy bị hóa giải, nhưng Tô Tiểu Mạt lần nữa bạo lui, thẳng đến khi lui đến trước mặt Hạ Thủy Vân, sắc mặt hiện ra bộ dạng dữ tợn.
“Tô Cẩm Đường!”
Nước mắt Hạ Thủy Vân đảo quanh ở đôi mắt, nói: “Ngươi đi đi, ta cầu ngươi!”
Nàng biết, lấy biểu hiện cường hãn của hắn vừa rồi, có thể ngay lập tức chạy thoát, nếu tiếp tục chiến đấu với nó, sớm hay muộn sẽ bị tiêu diệt!
Nữ tử bề ngoài lạnh như băng này, rốt cuộc bị Tô Tiểu Mạt hòa tan.
Giờ này khắc này, nàng chỉ hy vọng hắn có thể an toàn rời khỏi.
Tô Tiểu Mạt cưỡng ép mình bình tĩnh, linh niệm quan sát hoàn cảnh bốn phía, nghĩ không bại lộ càng nhiều con bài chưa lật hơn, làm sao để an toàn chạy thoát, cũng nghiêm túc nói: “Ta sẽ không bỏ ngươi mà đi.”
Nằm vùng Thái Huyền Thánh Tông, hắn luôn diễn, tình cảm đối với Hạ Thủy Vân lại cũng chân thật nhất.
“Vù!”
“Vù!”
Con linh thú đó trườn thân thể nhanh chóng lao tới, sau đó mở ra cái mồm to như chậu máu, luồng khí cường thế cùng với từng đợt mùi thối.
“Tông chủ...”
Tô Tiểu Mạt siết nắm tay, thầm nghĩ: “Việc tới nước này, đệ tử không thể che giấu nữa rồi!”
“Vù!”
“Vù!”
Chân Dương Chiến Giáp khoác lên người, Chân Dương Chiến Ngoa xỏ ở trên chân.
Áo choàng màu đỏ rực bay múa trong sóng khí, màn ảnh chậm rãi vòng ra cho Tô Tiểu Mạt đặc tả khuôn mặt, trên mặt đã đeo Mặt Nạ Chân Dương.
Hạ Thủy Vân trợn tròn mắt.
Giáp chiến, giày chiến đều bộc phát cường thế khí tức, khiến nàng nháy mắt nhận định, đây chắc chắn là trang bị cấp bậc cực cao!
Thái Huyền Thánh Tông cũng có không ít vũ khí trang bị, nhưng căn bản không có loại hình này, hắn sao có thể có? Chẳng lẽ... Là Quân Thiên lão nhân cho hắn?
“Rống!”
Ngay lúc này, linh thú đã điên cuồng lao tới.
“Keng!”
Chân Dương Kiếm ra khỏi vỏ, cuồng phong chi thể và Chân Dương Chiến Ngoa dung hợp, chỉ thấy Tô Tiểu Mạt kéo tàn ảnh lao đi.
Tốc độ này nhanh đến mức Hạ Thủy Vân khó có thể bắt giữ được chân thân!
“Vù —————— “
Kiếm quang bỗng dưng xuất hiện, như xé rách không gian cắt qua, sau đó chỉ thấy máu tươi bắn tung tóe, truyền đến mùi tanh tưởi làm người ta hít thở không thông.
“Rống!”
Linh thú như rồng như rắn thống khổ kêu thảm, cái mồm to mở ra liền bị hung hăng cắt rách một vết kiếm bắt mắt!
“Vù!” Tô Tiểu Mạt vòng đến phía sau bay lên không trung, hai tay nắm ở trên chuôi kiếm, linh năng rót vào thân kiếm, giận dữ hét lớn: “Chết cho lão tử!”
“Phốc!”
Chân Dương Kiếm hung hăng đâm vào sọ não linh thú, sau đó phát cuồng bắt đầu húc ở trong động quật.
Tô Tiểu Mạt không kịp né tránh, nhất thời bị đối phương mang theo va từng phát lên thân tường, thân thể vốn bị thương ngày càng sa sút.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Chỉ một lát, con linh thú kia chết gục ở trên mặt đất.
“Ọe!”
Tô Tiểu Mạt rút kiếm nhảy xuống, nửa quỳ ở trên mặt đất phun ra một ngụm máu.
Nhìn từ trước mắt, nhất định là trạng thái bị thương nặng.
Vấn đề không lớn.
Có đan dược chữa thương, chỉ cần dùng, sau đó lập tức có thể khỏi hẳn.
Nhưng nữ nhân này còn ở đây, không thể quá mức rêu rao, thừa dịp nàng không chú ý...
Đang lúc Tô Tiểu Mạt tự hỏi, Hạ Thủy Vân lao tới, ôm hắn vết thương đầy người, nước mắt rơi như mưa nói: “Huynh vì sao ngốc như vậy! Huynh vì sao phải cứu ta!”
“A...”
Tô Tiểu Mạt nhất thời có chút ngây dại.
Hắn buông Chân Dương Kiếm, cố gắng nâng hai cánh tay mang nàng ôm ngược, cười nói: “Bởi vì, muội là nữ nhân ta để ý nhất.”
“Bốp bốp bốp.”
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng vỗ tay.
Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Phương Linh Ngọc cùng vài tên nội môn đệ tử xuất hiện ở cửa đường hầm, vì thế nhíu mày nói: “Các ngươi sao lại ở đây?”
Hạ Thủy Vân vội vàng buông ra, giữ khoảng cách với hắn, cổ đến má đã trở nên đỏ bừng vô cùng.
Thoát ly hiểm cảnh, khiến nàng dứt bỏ rụt rè xông qua, nhưng không ngờ đồng môn sẽ xuất hiện, vậy khẳng định rất xấu hổ.
“Tô Cẩm Đường.”
Phương Linh Ngọc mặt lạnh nói: “Không ngờ ngươi thực lực mạnh như vậy, có thể tiêu diệt một con linh thú sắp bước vào đỉnh phong.”
Hạ Thủy Vân rất nhanh bình tĩnh trở lại, xoay người nói: “Phương sư tỷ, chúng ta vẫn là nhanh rời...”
“Hạ sư muội.” Phương Linh Ngọc ngắt lời nói: “Ta từng dặn dò ngươi cách xa người này, ngươi không những không nghe, ngược lại làm ra việc vượt qua giới hạn, thật sự làm ta quá thất vọng rồi.”
Hạ Thủy Vân cúi đầu.
“Vù!”
Tô Tiểu Mạt đưa tay, khoác lên vai nàng, nhẹ nhàng túm lại, thản nhiên nói: “Ta cùng Thủy Vân sớm là người yêu, ôm một cái không bình thường sao?”
“Người yêu?”
Phương Linh Ngọc lấy ánh mắt chất vấn nhìn về phía Hạ Thủy Vân.
“...”
Hạ Thủy Vân lâm vào trần mặc, một lát sau mới mở miệng nói: “Không sai, chúng ta là người yêu!”
Nàng biết Phương Linh Ngọc không thích Tô Cẩm Đường, nhưng lúc này, nếu mình một mực phủ nhận, khẳng định sẽ làm hắn rất đau lòng.
“Xin lỗi.”
Tô Tiểu Mạt tới gần, nhẹ nhàng hôn ở trên trán Hạ Thủy Vân, nói: “Để muội bị thương rồi.”
Đây là đang khiêu khích Phương Linh Ngọc!
Nhưng, khuôn mặt nhỏ của Hạ Thủy Vân lại càng đỏ hơn, cũng kèm theo cảm giác nóng rát, sau đó như tiểu nữ sinh nhu nhược tựa vào trên vai hắn.
Đã thừa nhận quan hệ người yêu, bị hắn bắt nạt cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Ánh mắt Phương Linh Ngọc nổi lên sát khí mãnh liệt.
“Tiểu tử!”
Nàng đi từng bước tới, nói: “Ta từng nói, ngươi không xứng với Hạ sư muội!”
Tô Tiểu Mạt tựa Hạ Thủy Vân đứng lên, thản nhiên nói: “Xứng xứng hay không, ngươi nói quyết định được? Ngươi bao tuổi rồi?”
Nữ nhân này khẳng định thấy một màn mình vừa rồi cùng linh thú đại chiến, thực lực đã bị biết, vậy không cần che che giấu giấu nữa.
“Tô Cẩm Đường!”
Bốn nội môn đệ tử theo kịp, trợn mắt nhìn nói: “Ngươi nói chuyện với Phương sư tỷ như thế nào vậy!”
Tô Tiểu Mạt thản nhiên nói: “Một đám chó liếm.”
“Ngươi nói cái gì!”
“Có gan nói thêm câu nữa!”
Ánh mắt bốn người lửa giận càng vượng hơn nữa, tu vi cấp bậc Võ Vương bùng nổ, hiển nhiên có tính toán ra tay vào bất cứ lúc nào.
Một màn vừa rồi Tô Tiểu Mạt gạt bỏ linh thú, làm bọn họ phi thường chấn động, nhưng bây giờ hoàn toàn không sợ, dù sao đối phương đã bị thương nặng, chỉ cần Phương sư tỷ hạ lệnh, khẳng định sẽ ra tay dạy dỗ.
“Chó liếm chó liếm.”
Tô Tiểu Mạt lạnh nhạt nói: “Liếm đến cuối cùng hoàn toàn không còn gì hết.”
Lời ấy như nháy mắt điểm hỏa kho thuốc nổ, khiến bốn người ai cũng lửa giận ngập trời.
“Tiểu tử.”
Phương Linh Ngọc mặt lạnh lùng nói: “Công khai mở lời sỉ nhục sư huynh, căn cứ tông quy Thái Huyền Thánh Tông...”
“Bớt con mẹ nó lải nhải tông quy cái gì với lão tử.” Tô Tiểu Mạt ôm Hạ Thủy Vân, lời nói cực kỳ ngạo nghễ nói: “Nếu muốn đánh, lão tử phụng bồi bất cứ lúc nào!”
------------