Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1088 - Chương 1088. Nhân Quả Luân Hồi, Báo Ứng Khó Chịu

Chương 1088. Nhân quả luân hồi, báo ứng khó chịu
Lấy trạng thái nổi nóng của Quân Thường Tiếu, đại điện Thái Huyền Thánh Tông khẳng định không giữ được, phải bị phá dỡ.

Nhưng, ở lúc mấu chốt này, Lục Thiên Thiên chạy tới, quỳ gối trên ngọn núi khẩn cầu tông chủ buông tha Thái Huyền Thánh Tông.

Từng rất nhiều trường hợp, đều hy vọng Cẩu Thặng phải quả quyết đừng nhân từ, vì sao sẽ cầu tình cho một cái tông môn đuổi mình đi còn phế tu vi?

Bởi vì nơi này chán ghét như thế nào nữa, chung quy là ngôi nhà mình từng sống.

Lục Thiên Thiên từ nhỏ được cố thái trưởng lão thu lưu, cũng coi là con của mình, thậm chí tuổi thọ hết, truyền thụ Thái Huyền Băng Tâm Quyết, khiến nàng có cơ hội cho dù bị phế tu vi còn có thể quật khởi lần nữa.

Một cái quỳ này, tuy khuyên can Quân Thường Tiếu đang nổi nóng nương tay, thật ra cũng là đang quỳ với cố thái trưởng lão từ nhỏ yêu thương mình, nói cho bà trên trời có linh thiêng, mình trở lại rồi!

Lục Thiên Thiên người lạnh tâm không lạnh.

Nàng có thất tình lục dục, cũng có một trái tim biết ơn.

Ngay cả Thái Huyền Thánh Tông phế bỏ tu vi rồi còn đuổi mình đi, nhưng xem ở trên phần thái trưởng lão, cũng không hy vọng tông môn lão nhân gia bà từng thủ hộ hủy diệt từ đây.

Chính là như thế, sau khi gia nhập Vạn Cổ tông, đối với chuyện cũ không đề cập tới một chữ nào, lấy tất cả đều phương thức quá khứ đi đối mặt.

Nhưng mà...

Nàng không chủ động nói ra, Quân Thường Tiếu sẽ chủ động tìm kiếm.

Đại đệ tử của ta chưa phạm tội ác tày trời, các ngươi đuổi thì đuổi, còn muốn phế bỏ một thân tu vi, đây không phải ép người ta tới chỗ chết sao?

Quả thật bổn tọa cảm kích Thái Huyền Thánh Tông các ngươi, chưa đuổi Lục Thiên Thiên, thì không có đại đệ tử Vạn Cổ tông bây giờ, nhưng cái này chung quy không thể che giấu cách làm giết người tru tâm của các ngươi, cho nên vô luận mấy năm trước, hay là mấy vạn năm trước, ta đã biết, nhất định phải đòi câu trả lời!

Giả thiết giờ phút này mang đương sự đổi thành Dạ Tinh Thần.

Hắn năm đó bị ám toán, khiến linh hồn ở địa tâm uẩn dưỡng mấy ngàn năm trước mới kéo dài hơi tàn sống lại, Quân Thường Tiếu sau khi biết sẽ thờ ơ?

Đúng vậy.

Dạ Đế năm đó chưa gia nhập Vạn Cổ tông.

Nhưng hắn bây giờ là đệ tử của bổn tọa, mọi thứ kiếp trước kiếp này đều có liên quan với ta!

Lục Thiên Thiên phi thường hiểu tính cách Quân Thường Tiếu, biết hắn lần này quậy có thể sẽ mang sự tình phát triển đến cục diện phức tạp không thể điều tiết khống chế, cho nên chỉ có thể quỳ xuống thỉnh cầu.

Cái khác không nói.

Một chiêu này con mẹ nó quá hiệu quả.

Lửa giận bốc lên đầu của Quân Thường Tiếu nhất thời bình tĩnh lại.

Đệ tử đã không muốn truy cứu sai lầm Thái Huyền Thánh Tông từng phạm, mình cũng chỉ có thể đánh trống thu binh.

Nhưng... Phương Linh Ngọc từng có ân oán với Lục Thiên Thiên, lúc trước lại ở Ma Long Quật gài Tô Tiểu Mạt, không giết ả khó giải mối hận trong lòng!

Lục Thiên Thiên tựa như có thể nhìn trộm suy nghĩ trong lòng hắn, đáp trước mặt nữ nhân kia, trực tiếp khởi xướng chiến đấu sinh tử.

“Lục Thiên Thiên...”

Phương Linh Ngọc nằm ở trên mặt đất hiện ra bộ dáng thống khổ, ánh mắt lóe lên sự tức giận, nói: “Ngươi muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”

Ở Ma Long Quật lấy thân thể điên cuồng tấn công thân tường, lại bị linh năng Quân Thường Tiếu bá đạo trói buộc, ả bây giờ đã bị thương nặng, làm sao đứng dậy chiến một trận với nàng.

“Vù!”

Lục Thiên Thiên vung tay, đan dược chữa thương bay vào trong miệng Phương Linh Ngọc.

“...” Quân Thường Tiếu có chút đau thịt thầm nghĩ: “Hời cho nữ nhân này rồi.”

Phương Linh Ngọc sau khi dùng đan dược chữa thương, thương thế nhanh chóng khôi phục, vẻ mặt ngạc nhiên đứng lên, khó có thể tin nói: “Ngươi cho ta ăn cái gì!”

“Thôi Mệnh Đan (đan đòi mạng).”

Lục Thiên Thiên nhẹ nhàng gọi ra Hàn Mang Kiếm, thản nhiên nói: “Tế ra vũ khí của ngươi, để ta nhìn xem nữ tử từng mọi cách lấy lòng đối với ta, hôm nay trưởng thành đến mức nào rồi.”

Phương Linh Ngọc cũng có thể chất hệ Băng.

Nhưng đứng ở trước mặt nàng, vô luận khí chất dung mạo đều bị hủy diệt trong nháy mắt.

“Keng!”

Phương Linh Ngọc rút kiếm khỏi vỏ, hận nói: “Lục Thiên Thiên, ta đã sớm không phải ta trước kia rồi!”

“Vù vù!”

Thuộc tính hệ Băng tràn ngập ra, hội tụ ở trên kiếm khí, hình thành những hạt băng.

“Vù!”

Nàng bước ra một bước, thi triển băng hệ kiếm pháp của Thái Huyền Thánh Tông, khí cực hàn tùy ý khuếch tán, hình thành bóng kiếm sặc sỡ loá mắt, sau đó...

“Phốc!”

Đột nhiên, kiếm quang lóe lên.

Phương Linh Ngọc ngây người, sau đó sắc mặt dữ tợn hẳn đi.

“Đinh đương!”

Binh khí bởi vì bị đánh đứt gân tay, theo máu tươi rơi xuống đất.

“Vù ———————— “

“Phốc!”

Kiếm quang lóe lên lần nữa!

Tay trái Phương Linh Ngọc cổ tay cũng hiện ra vết kiếm dài nhỏ, máu tươi bắn tung tóe, trình độ dữ tợn của sắc mặt càng thêm mãnh liệt.

“Yếu như vậy?”

Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ lắc đầu.

Bọn họ cho rằng thiên tài Thái Huyền Thánh Tông trọng điểm bồi dưỡng này thực lực sẽ phi thường mạnh, có thể cùng đại sư tỷ đánh mấy chục chiêu, không ngờ dễ dàng đã bị phế bỏ hai tay.

Lục Thiên Thiên thu kiếm, thản nhiên nói: “Vẫn yếu như năm đó.”

“...”

Phương Linh Ngọc sắc mặt dữ tợn như ma quỷ, trong lòng dâng lên sự không cam lòng mãnh liệt.

Nữ nhân này rõ ràng bị phế tu vi, cho dù có biện pháp chữa trị, nhưng ngắn ngủn vài năm, vì sao sẽ trở nên càng cường đại hơn!

Trước kia Lục Thiên Thiên là sư tỷ của nàng, từ tu vi võ đạo mà nói chỉ là có chênh lệch nhất định, hôm nay lại đối lập cao không thể chạm tới!

Vì sao!

Đây là vì sao!

“Vù!”

Đột nhiên, Lục Thiên Thiên bất ngờ tới gần, bàn tay ẩn chứa lực lượng cực hàn trực tiếp đánh ở chỗ đan điền, linh hạch bên trong đột nhiên sụp đổ, mang đến đau đớn mãnh liệt, khiến ả lập tức ngất đi.

Hai tay bị phế, đan điền bị phế.

Phương Linh Ngọc tương đương bị ngược đãi cuộc sống không thể tự gánh vác.

Phế bỏ tu vi Lục Thiên Thiên là ả xui khiến, hôm nay rơi vào kết cục như thế cũng coi như trừng phạt đúng tội.

Về phần kẻ chấp hành Khúc trưởng lão, cũng bị Quân Thường Tiếu một cước đá cho kinh mạch đứt từng khúc, cho dù thương thế khôi phục, về sau có thể tiếp tục tu luyện võ đạo hay không cũng là con số chưa biết.

Nhân quả luân hồi, báo ứng khó chịu.

“Tông chủ.”

Lục Thiên Thiên thu kiếm vào vỏ, nói: “Chúng ta trở về đi.”

“Không giết ả, để tuyệt hậu hoạn sao?” Quân Thường Tiếu hỏi.

Lục Thiên Thiên nói: “Tông chủ không phải từng nói tha người ta một mạng còn hơn xây bảy tầng tháp sao?”

“A?”

Quân Thường Tiếu ngẩn ra, thầm nghĩ: “Bổn tọa từng nói?”

Hệ thống nói: “Kí chủ năm đó tới Thanh Dương thành tham gia trăm tông chiêu mộ, khi cứu Lý Thanh Dương từng nói cứu người một mạng hơn xây bảy tầng tháp.”

“Tha người và cứu người ý tứ không giống nhau!”

Nhưng.

Giờ cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, lời bổn tọa nói nàng thế mà còn nhớ ở trong lòng.

Hệ thống chém thêm một đao: “Thế giới dùng võ vi tôn, cứu người không liên quan, quả thực ngốc đến mức tận cùng, tự nhiên sẽ làm đại đệ tử khắc sâu ấn tượng.”

...

Kẻ đề nghị cùng kẻ chấp hành phế bỏ tu vi Lục Thiên Thiên nhận khiển trách giống nhau, Quân Thường Tiếu cũng không làm khó dễ Thái Huyền Thánh Tông nữa, lập tức mang đệ tử rời khỏi.

Nhưng…

Trước khi xuống núi, quay đầu nhìn về phía tông chủ Thái Huyền Thánh Tông, thản nhiên nói: “Ngươi kẻ làm tông chủ này rất không xứng chức, vẫn là nhanh chóng từ nhiệm, giao cho người có năng lực đảm nhiệm đi.”

Sắc mặt Tư tông chủ khó coi đến cực điểm.

“Chúng ta đi.”

Ở dưới cái nhìn chăm chú của các lộ cường giả, Quân Thường Tiếu dẫn người nghênh ngang rời khỏi, mấy chục vạn hung thú hội tụ chân núi cũng đều rút lui.

Đến đây, nguy cơ của Thái Huyền Thánh Tông được giải trừ.

Trả trả giá là sơn môn, hộ tông đại trận bị phá, Khúc trưởng lão cùng đệ tử trọng điểm bồi dưỡng bị phế.

Ồ, đúng rồi.

Còn có một nội môn nữ đệ tử bị đệ tử Vạn Cổ tông lừa chạy mất!

...

“Buông ta ra!”

“Không buông! Không buông! Không buông đấy!”

“Huynh...”

“Tông chủ không cần ta nữa, ta không thể lại mất đi muội, từ hôm nay trở đi chúng ta cùng nhau lưu lạc chân trời, bốn biển là nhà, ừm... Tốt nhất sinh thêm cho ta mấy đứa con trai, kéo dài hương khói cho Tô gia!”

Trên bầu trời, Tô Tiểu Mạt bay đi cực nhanh, tùy ý Hạ Thủy Vân ở trong lòng giãy dụa cũng không buông tay, bởi vì buông lỏng tay tình yêu sẽ không còn nữa!

------------


Bình Luận (0)
Comment