Chương 1120. Đây, chính là thực lực của ta
Mân Côi nữ hoàng ở lúc chinh chiến các đại vị diện, từng ngẫu nhiên đạt được một quyển bí tịch tàn quyển ẩn chứa khí tức chí cao vô thượng.
Tư chất võ đạo của nàng rất mạnh, nhưng trải qua nghiên cứu dài đến mấy chục năm, chỉ thăm dò võ kỹ lĩnh ngộ có thành tựu, có thể hội tụ chùm tia sáng màu cam uy lực bất phàm.
Chủ yếu vẫn là bí tịch ghi lại chi tiết, chỉ có tu luyện tàn quyển 1 mới có thể tu luyện tàn quyển 2.
Nói cách khác.
Mân Côi nữ hoàng không có tàn quyển 1, cho dù tư chất yêu nghiệt cũng không cách nào tu luyện có thành tựu.
Vấn đề này không lớn, bởi vì nàng để ý không phải là võ kỹ, mà là bản thân bí tịch ẩn chứa một loại năng lượng đặc thù.
Rất mạnh!
Phi thường mạnh!
Dựa vào cảm giác lực siêu mạnh của nữ nhân, Mân Côi nữ hoàng thậm chí đoán, nếu mình có thể mang năng lượng chứa trong bí tịch tìm hiểu rõ ràng, tất nhiên sẽ thu hoạch to lớn khó có thể tưởng tượng.
Nếu Hà Vô Địch biết ý tưởng của nàng, khẳng định kinh ngạc than thở ở thế giới phàm trần, vậy mà lại có người có thể phát hiện trong Thất Huyền Hà Quang Phá giấu một tia ý nghĩa thâm ảo.
Mân Côi nữ hoàng tuy có thể cảm giác được tàn quyển cất giấu bí mật, nhưng trước sau khó có thể thăm dò huyền bí trong đó, cho nên chỉ có thể cất chứa bên người, không có việc gì lấy để nghiên cứu một chút.
Nhưng...
Đột nhiên có một ngày tàn quyển biến mất!
Chính là loại đó, thần bí biến mất không rõ lý do!
Mân Côi nữ hoàng phản ứng đầu tiên là có người thừa dịp mình không chú ý, trộm bí tịch đi, cho đến khi nghe được Quân Thường Tiếu hô ra ‘Thất Huyền Hà Quang’ cùng với chữ ‘Phá’ cuối cùng, liền khẳng định không chỉ có bị trộm, còn là bị hắn trộm!
Nữ hoàng đời thứ tư Hồn tộc đại lục dục vọng chiếm hữu rất mạnh, nào dễ dàng tha thứ loại hành vi trộm tới trên đầu mình này, vì thế bất chấp tất cả, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Cẩu Thặng, một trận thao tác đại bùng nổ mãnh như hổ!
Nàng đánh xuống một chưởng này, mặt đất mấy chục dặm nháy mắt sụp xuống, hình ảnh quả thực quá khủng bố!
“Ừm?”
Nhưng, khi bụi đất dần dần tan đi, Mân Côi nữ hoàng lại nhíu mày.
“Rắc rắc rắc!”
“Rắc rắc rắc!”
Tiếng xương khớp vang thanh thúy truyền đến.
Nắm tay Quân Thường Tiếu xuất hiện ở trong tầm nhìn.
Mặt đất chung quanh tuy lõm xuống mấy trượng, chỉ có nơi hắn đứng còn bảo trì tính hoàn chỉnh, cũng chưa bị lực lượng bá đạo trực tiếp nghiền áp.
Mân Côi nữ hoàng kinh ngạc nói: “Thì ra ngươi là Phản Phác cảnh!”
“Vù!”
Cả người Quân Thường Tiếu biến mất vào hư không.
Chờ màn ảnh theo kịp, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Mân Côi nữ hoàng, nắm tay võ trang sắt thép hội tụ lực lượng bùng nổ đánh tới.
“Rắc rắc rắc!”
Không gian thừa nhận không nổi năng lượng tràn ngập, vỡ vụn như mạng nhện.
“Ầm ——————————— “
Quân Thường Tiếu vẻ mặt lạnh lùng tung một cú đấm, Mân Côi nữ hoàng tuy đã sớm ở trước người bố trí kết giới phòng ngự, nhưng cũng nháy mắt sụp đổ, cả người nhất thời bay xéo ra ngoài.
“Ầm!”
Rơi xuống đất, luồng khí tràn ngập, như hóa thành bàn tay to vô hình hung hăng ép ở mặt đất sau người, khiến nó nháy mắt lõm xuống mười trượng, hình thành hố sâu vừa dài vừa rộng!
“Tên này...”
Mân Côi nữ hoàng chau mày.
Từ vừa rồi ra tay, nàng đại khái phỏng đoán ra, người này bây giờ tu vi không ở dưới mình!
Thì ra, hắn không phải đang nói dối.
Thì ra, hắn sau khi thương thế khôi phục, thật sự phi thường cường đại!
Hồn tộc đại lục khi nào xuất hiện cường giả bực này? Sao chưa từng nghe thủ hạ đề cập!
Cường giả đạt tới Phản Phác cảnh, ở vị diện này tuyệt đối thuộc về một cấp bậc đỉnh nhất, tuyệt đối không thể lặng lẽ vô danh!
“Vù!”
Quân Thường Tiếu thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau Mân Côi nữ hoàng, nhẹ nhàng nâng tay, năng lượng mênh mông hội tụ thành quầng, lạnh lùng nói: “Đây, chính là thực lực của ta.”
Vừa rồi nháy mắt bị đột ngột tấn công, hắn trực tiếp bóp nát Càn Khôn Chi Phù, nay dưới tu vi tăng vọt, không còn bộ dạng ti tiện, quả thực chính là thay da đổi thịt, quả thực tựa như một vương giả mạnh nhất nghiêm túc!
Ta.
Quân Thường Tiếu!
Ở thế giới khác, không phải đến tấu hài!
“Ầm!”
Quầng năng lượng hội tụ trong lòng bàn tay, ở nháy mắt bành trướng đến mức tận cùng sau đó đột nhiên nổ tung, sóng xung kích thật lớn trực tiếp mang không gian nổ sập xuống, chấn động mặt đất vỡ vụn.
“Phốc!”
Mân Côi nữ hoàng chật vật rơi xuống đất, khóe miệng lại hiện lên mỉm cười.
Kẻ này, không làm mình thất vọng!
“Vù!”
Tay ngọc của nàng ở trên hư không vỗ một phát.
“Ông! Ông!”
Không gian run lên khe khẽ, một vũ khí kiểu vầng trăng điêu khắc đồ án hoa hồng, chỉnh thể màu đỏ yêu diễm xuất hiện.
Mân Côi nữ hoàng nhẹ nhàng ngồi ở bên trên, chân phải gác lên trên chân trái, như đại tỷ tỷ chưa hết tính trẻ con chơi xích đu cười nói: “Lời nói mới rồi bổn hoàng thu hồi.”
Tu vi Quân Thường Tiếu tăng lên, thực lực không ở dưới mình, khiến nàng nghiêm túc đối đãi, lấy ra binh khí riêng —— Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao.
Làm nữ hoàng chinh chiến các vị diện lớn mấy ngàn năm, vũ khí trang bị khẳng định không ít, chỉ là ngày thường rất ít phát huy công dụng, bởi vì gặp đối thủ quá yếu.
Mân Côi nữ hoàng nói: “Bổn hoàng vũ khí này lấy ra phải thấy máu, cho nên...” Thanh âm trầm thấp xuống: “Ngươi phải làm giác ngộ sẽ chết.”
“Vù!”
Vừa dứt lời, bay vút đi.
Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao ở dưới chủ nhân điều động theo sát sau đó, lưỡi đao lóe ra hào quang đỏ tươi, như bức thiết khát vọng uống máu.
“Vù!”
Mân Côi nữ hoàng vung ngón tay, như có dây thừng vô hình nối với binh khí, khiến đối phương nhất thời xoay tròn bắn đi.
“Xì.”
Quân Thường Tiếu cười lạnh một tiếng.
“Vù! Vù!”
Một giây sau, Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao bay tới nháy mắt phân hoá ra vài vòng ánh sáng, từ phương hướng vị trí khác nhau công tới.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, khó có thể phân ra ai thật ai giả!
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Quân Thường Tiếu cất bước lên, vung Chân Dương Kiếm chém ra từng đạo kiếm khí, mang quầng sáng đánh tới đều đánh bay ra ngoài.
“Ông ——— “
Đột nhiên, không gian phía sau chấn động!
Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao thật sự xé rách không gian mà ra, mang theo lực lượng cường đại quét đến.
Quân Thường Tiếu tuy ở ngay sau đó phát hiện được, nhưng không kịp né tránh, chỉ có theo bản năng xoay người giơ kiếm đón đỡ.
“Đinh!”
“Rắc!”
“Vù ———————— “
Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao dán cổ quét qua, trở về trước người Mân Côi nữ hoàng.
Quân Thường Tiếu đứng ở giữa không trung, vẻ mặt trên mặt dại ra, bởi vì Chân Dương Kiếm nắm ở trong tay đã đứt thành hai đoạn, bộ phận mũi kiếm cắm xuống đất.
“Đứt rồi...”
“Thế mà đứt rồi...”
Quân Thường Tiếu xưa nay lấy chặt đứt vũ khí Phạm đại sư đúc làm vui, hôm nay lại bị người khác chặt đứt vũ khí, còn là Chân Dương Kiếm hàng hệ thống sản xuất, chắc chắn thuộc loại tinh phẩm cao phẩm, quả thật lần đầu tiên trong đời!
Đau!
Cổ truyền đến đau đớn.
Quân Thường Tiếu theo bản năng nâng tay đi sờ, cảm giác ẩm ướt, thu hồi nhìn qua thế mà tất cả đều là máu.
Thì ra vừa rồi nháy mắt Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao bay qua, ở trên cổ hắn vạch ra một vết thương dài nhỏ.
Mân Côi nữ hoàng hạ binh khí cùng cổ Cẩu Thặng, thản nhiên nói: “Nếu vũ khí của ngươi tệ chút nữa, bây giờ đầu đã sớm bay ra ngoài.”
“...”
Quân Thường Tiếu tùy tay mang Chân Dương Kiếm đứt gãy ném đi, trong ánh mắt lóe ra tức giận vô tận.
Mân Côi nữ hoàng nói: “Vũ khí của ngươi cùng trang bị trên người mặc hẳn là một bộ, hôm nay thiếu một cái hẳn là không có hiệu quả nhỉ?”
“Ngoan ngoãn mang Thất Huyền Hà Quang Phá tàn quyển 2 giao ra, trở thành người hầu của bổn hoàng, có lẽ còn có thể sống sót.”
Nữ nhân này sao biết ta có Thất Huyền Hà Quang Phá tàn quyển 2?
Đợi một chút!
Đột nhiên, Quân Thường Tiếu nhớ tới mình ở sau khi mua phá tàn quyển 2, bên trên tồn tại mùi hoa hồng nồng đậm.
Hắn vội vàng lấy linh hồn thể dung nhập nhẫn không gian, mang bản gốc lấy ra ngửi ngửi, sau đó cùng mùi trong không khí bên ngoài lưu lại đối chiếu, ra đáp án là: “Chính là mùi này!”
------------