Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1121 - Chương 1121. Thứ Ta Đạt Được, Thì Thuộc Về Ta

Chương 1121. Thứ ta đạt được, thì thuộc về ta
Tàn quyển 2 còn sót lại mùi hoa hồng cùng mùi hoa hồng trên người Mân Côi nữ hoàng phát ra giống nhau như đúc, cái này nhất thời khiến Quân Thường Tiếu rất mê mang.

Thứ ta mua từ thương trong thành, sao có thể có mùi của nàng chứ?

“Cái này...” Hệ thống xấu hổ giải thích: “Bộ phận thương phẩm trong thương thành, ở sau khi kí chủ mua tới tay, có lẽ là từ vị diện khác chuyển tới.”

Vẻ mặt Quân Thường Tiếu nhất thời đọng lại.

Một lát sau, nói: “Ý tứ ngươi là nói, tàn quyển 2 này thật ra ngay từ đầu là của nữ nhân này, ta sau khi từ thương thành mua liền tương đương từ trong tay nàng nhận lấy, thuộc loại hàng second-hand?”

“Không sai.” Hệ thống nói.

Có liên quan loại chuyện này, nó đã sớm biết, nhưng không ngờ người của hai vị diện khác nhau thế mà sẽ gặp nhau!

Phải biết rằng, ở trên một đại lục, lấy đi đồ của người khác, lúc còn sống cũng chưa chắc sẽ gặp được, càng đừng nói vị diện xa xôi, lại có hệ thống khác nhau!

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Quân Thường Tiếu bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: “Khó trách nàng sẽ nói ta là trộm vặt!”

Oan uổng!

Rõ ràng là hệ thống thương thành làm, ta còn bị che mắt không biết tình huống đâu!

“Chờ một chút!”

Quân Thường Tiếu vội vàng dò hỏi: “Thất Huyền Hà Quang Phá thuộc về một bộ phận thương phẩm đó, tàn quyển 1 cũng là từ vị diện khác trộm tới?”

“Ặc...”

Hệ thống nói: “Hẳn là đúng rồi.”

“...”

Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: “Cái này nếu như thực lực kẻ bị trộm rất mạnh, ta về sau đi các vị diện đi bộ, còn không phải cẩn thận để tránh bị phát hiện?”

“Hẳn là sẽ không khéo như vậy đâu.” Hệ thống nói.

Hà Vô Địch nếu biết chân tướng khẳng định lớn tiếng rít gào: “Chính là khéo như vậy!”

Đương nhiên.

Hắn bây giờ cũng không biết, tàn quyển là bị Quân Thường Tiếu trộm đi, luôn tưởng tượng Vạn Cổ tông là Thất Huyền Thánh Tôn sáng chế, tồn tại tàn quyển bản phụ là trước khi phi thăng lưu lại, cho nên cam nguyện làm một quan môn đệ tử.

“Còn có tàn quyển 3!”

Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: “Cũng là trộm đến?”

Hệ thống nói: “Kí chủ đang chiến đấu, xin mang tâm tư dùng ở trên chính sự!”

“Cũng đúng!”

Quân Thường Tiếu thu hồi tạp niệm, nhìn về phía Mân Côi nữ hoàng, cười lạnh, thầm nghĩ: “Nếu trộm của người khác, bổn tọa có thể còn có chút hổ thẹn, đã trộm của ngươi, vậy thì quá sướng rồi.”

Thiếu chút nữa bị Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao cắt cổ, thiếu chút nữa đầu một nơi mình một nẻo, độ hảo cảm của Cẩu Thặng đối với nữ nhân này đã từ 0 ngã xuống đến âm 999 điểm.

Thấy khóe miệng hắn hiện lên nụ cười khinh thường, Mân Côi nữ hoàng mặt lạnh nói: “Ngươi không tính giao ra tàn quyển?”

“Xin lỗi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Thứ ta đạt được, thì thuộc về ta rồi, nào có đạo lý lại giao ra chứ.”

Câu này biến tướng thừa nhận, Thất Huyền Hà Quang Phá tàn quyển 2 chính là mình trộm, điều này làm Mân Côi nữ hoàng nổi trận lôi đình, lập tức thao túng Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao đánh tới.

Quân Thường Tiếu nâng tay chộp một phát trên không, Cửu Thiên Thập Địa Phách Thiên Thương hào quang bảy màu bỗng dưng xuất hiện, nhất thời bùng nổ vô thượng uy lực trên tuyệt phẩm mới có!

Luận võ khí?

Xin lỗi, Cẩu Thặng cũng không yếu!

“Một điểm ánh sáng lạnh tới trước, sau đó thương ra như rồng!”

“Vù!”

“Vù!”

Quân Thường Tiếu hai tay cầm thương, đầu thương xoay tròn cực nhanh, mang theo lực lượng đảo loạn không gian hung hăng đâm ra.

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Hào quang trăng non rậm rạp huyễn hóa ra bị bắn bay hết ra ngoài, thậm chí chân thân từ hư không thoát ra, vẫn không thể tránh né bị đầu thương đánh bay ra ngoài.

“Vù!”

Mân Côi nữ hoàng phất tay, Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao như bum-mê-răng quay về trước người, nhìn binh khí tràn ngập ánh sáng bảy màu đó, kinh ngạc nói: “Không ngờ ngươi còn có vũ khí mạnh hơn.”

“Vù!”

“Vù!”

Quân Thường Tiếu cho một bộ Nhạc gia thương pháp, phi thường ngu ngốc bày ra tư thái cầm thương đứng tấn, ngạo nghễ nói: “Bằng không thế nào.”

“Vù!”

Mân Côi nữ hoàng giật áo choàng, hiển lộ ra dáng người nóng bỏng, sau đó mang Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao lơ lửng ở trước mặt, nói: “Có tu vi cùng binh khí không kém gì bổn hoàng, vậy thì đánh một trận hẳn hoi đi.”

Ý tứ này, hóa ra vừa rồi đang làm nóng người?

“Vù!”

“Vù!”

Quân Thường Tiếu bay vút đi, linh năng rót vào trong thương, triển khai điên cuồng đâm tới, chỉ thấy từng đạo hào quang bảy màu bùng nổ ra.

Bởi vì không chuyên môn thương pháp, chỉ có trực tiếp như thế nào đến như thế đó.

Cái khác không nói.

Đạt tới loại thực lực cấp bậc này của hắn, cho dù không có võ kỹ xứng đôi với nó, vẫn có thể bùng nổ uy năng rung động thiên địa!

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Mân Côi nữ hoàng xông lên, nàng trước sau không cầm Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao, thứ sau như tâm ý tương liên với nàng, tự ở phía trước triển khai thế công, mang thương đâm tới phá hết đi.

“Đinh! Đinh! Đinh!”

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Trong khoảnh khắc, hai người ở trên bầu trời triển khai áp sát giao thủ kịch liệt, các loại năng lượng điên cuồng gào thét, như bàn tay to bá đạo vô tình cạy ra từng mảng vách ngăn không gian.

May mắn ở đây cực kỳ hẻo lánh, lại không có thành trì tồn tại, nếu không đã sớm không chịu nổi gánh nặng bị dư uy hủy diệt!

Mà theo Quân Thường Tiếu và Mân Côi nữ hoàng đấu bất phân cao thấp, các loại uy năng dần dần khuếch tán ra ngoài, kinh động võ giả Hồn tộc khoảng cách xa xôi.

“Đó là cái gì?”

“Hình như đang chiến đấu nhỉ?”

Võ giả ở ngoài vạn dặm thấy không rõ tình huống giao chiến, nhưng có thể bắt giữ được cuối bầu trời thỉnh thoảng có ánh sáng bảy màu lóe lên.

...

“Đây là khí tức của nữ hoàng đại nhân!”

“Chẳng lẽ có kẻ địch mạnh đến xấm phạm, đang kịch chiến với họ?”

“Đi! Đi!”

Thành trì nữ hoàng ở, cường giả phương diện Hồn tộc bay đi cực nhanh, hướng về phương hướng vị trí khí tức truyền đến chạy đi.

Quân Thường Tiếu luôn chê võ giả vị diện này thực lực phổ biến thấp, nhưng ở trong thời gian ngắn ngủi, ít nhất có mấy chục cường giả Hồn tộc có thể so với cấp độ Võ Thánh chạy qua.

Bán Thánh ba con số, Võ Hoàng bốn con số!

Bọn họ từ thành thị nữ hoàng xuất phát, chỉ cần trong lơ đãng phát ra khí thế đã phi thường khủng bố!

Võ giả Hồn tộc thống nhất hành động tất cả đều là theo nữ hoàng Nam chinh Bắc chiến, không chỉ có tu vi cao, phương diện thực chiến cũng con mẹ nó mạnh!

Có thể nói.

Đây tuyệt đối là lực lượng đứng đầu tinh nhuệ nhất của Hồn tộc đại lục.

Dựa theo kịch tình trò chơi, Quân Thường Tiếu tiến vào phó bản, trước từ những kẻ nhỏ đánh, cuối cùng một đường đánh tới thành thị nữ hoàng khiêu chiến BOSS lớn cuối cùng, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, nửa bộ phận trước không có, bắt đầu trực tiếp gặp luôn BOSS lớn.

“Ầm!”

“Ầm!”

Trên bầu trời, chiến đấu tiến vào gay cấn!

Ở dưới Càn Khôn Chi Phù tăng thêm, Quân Thường Tiếu tạm thời có được thực lực Phản Phác cảnh của Hồn tộc đại lục, có thể ngang hàng với Mân Côi nữ hoàng, về phần vũ khí hai người cũng ngang hàng, cho nên giao thủ mấy trăm chiêu, đánh thẳng đến trời sụp đất nứt, cũng chưa phân ra cao thấp!

“Đáng giận!”

Quân Thường Tiếu sốt ruột rồi.

Càn Khôn Chi Phù có hạn chế thời gian.

Nếu mình không thể chiếm cứ ưu thế mang nàng đánh bại, một khi tiến vào thời kỳ suy yếu, vậy không phải xong con bê rồi.

Trừ chưởng ấn đến từ thượng giới, đây tuyệt đối là đối thủ khó cuốn nhất khó giải quyết nhất Quân Thường Tiếu xuyên việt đến nay gặp được, không có ‘một trong những’!

Hối hận!

Không nên lỗ mãng tiến vào Hồn tộc đại lục như thế!

“Vù!”

“Vù!”

Ngay lúc này, trên bầu trời nơi xa bay tới từng luồng hào quang, tựa như châu chấu quá cảnh.

“Ầm!”

“Ầm!”

Quân Thường Tiếu lại cùng Mân Côi nữ hoàng đấu một chiêu, nhìn thấy mấy chục luồng hào quang trước nhất, thực lực tất cả ở cấp bậc Võ Thánh, lập tức cười lạnh một tiếng nói: “Sợ mình sẽ thua, gọi thủ hạ đến?”

“Thua?”

“Không tồn tại.”

Mân Côi nữ hoàng lạnh lùng quát: “Đều đứng ở ngoài vạn trượng cho bổn hoàng, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào một bước.”

Loại thanh âm ẩn chứa khí tràng nữ hoàng không thể nghi ngờ này nháy mắt dọa mấy chục cường giả Hồn tộc nhao nhao quay đầu, chuẩn xác rời xa vạn trượng, thành thành thật thật lơ lửng ở giữa không trung.

Quân Thường Tiếu nói: “Không hổ là Lăng Bình nữ hoàng thống lĩnh Hồn tộc đại lục, một câu nói ra tựa như hạ đạt thánh chỉ không thể ngỗ nghịch.”

“Lăng Bình nữ hoàng?”

Mân Côi nữ hoàng nói: “Sớm ở mấy ngàn năm trước đã thoái vị rồi.”

Dát!

Quân Thường Tiếu lập tức ngây dại.

Nữ nhân này thế mà không phải Lăng Bình nữ hoàng, vậy nàng... Là ai!

------------


Bình Luận (0)
Comment