Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1140 - Chương 1140. Tất Cả Đều Đã Kết Thúc

Chương 1140. Tất cả đều đã kết thúc
Trong đường hầm thời không, Quân Thường Tiếu đi cực nhanh.

Hắn phải quay về Tinh Vẫn đại lục, bởi vì ra ngoài thời gian quá dài, phi thường nhớ các đệ tử của mình.

Mân Côi nữ hoàng cùng hôn nhân với nàng, tựa như mây khói ngang qua, theo gió mà đi.

“Ta giúp nàng một lần nữa đoạt lại ngôi vị hoàng đế, lấy đi tài nguyên trong quốc khố coi như thù lao.” Quân Thường Tiếu nghĩ.

Hệ thống nói: “Kí chủ, ngươi câu này đã nói lặp lại ba trăm sáu mươi lăm lần.”

“Có nhiều như vậy?”

“Có.”

“Ngươi có ý tứ gì?”

“Không có ý gì, ta chẳng qua muốn nghiên cứu một chút một ít cảm tình vi diệu giữa người với người.”

“Đại ca, ngươi chỉ là hệ thống, chỉ là số liệu, có thể đừng sử dụng lời thoại kinh điển Đại Thoại Tây Du được không!”

“Mân Côi nữ hoàng ở trong lòng ngươi là một dấu chấm than? Hay là một dấu chấm tròn? Trong đầu ngươi có phải tràn ngập dấu chấm hỏi hay không?”

“Cút cho ta!”

Quân Thường Tiếu ở trong lòng rít gào.

Hệ thống nói: “Lấy tính cách kí chủ, quốc khố nhiều tài nguyên như vậy rõ ràng có thể lấy hết đi, vì sao phải để lại một nửa?”

“Ta vui!”

“Kí chủ vì sao cầm đi các loại tài nguyên, lại luyện chế một viên cực phẩm Liệu Thương Đan lưu lại?”

“Ta vui!”

“Ngay cả giải thích cũng không giải thích.”

Hệ thống nói: “Ra kết luận chính là...” Nó dừng một chút, sửa lời: “Kí chủ vui vẻ là tốt rồi.”

“Ngươi nói nhảm nhiều quá!”

Quân Thường Tiếu không đi để ý tới nó nữa, dọc đường hầm thời không lao đi cực nhanh.

Thật ra nguyên nhân có liên quan tài nguyên chỉ lấy đi một nửa, ở chỗ thủ phạm xâm nhập Tinh Vẫn đại lục chung quy là Lăng Bình nữ hoàng, không quan hệ với nữ nhân kia.

Về phần lưu lại một viên Liệu Thương Đan cực phẩm... Bởi vì nàng, khiến mình hoàn thành không ít nhiệm vụ, lại từ nhị phẩm bước vào ngũ phẩm kiếm võ song thánh, coi như vì đáp tạ đi.

“Ha ha.”

Hệ thống nói: “Giải thích thật tái nhợt vô lực.”

...

Trong tẩm cung nữ hoàng chi thành, tấu chương phê duyệt xong đã phân tán đầy đất, Mân Côi nữ hoàng đầu bù tóc rối đứng, lá thư kia luôn nắm ở trong lòng bàn tay.

“Quân Thường Tiếu.”

“Ta biết không giữ được ngươi, ta biết ngươi sẽ đi.”

“Nhưng...” Nàng cúi đầu, nước mắt từ khuôn mặt chảy xuống, nói: “Ngươi vì sao phải bỏ ta!”

“Tinh Vẫn đại lục các ngươi có tập tục, Hồn tộc đại lục ta cũng có tập tục, không trải qua ta đồng ý, ngươi vĩnh viễn là phu quân của Hoa Mân Côi ta!”

“Vù!”

Mân Côi nữ hoàng mang đan dược Quân Thường Tiếu lưu lại cầm lên, không chút do dự nuốt vào.

“Vù vù!”

“Vù vù!”

Cực phẩm Liệu Thương Đan lan ra ở trong cơ thể, mỗi một tấc da thịt cùng kinh mạch đều được chữa trị, thực lực cùng trạng thái nháy mắt khôi phục đến đỉnh phong!

Mân Côi nữ hoàng đau lòng muốn chết đã quên kinh ngạc đan dược thần kỳ, hai mắt đỏ bừng ngẩng đầu, nói: “Quân Thường Tiếu, trừ phi ta chết, quan hệ vợ chồng của ngươi ta, vĩnh viễn sẽ không giải trừ!”

Bên ngoài.

Mây đen dày đặc, mưa to tầm tã.

“Lại sắp biến thiên rồi.”

Lão giả nọ đứng ở trong thành lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “Tới lúc trở về bẩm báo chủ nhân rồi, lấy Hồn tộc đại lục hẳn là không thành vấn đề.”

“Vù —————— “

Một luồng hào quang lặng yên không một tiếng động từ nữ hoàng chi thành bay ra, sau đó như dung nhập không gian tầng sâu.

...

“Rắc rắc rắc!”

Chỗ đường hầm thời không nối liền Tinh Vẫn đại lục, Thúy Hoa thể hoàn toàn ăn một miếng ra cái lỗ thủng, sau đó Quân Thường Tiếu từ bên trong bay ra, vững vàng đáp ở trên cát vàng.

“Tông chủ đã trở lại!”

“Tông chủ đã trở lại!”

Trong Vạn Cổ thành nhất thời trở nên náo nhiệt.

Tiết Nhân Quý cùng Đào Nguyên tận chức tận trách vội vã chạy tới Phủ Thành chủ, nhìn thấy Quân Thường Tiếu nhiều ngày không gặp, rất nhớ nhung, vội vàng chắp tay nói: “Tông chủ!”

“Hai vị.”

Quân Thường Tiếu cười nói: “Vất vả rồi.”

“Không vất vả!”

“Truyền lệnh xuống, bảo toàn bộ thành viên Chiến Kỵ đường quay về tông môn, tòa Vạn Cổ thành này giữ lại để làm ăn đi.”

Hai người vẻ mặt ngạc nhiên.

“Tông chủ.”

Tiết Nhân Quý nói: “Không phải cần phòng bị Hồn tộc đại lục xâm nhập sao?”

“Không cần.”

Quân Thường Tiếu nói: “Đường hầm nối liền hai vị diện đã bị phong tỏa triệt để, bọn họ sẽ không đánh tới được.”

Lần này đi Hồn tộc đại lục, mang quốc khố cướp bóc một phen, cũng coi như hoàn thành chỉ tiêu đánh cướp, sau khi trở về lại lệnh Thúy Hoa mang nó phong tỏa, liền đại biểu hai vị diện, từ nay sẽ không có bất cứ sự liên hệ nào nữa.

“Vâng!”

Cùng ngày, thành viên Chiến Kỵ đường cùng với mấy chục vạn hung thú đóng ở Vạn Cổ thành rút hết về tông môn, chỉ để lại một tòa thành trì cực có phong cách, thành thị cát vàng đứng ngạo nghễ dùng cho trung chuyển khoáng thạch.

Đứng ở trên thành lâu.

Nhìn về phía chỗ phong ấn từng đi thông Hồn tộc đại lục, Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng nói: “Tất cả đều đã kết thúc.”

“Chưa chắc.”

Hệ thống nói: “Lấy tính cách Mân Côi nữ hoàng, tu vi chỉ cần khôi phục, khẳng định sẽ đến Tinh Vẫn đại lục tìm ngươi.”

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Nàng nếu có thể đến nơi đây, mấy ngàn năm trước đã tới.”

“Hơn nữa.”

“Chưa diệt Hồn tộc, đã rất nhân từ rồi.”

“Nếu nữ nhân kia dám đến trả thù, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nàng.”

Quân Thường Tiếu đã mang mình thật sự coi là người Tinh Vẫn đại lục, cho nên quan hệ với Hồn tộc đại lục luôn phân loại là thù địch.

Hệ thống nói thầm: “Người ta có lẽ không phải tới tìm thù, mà là tới tìm chồng thì sao.”

“Móa!”

Quân Thường Tiếu rít gào: “Chuyện này, về sau không được nhắc lại!”

...

Phó bản Hồn tộc đại lục đã kết thúc.

Tuy, Quân Thường Tiếu chưa thể hàng phục Mân Côi nữ hoàng, để tông môn lại thêm đường chủ thực lực cường hãn, nhưng thu hoạch lượng lớn tài nguyên và tăng lên cấp bậc cũng coi như thắng lợi trở về.

“Vù!”

Dung nhập siêu năng truyền tống trận, quay về Vạn Cổ tông.

Nhưng, ở trong quá trình truyền tống dày đặc, Quân Thường Tiếu luôn có thể trong lơ đãng nhớ tới nữ nhân dựa bàn phê duyệt tấu chương kia, vì thế lắc đầu cười khổ nói: “Ta giúp nàng một lần nữa đoạt lại ngôi vị hoàng đế, lấy đi tài nguyên trong quốc khố coi như là thù lao.”

“Lần thứ năm trăm sáu mươi hai.” Hệ thống giúp hắn nhớ.

...

“Đạp!”

Hậu sơn Vạn Cổ tông, khi Quân Thường Tiếu từ truyền tống trận đi ra, Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đám đệ tử hạch tâm song song bày hàng, đồng thanh hô: “Cung nghênh tông chủ trở về!”

Tiết Nhân Quý và Đào Nguyên trước một bước quay về tông môn, cho nên tin tức có liên quan tông chủ trở về, đã sớm lập tức truyền bá ra.

Nhìn đệ tử mình dụng tâm bồi dưỡng, trên mặt Quân Thường Tiếu hiện lên mỉm cười.

Cảm giác về nhà, đúng là thoải mái!

“Đô đô!”

Thanh âm Quân Thường Tiếu vang lên trên hậu sơn: “Mau cho bổn tọa một bàn Mãn Hán toàn tịch!”

(Mãn-Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy)

“Ta đã bắt tay vào an bài, chúc mừng tông chủ đại nạn không chết!” Liễu Uyển Thi vẻ mặt hồn nhiên cười nói.

“...”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu run rẩy.

Nhưng, nghĩ đến mình thiếu chút nữa ngã ở Hồn tộc đại lục, thiếu chút nữa không có cách nào trở về, tiểu nha đầu dùng ‘đại nạn không chết’ để hình dung thật ra cũng chuẩn xác.

“Éc ———————— “

Ngay lúc này, trên không hậu sơn truyền đến tiếng kêu dị thường bén nhọn, Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói: “Chim đâu ra thế?”

“Tông chủ.”

Lý Thanh Dương vội vàng nói: “Đây là chim của Dạ sư đệ.”

“Hắn sao có thể có chim?”

“Cái này... Đệ tử cũng không rõ.”

“Tên kia đâu?”

“Dạ sư đệ cùng Tiêu sư đệ ở ba ngày trước rời khỏi tông môn, đi đánh Quần Anh Oái Tụy bảng rồi.”

Quân Thường Tiếu không hỏi nhiều nữa, bước vào phòng ăn, chờ sau khi dọn lên một bàn món ngon, bắt đầu ăn như hùm như sói.

Liễu Uyển Thi đau lòng ngồi ở bên cạnh, cũng giúp hắn rót rượu, nói: “Tông chủ, uống ngụm rượu, đừng nghẹn.”

“Ừm ừm.”

Quân Thường Tiếu vội vàng nâng tay đi lấy chén rượu.

Nhưng, trong thức hải nhất thời hiện ra ở trong cung điện cùng Mân Côi nữ hoàng thành hôn bưng lên rượu giao bôi.

“Bốp.”

Phất tay mang chén rượu đánh bay đi, tâm phiền ý loạn nói: “Đổi nước trắng cho bổn tọa.”

“Vâng vâng.”

Liễu Uyển Thi vội vàng hướng Nhị Hắc nháy mắt ra dấu, trong lòng phi thường khó hiểu nói: “Ta lại chưa trêu chọc tông chủ mất hứng? Hắn sao đột nhiên phát giận thế.”

------------


Bình Luận (0)
Comment