Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1141 - Chương 1141. Tông Chủ, Mời Nói Ra Chuyện Xưa Của Ngươi

Chương 1141. Tông chủ, mời nói ra chuyện xưa của ngươi
“Ầm!”

“Ầm!”

Vương thành, đài thi đấu, truyền đến tiếng chiến đấu bùng nổ, linh năng cường đại khuếch tán ra, dọa quần chúng vây xem sắc mặt biến đổi hẳn.

“Ta đầu hàng... Ta nhận thua...”

“Ầm!”

Võ giả ngã trên đài điên cuồng phun máu tươi bị đá xuống.

Dạ Tinh Thần góc cạnh rõ ràng, ngạo nghễ vô song thu chân, hai tay khoanh lại, thản nhiên nói: “Còn có ai không phục? Cứ lên đài chiến.”

“Kẻ đáng giận!”

Võ giả dưới đài ai cũng giận dữ không thôi.

Nếu không phải đã bị đánh ra mấy chục tên, hơn nữa thực lực đều không ở dưới mình, bọn họ khẳng định xuất chiến, liều chết đến cùng với cái tên cuồng vọng này!

Dạ Tinh Thần đợi một lát, thấy chưa có ai lên đài, thản nhiên nói: “Một đám nhu nhược.”

“...”

Trong thành phàm là võ giả có chút thanh danh, đều bị chọc giận đến sắp hộc máu.

“Vù!”

Dạ Tinh Thần nhảy xuống đài, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tiêu Tội Kỷ ngậm cỏ dại từ lầu cao phụ cận nhảy xuống, nói: “Dạ sư đệ, ngươi bây giờ đã tiến vào hạng mười phòng chữ Thiên rồi.”

“Còn kém xa lắm.” Dạ Tinh Thần nói.

Kiếp trước không lấy được đầu bảng chữ Thiên, đời này phải lấy được, như thế mới có thể bù lại tiếc nuối.

Nhưng, ngay tại lúc hai người rời khỏi thành trì chuẩn bị tiếp tục bước lên con đường đánh bảng, bên tai truyền đến tình báo Tế Vũ đường gửi tới.

“Tông chủ đã trở lại!” Tiêu Tội Kỷ mừng rỡ nói.

Dạ Tinh Thần cân nhắc một chút rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về tông môn.”

A Ngưu thay đổi rồi.

Đổi làm trước kia, quyết định đi tranh bảng đi tranh đứng đầu bảng, khẳng định sẽ một đường đi đến cùng, hôm nay tông chủ trở về, ngược lại thay đổi chủ ý.

Quân Thường Tiếu mãn kiếp ế từ Hồn tộc đại lục trở về, không phải bởi vì Mân Côi nữ hoàng mà tâm phiền ý loạn sao.

Cho nên.

Con người là sẽ thay đổi.

Sự thay đổi này, cần quá trình.

...

“Tông chủ?”

Trong đại điện, Ngụy lão đứng ở trước mặt Quân Thường Tiếu thật lâu, thấy hắn không nói một lời, liền dò hỏi: “Nghĩ cái gì thế?”

“A...”

Quân Thường Tiếu lấy lại tinh thần, nói: “Không... Không nghĩ cái gì.”

Nếu đổi làm Đinh Thịnh Vượng cùng Chân Đức Tuấn, bọn họ khẳng định sẽ không để ý, nhưng, đứng ở trước mặt là ai? Siêu cấp cao thủ tình trường Ngụy Thanh Phong!

Hắn lấy mắt lửa ngươi vàng nhìn thấu ba ngàn hồng trần, lĩnh hội thiên địa chí ái đó của hắn, nháy mắt bắt giữ được khác biệt.

“Tông chủ.”

Ngụy lão ngưng trọng nói: “Vẻ mặt trên mặt ngươi nói cho ta biết, ngươi đang nhớ một người, còn là một nữ nhân.”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Quân Thường Tiếu trợn mắt trắng dã, nói: “Ta lại không phải ngươi, như sao có thể nhớ nữ nhân.”

Ngụy lão ngồi xuống, giọng điệu sâu xa nói: “Trên đời này, chém không đứt chải còn loạn chỉ có cảm tình giữa nam nữ, tông chủ có thể nói ra, ta giúp ngươi trừ lo giải nạn.”

Hệ thống nói: “May mà có cao thủ tình trường, có lẽ có thể giúp kí chủ thông suốt.”

Nhưng, hắn vẫn đã xem nhẹ thực lực của Quân Thường Tiếu, bởi vì người ta vội vàng gạt đi đề tài, nói: “Ngụy lão, tìm bổn tọa có việc gì?”

“...”

Ngụy lão yếu ớt nói: “Không phải tông chủ gọi ta tới sao?”

Quân Thường Tiếu lúc này mới nhớ ra, vỗ ót nói: “Ai da, xem cái trí nhớ này của ta.”

“Ngụy lão, gần đây bổn tọa không có mặt, các loại dược liệu gieo trồng như thế nào?”

“Ngụy lão, ta nơi này có chút hạt giống vị diện khác, phẩm chất cũng không tệ, ngươi có thể bảo thành viên Y Dược đường trồng trước.”

“Ngụy lão...”

“Tông chủ.”

Ngụy lão ngắt lời: “Nếu ngươi có chuyện trên cảm tình, xin mau chóng xử lý thỏa đáng, nếu không sẽ chỉ nên chặt đứt mà không đứt, ngược lại bị nó làm loạn!”

“Ta không có chuyện trên cảm tình.”

Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: “Để tông môn trở nên mạnh hơn, là theo đuổi suốt đời của ta.”

“Được rồi.”

Ngụy lão bắt đầu nói tới chính sự, sau khi nói xong cáo từ rời khỏi.

“Ngụy lão.”

Mới vừa đi đến cửa đại điện, Quân Thường Tiếu gian nan mở miệng nói: “Cái kia... Có chuyện, bổn tọa muốn thỉnh giáo ngươi một chút.”

“Vù!”

Ngụy lão nháy mắt ngồi về vị trí ban đầu, lấy một bộ dáng ta là sư phụ mở đường tình cảm của ngươi khoát tay, nói: “Tông chủ, mời nói ra chuyện xưa của ngươi.”

“...”

Đây rốt cuộc là trừ lo giải nạn cho mình, hay là tới nghe hóng hớt thế?

Thôi, thôi.

Quân Thường Tiếu lắc đầu, mang việc trong lòng mình nói cho hắn, cũng ở trước khi bắt đầu kể lập lại nói: “Tuyệt đối phải giữ bí mật, đừng nói cho người khác!”

“Vâng!”

...

“Cái gì? !”

Ngụy lão thiếu chút nữa đứng lên, cả kinh nói: “Tông chủ ở Hồn tộc đại lục cùng Mân Côi nữ hoàng thành... Ô... Ô...”

Quân Thường Tiếu bịt mồm của hắn, rít gào nói: “Ngươi là muốn cho trên dưới tông cửa đều nghe được sao!”

Ngụy lão không phải muốn cho cả tông môn nghe được, mà là tông chủ đi vị diện khác một chuyến, thế mà mang chung thân đại sự xử lý rồi, cái này quả thực... Nhất định đang nằm mơ, nhất định còn chưa tỉnh!

“Bốp!”

Đánh vào trên mặt, cảm nhận được đau đớn!

Không phải mơ!

Đây là điều vô cùng chính xác!

Ngụy lão lấy một loại ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Quân Thường Tiếu, thầm nghĩ: “Tông chủ loại người dựa vào thực lực độc thân này thế mà thành hôn, quả thực chính là kỳ tích lớn nhất trên thế giới!”

Khi hắn tiếp tục nghe, mới biết được tông chủ và Hồn tộc nữ hoàng chỉ là gặp dịp thì chơi, chẳng qua là muốn thu hoạch quyền lợi nắm giữ vị diện này.

“Một khi đã như vậy.”

Ngụy lão nói: “Tông chủ vì sao ưu sầu?”

“Ta cũng không biết sao lại thế, sau khi trở lại Tinh Vẫn đại lục, luôn lơ đãng nhớ tới nàng.” Quân Thường Tiếu bực bội nói.

Ngụy lão sau khi tự hỏi một phen, nói: “Tông chủ lúc ấy có lẽ là gặp dịp thì chơi, hôm nay sợ đã động chân tình rồi.”

“Không có khả năng!”

“Cảm tình loại chuyện này, nói đến là đến rất đột ngột.”

“...”

Quân Thường Tiếu nói: “Có phương pháp giải quyết không?”

Ngụy lão nói: “Trở về tìm nàng.”

Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: “Ý tứ của ta là, như thế nào quên nàng!”

“Vẫn là trở về tìm nàng.” Ngụy lão nói: “Các ngươi đều là người trưởng thành, mang sự tình nói rõ, mọi người dễ tụ dễ tan đi.”

“...”

Quân Thường Tiếu trợn mắt trắng dã, nói: “Nói như chưa nói.”

Ngụy lão nói: “Tông chủ, ta lấy thân phận người từng trải nói cho ngươi, chuyện trên cảm tình nếu xử lý không tốt, sẽ ở về sau như ác mộng ngày ngày tra tấn ngươi.”

Quân Thường Tiếu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, nói: “Ta tin tưởng thời gian có thể phai nhạt tất cả.”

“Nếu tông chủ có thể quên nàng, nói lên ngươi cũng chưa động tình.” Ánh mắt Ngụy lão đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc nói: “Bởi vì cảm tình thật sự, là sẽ vĩnh viễn in ở trong lòng.”

“A a!”

Quân Thường Tiếu ôm đầu nói: “Ngươi càng nói ta càng tâm phiền ý loạn!”

...

Chạng vạng.

Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ đã trở lại.

Hai người vốn tính đi bái kiến tông chủ, nhưng đến thư phòng, lại bị ‘đã nghỉ ngơi’ làm lý do từ chối ngoài cửa.

Vài ngày kế tiếp.

Quân Thường Tiếu luôn mang mình nhốt ở trong phòng không đi ra, không khỏi khiến cao tầng cùng đệ tử rất lo lắng.

“Kẹt....”

Năm ngày sau, cửa phòng mở ra.

Quân Thường Tiếu tinh thần toả sáng đi ra.

Sau khi trải qua nghiêm túc tự hỏi, hắn lựa chọn quên tất cả, mang tâm tư dùng ở trên phát triển tông môn.

“Vù!”

Đến hậu sơn, an trí thời không bí cảnh trung phẩm, vỗ vỗ tay nói: “Có loại bí cảnh một tháng có thể tăng tốc mười ngày hơn nữa gấp trăm lần này, tốc độ đệ tử đột phá sẽ chỉ nhanh hơn.”

“Tông chủ.”

Lê Lạc Thu truyền âm nói: “Ma Đế Môn có động tác mới.”

“Ồ?”

Quân Thường Tiếu lập tức tới Tế Vũ đường, sau khi cẩn thận nghe tình báo, như có hứng thú bẻ ngón tay, nói: “Môn chủ Ma Đế Môn đi Tây Hải Linh Châu làm gì?”

...

“Vù —————— “

Trong vũ trụ tối tăm, một luồng ánh sáng bay vút qua, sau đó tiến vào trong một vị diện hoang vắng, dần dần hội tụ thành hình tượng lão giả.

“Chủ nhân.”

Lão cung kính nói: “Hồn tộc đại lục tìm hiểu rõ ràng, thực lực chỉnh thể không cao.”

Trên đồi núi phía trước lão giả, một bóng người cao lớn mây mù màu đen bao phủ đang đứng, có bốn gã vật dáng người không đồng nhất, hình thái không thuộc nhân loại đứng cạnh.

“Thực lực không cao?”

Bóng người màu đen xoay người, hiển lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, cái trán thế mà còn khắc chữ ‘Soái’, thanh âm rất bén nhọn nói: “Sao có thể ở trong mấy ngàn năm, lần lượt diệt vài vị diện thế?”

Lão giả nói: “Hồn tộc có một loại thần thông đặc thù, lấy hình thái linh hồn ký túc ở trong cơ thể sinh vật khác, sau đó chờ sau khi đối phương cường đại chiếm để mình dùng.”

“Ồ?”

Nam tử chữ Soái cười tà mị nói: “Tộc đàn có thần thông, tựa như rất hiếm có đấy.”

“Vù!”

Vung áo choàng, ngạo nghễ nói: “Theo bổn soái tới Hồn tộc đại lục!”

“Chủ nhân.”

Sinh vật bộ dạng như con cóc bên cạnh mở ra cái miệng rộng nói: “Tinh Vẫn đại lục thì sao?”

“Xì.”

Nam tử chữ Soái khinh thường nói: “Loại vị diện rác rưởi này, giao cho bọn Vẫn Tinh là đủ, các ngươi theo ta đi giải quyết vị diện có thần thông đặc thù này trước.”

“Vâng!”

“Vù vù!”

Vị diện hoang phế, một chiến thuyền khổng lồ tối đen như mực từ từ bay lên, sau đó ‘Vù’ dung nhập không gian biến mất không thấy nữa.

------------


Bình Luận (0)
Comment