Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1152 - Chương 1152. Không Sai, Chúng Ta Đến Từ Thượng Giới

Chương 1152. Không sai, chúng ta đến từ thượng giới
Quân Thường Tiếu khôi phục thần chí đã hư thoát, dẫn tới bị người khác xách lên cũng không có sức đi phản kháng.

Chủ yếu là bị khí thô bạo chi phối, điên cuồng tấn công phong ấn đại trận ba ngày tạo thành.

Bạch La Sát và Hắc La Sát hai anh em này cũng chẳng tốt hơn là bao.

Ra sân bị điên cuồng hành hạ một trận, sau đó lại thủ đại trận ba ngày, giờ phút này cũng là sắc mặt tái nhợt, suy yếu đến cực điểm, chẳng qua cũng có thể đi lại bình thường.

Đây là hiểu lầm? Nghe hắn giải thích?

Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh!

Bạch La Sát bây giờ chỉ một ý niệm, mang tra tấn lúc trước chịu trả hết lại!

Đừng nhìn mình bây giờ trạng thái phi thường kém, nhưng hành hạ một tên so với mình còn hư thoát hơn, khẳng định không có bất cứ vấn đề gì!

Nhưng mà.

Muốn hành hạ Quân Thường Tiếu, phải hỏi Mân Côi nữ hoàng đồng ý không.

Rất xin lỗi, người ta không chỉ không đồng ý, còn mang Hồng Liên Yêu Nguyệt Đao lấy ra, đặt trên cổ Bạch La Sát.

Trong ánh mắt lạnh lẽo phát ra một khí thế ‘Ngươi nếu động vào hắn, ta liền giết ngươi’!

“...”

Vẻ mặt trên mặt Bạch La Sát trở nên đặc sắc.

Vì tàn quyển, thi triển Càn Khôn Nghịch Chuyển Đại Pháp tới vị diện phàm trần, vốn tưởng có thể cùng Đen To Ngốc hoành hành không kiêng kỵ, kết quả vừa tới đã bị điên cuồng hành hạ, bây giờ lại bị một người phụ nữ uy hiếp!

“Vù!”

Hắn buông lỏng tay ra, phủi bụi đất trên vai Quân Thường Tiếu, cười nói: “Tiểu tử tuấn tú như vậy, ta sao nỡ hành hạ chứ.”

Nhát cũng nhát có lý do như vậy, không hổ là cao thủ cao cao thủ.

Quân Thường Tiếu quá hư thoát, sau khi bị buông ra khó có thể chống đỡ thân thể, như bùn nhão gục xuống.

Mân Côi nữ hoàng một tay đón lấy hắn, dịu dàng nói: “Ngươi sau này nếu phế đi, ta nuôi ngươi cả đời.”

“...”

Quân Thường Tiếu rất muốn rít gào, nhưng tình trạng thân thể đã không cho phép, thậm chí cơn mệt mỏi mãnh liệt trào lên trong lòng, đầu nghiêng đi rồi ngất.

...

Một hồi kinh chiến đấu thiên động địa hoàn toàn tuyên bố chấm dứt, nhưng uy năng cường thế mang đến phá hoại, vĩnh viễn khó có thể khôi phục.

Ví dụ như, Hồn tộc đại lục vốn hoàn chỉnh, bị đánh vỡ ra vài khối lớn, chúng nó trôi đi rất xa, cùng cơ thể mẹ xa xa nhìn nhau.

Thê thảm nhất vẫn là khu vực Quân Thường Tiếu và nam tử chữ Soái giao chiến.

Không gian sụp xuống cực kỳ nghiêm trọng, mặt đất cũng có những chỗ lõm xuống, không trải qua năm tháng dài lâu, rất khó khôi phục nguyên trạng.

May mắn duy nhất là.

Bởi cách khu Hồn tộc hoạt động phi thường xa, cho nên chưa tạo thành sinh linh đồ thán.

Nhưng, sau một trận chiến này, đại lục chia năm xẻ bảy, phương diện linh khí hạ xuống nghiêm trọng, hoàn cảnh ở lại so với trước kia càng thêm ác liệt.

Mân Côi nữ hoàng trở lại hoàng cung, nghe được báo cáo từ các nơi, mỗi khi ngồi ở trong tẩm cung đều cau mày, than thở.

Tuy hợp thể với Quân Thường Tiếu mang nam tử chữ Soái kia đánh chạy, nhưng đại lục gặp đại nạn này, sẽ chỉ làm cuộc sống của tộc nhân càng thêm khó khăn, thân là người cầm quyền vị diện, làm sao không lo lắng cùng quan tâm chứ.

Đặt tấu chương trong tay xuống, Mân Côi nữ hoàng quay đầu nhìn về phía Quân Thường Tiếu nằm ở trên giường hôn mê hai ngày, lấy bên má khẽ dán vào trước ngực hắn nơi có chứa trái tim nhảy lên, thấp giọng nói: “Phu quân, ta nên làm cái gì bây giờ?”

Cũng may Cẩu Thặng ngất, bằng không khẳng định một tay đẩy nàng ra, nói: “Mọi người đều là thần tiên, đừng quấy rầy ta nữa được không?”

...

Lần này lực lượng tượng đá mang đến tác dụng phụ so với trước kia mãnh liệt hơn, Quân Thường Tiếu hôn mê tận năm ngày mới tỉnh lại.

Mân Côi nữ hoàng luôn ở tẩm cung một tấc cũng không rời chiếu cố hắn, không lên chầu sớm, tấu chương cũng không phê.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta đang cười, ngươi lại trở lại rồi.”

“Đừng cho rằng ta trở về là vì giúp ngươi, ta thật ra là đang giúp chính ta.”

“Vô luận nguyên nhân, ta đều phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi cứu vớt Hồn tộc đại lục.”

“...”

Vì giữ khoảng cách nhất định với nữ nhân này, vừa hơi khôi phục Quân Thường Tiếu cố gắng đứng lên, kéo thân thể suy yếu đi ra khỏi tẩm cung, sau đó ngồi ở trong đình nhỏ bên ngoài.

Mân Côi nữ hoàng đứng ở trước cửa sổ tẩm cung, trên mặt hiện lên mỉm cười tiểu nữ nhân mới có, si ngốc nói: “Phu quân ta thật đẹp trai nha.”

Xong rồi.

Hồn tộc nữ hoàng luân hãm rồi.

Nguồn gốc của cảm tình, không phải vì Quân Thường Tiếu đột nhiên tới bảo hộ nàng, mà là thành lập ở hai người ngay từ đầu gặp nhau, sau đó chậm rãi tiếp xúc thăng hoa.

“Trạng thái ta bây giờ, bao lâu có thể khôi phục.”

Quân Thường Tiếu ngồi ở trong đình nhỏ, tâm phiền ý loạn hỏi.

Hệ thống nói: “Đại khái cần một năm tới năm rưỡi.”

“...”

Quân Thường Tiếu nhíu mày nói: “Kẻ trên mặt khắc chữ Soái kia, có lẽ còn có thể đến tiếp, ta phải nhanh chóng quay về Tinh Vẫn đại lục.”

Hệ thống nói: “Nhìn từ trình độ kí chủ lúc trước hành hạ hắn một trận, ít nhất phải dưỡng thời gian rất lâu mới có thể khỏi hẳn.”

“Thật sao?”

“Sờ lương tâm của mình nói, ta có khi nào lừa gạt kí chủ!”

“Cái đó thì không có.”

Hệ thống tuy lúc nào cũng tiếp thị, nhưng cho Quân Thường Tiếu giúp đỡ vẫn là rất lớn, hơn nữa, còn phải hàng ngày thừa nhận phiêu lưu bị đánh mặt.

Loại hệ thống không cưỡng chế kí chủ đi làm chuyện gì, thời khắc mấu chốt lại có thể đứng ra, trừ ngẫu nhiên lải nhải một chút này, quả thực lương tâm đến không thể lương tâm hơn nữa.

“Tên kia cho dù sẽ không giết tới, ta cũng phải mau chóng điều dưỡng khỏi thương thế mới được.”

Quân Thường Tiếu tính vận dụng thời không bí cảnh để triệt tiêu thời kỳ suy yếu, nhưng cách lần trước đi vào tròn một tháng còn thiếu vài ngày, cho nên chỉ có thể đợi.

“Đúng rồi.”

“Hai người bị ta đánh kia lai lịch thế nào?”

“Hẳn là đi ngang qua đi.”

Nói chính xác, Hắc Bạch La Sát là tới xem náo nhiệt, kết quả náo nhiệt chưa xem được, ngược lại bị... Không đề cập tới, đau lòng.

Quân Thường Tiếu nâng cằm nói: “Lấy trạng thái ta lúc ấy đánh mất lý tính, mang hai người bọn họ hành hạ một canh giờ, thế mà còn có thể bố trí trận pháp đánh tiêu hao với ta, thực lực tuyệt không đơn giản.”

“Đâu chỉ không đơn giản.”

Hệ thống nói: “Ta thấy phi thường khủng bố!”

Quân Thường Tiếu không nhớ rõ chuyện lúc trước, nó xem toàn bộ hành trình, hai người bị ấn ở trên mặt đất dùng sức ma sát, kết quả chẳng có chuyện rắm gì cả, quả thực là yêu quái!

“Hai người bọn họ đâu?”

“Bị Mân Côi nữ hoàng nhốt ở địa lao.”

Quân Thường Tiếu tới địa lao.

Mới vừa đi vào, liền nhìn thấy trong phòng giam quy cách cao, Hắc Bạch La Sát ngồi xếp bằng, quanh thân bị nhiều tầng xiềng xích trói buộc.

Cho dù tu vi bị áp chế, lấy thực lực bọn họ cũng có thể dễ dàng phá vỡ, nhưng bởi vì duy trì ổn định phong ấn đại trận, giờ phút này còn ở trạng thái suy yếu, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm tù phạm.

“Đáng tiếc.”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Không nhốt ở địa lao Vạn Cổ tông ta, bằng không Triệu Đậu Đậu lại có bạn tù rồi.”

“Hai vị.”

Ngồi xuống, nói: “Thật sự xin lỗi, ta thực sự không phải cố ý!”

Hai người này thực lực rất mạnh, Quân Thường Tiếu khát vọng nhân tài hy vọng có thể xóa bỏ hiềm khích trước đó kết quan hệ tốt với họ, nếu có thể lừa dối đến tông môn thì không còn gì tốt hơn nữa.

“Hừ!”

Hắc La Sát hừ lạnh một tiếng.

Bạch La Sát cả giận nói: “Tiểu tử, nếu không phải một số nguyên nhân nào đó, hai chúng ta bóp chết ngươi cùng bóp chết con kiến thoải mái như nhau.”

“Hai vị nhìn qua là biết cường giả oai hùng vĩ ngạn, đức cao vọng trọng.” Quân Thường Tiếu chắp tay nói: “Tự nhiên cũng là trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, cũng đừng chấp nhặt với Quân mỗ.”

Hắc Bạch La Sát thiếu chút nữa hộc máu.

Ngươi lúc hắc hóa, là muốn hành hạ tới chết chúng ta.

Nếu không phải đến từ thượng giới, có thân thể mạnh mẽ phàm nhân không có, sợ sớm đã chết trăm ngàn lần rồi!

“Hai vị.”

Quân Thường Tiếu hỏi: “Đến từ phương nào?”

“Tiểu tử.”

Bạch La Sát lạnh lùng nói: “Không nên hỏi chúng ta đến từ phương nào, bởi vì nói ra có thể dọa chết ngươi.”

“Dọa chết ta?” Quân Thường Tiếu gãi gãi đầu, cười nói: “Thực không dám giấu, Quân mỗ từ nhỏ chính là bị dọa lớn lên, trừ phi... Các ngươi đến từ thượng giới.”

“Không sai.”

Bạch La Sát ngạo nghễ nói: “Chúng ta đến từ thượng giới.”

Dát!

Không khí lập tức đọng lại.

Biểu cảm trên mặt Quân Thường Tiếu trở nên đặc sắc, sau đó ‘Phốc’ cười ra tiếng, sau đó cố gắng dừng lại, nhưng căn bản không nín được, cuối cùng phát rồi không thể thu cười phá lên ‘Ha ha ha’.

Thượng giới?

Hắn sao mà hài hước như vậy chứ, hắn sao mà chém gió như vậy chứ!

------------


Bình Luận (0)
Comment