Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1157 - Chương 1157. Vạn Cổ Tông Không Có Người Thường Sao?

Chương 1157. Vạn Cổ tông không có người thường sao?
Tinh Vẫn đại lục.

Quân Thường Tiếu lại một lần nữa trở lại.

Lần trước trở về hoàn thành không ít nhiệm vụ, cảnh giới tăng lên vài phẩm, mang về các loại tài nguyên võ đạo.

Lần này càng sướng hơn, trực tiếp mang về hai Võ Đế, còn là đến từ thượng giới!

Một khắc đó bước vào cố thổ, Quân Thường Tiếu kìm lòng không được cất tiếng hát vang, kết quả mang Hắc Bạch Song Sát hát mí mắt trợn lên, miệng sùi bọt mép, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự tại chỗ.

Nếu ca hát cũng có thể lấy để chiến đấu, Cẩu Thặng đã đạt tới cấp bậc vô địch thật sự tịch mịch.

“Đến nha, mau...”

“Tiểu đệ đệ, đừng hát nữa, ca ca ta còn muốn sống thêm hai năm!”

Hắc Bạch Song Sát trăm miệng một lời, vẻ mặt trên mặt phi thường đau khổ, giống như có thể thất khiếu chảy máu bất cứ lúc nào.

“A...”

Quân Thường Tiếu từ bỏ biểu đạt tâm tình, sau đó mang hai người tiến vào Vạn Cổ thành cũng mượn dùng siêu năng truyền tống trận về tới Vạn Cổ tông.

“Không tồi.”

Hắc La Sát kinh ngạc nói: “Một vị diện phàm trần cấp thấp, thế mà có hệ thống truyền tống!”

Nhưng, khiến hắn càng thêm chấn động vẫn là sau khi tiến vào Vạn Cổ tông, ơ từng đệ tử nhìn thấy.

“Đen To Ngốc.”

Bạch La Sát trừng mắt nói: “Đệ tử tông môn này, phương diện linh căn tư chất không tính là cao, nhưng thân thể cùng linh năng tựa như đều rất ưu tú!”

“Không sai!”

Hắc La Sát gật đầu nói.

Người thường xem náo nhiệt, trong nghề trông lề lồi.

Đệ tử Vạn Cổ tông khởi đầu tiến vào phòng đắp nặn rèn luyện, sau đó trải qua lịch luyện tháp, luôn luôn ở tụ linh trận cao cấp tu luyện, ở cường độ thân thể cùng độ tinh khiết của linh năng mà nói, tuyệt đối không thể bắt bẻ!

Ở bên ngoài, vô luận gia tộc hay tông môn, đều lấy linh căn tư chất cân nhắc tiền đồ cùng tương lai của một người.

Nhưng, ở nơi này cho dù chỉ có linh căn phẩm thấp phàm phảm, chỉ cần chịu cố gắng chịu giao tranh, đều có thể lấy được thành tựu cao hơn so với thượng phẩm cực phẩm thậm chí thánh phẩm.

Đây là Vạn Cổ tông, khói lửa khác biệt.

Ngay lúc này, ánh mắt Hắc Bạch Song Sát đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, bởi vì phương hướng nhà ăn, một người trẻ tuổi miệng ngậm cây tăm đi ra.

“Ừm?”

Hà Vô Địch cũng phát hiện hai người bọn họ, trên mặt nhất thời nổi lên kinh ngạc.

“Như thế nào?”

Quân Thường Tiếu hỏi: “Hai vị ca ca quen với quan môn đệ tử này của ta?”

“Không quen.”

Hắc Bạch Song Sát lắc đầu nói.

Hà Vô Địch cũng không biết hai người bọn họ.

Nhưng có thể cảm nhận được đối phương trong lơ đãng phát ra khí tức không tầm thường, có lẽ... Đến từ vị diện cấp cao!

Ở một chỗ lâu, tự nhiên mà vậy sẽ có điểm khác biệt, Quân Thường Tiếu võ giả phàm trần như vậy rất khó phát hiện, nhưng Hà Vô Địch có thể phát hiện được.

Hắc Bạch Song Sát cũng bắt giữ được sự khác biệt tồn tại trên người hắn, cho nên đoán đối phương có thể cũng đến từ thượng giới.

Một vị diện phàm trần thế mà có võ giả thượng giới, thế mà bị thu làm quan môn đệ tử, cái này thật sự làm người ta không thể tin!

“Tiểu đệ đệ.”

Bạch La Sát cười nói: “Quan môn đệ tử này của đệ tư chất bất phàm, thành tựu tương lai tất nhiên không thể đo đếm.”

“Ca ca quá khen rồi.”

Quân Thường Tiếu nhìn thoáng qua Hà Vô Địch, dặn dò: “Đi, mang cổng đóng lại.”

“Vâng.”

Hà Vô Địch thu hồi ánh mắt, hướng chỗ sơn môn bước đi.

Bạch La Sát kinh ngạc nói: “Tiểu đệ đệ, để một đệ tử hạch tâm đi đóng cửa, có phải có chút hạ giá trị con người hay không?”

“Đây là chức trách của hắn.” Quân Thường Tiếu giải thích.

Chức trách?

Bạch La Sát mờ mịt.

Đầu óc Hắc La Sát xoay chuyển nhanh, sụp đổ nói: “Quan môn đệ tử này, chẳng lẽ chính là quan môn thực?”

(Thường hay nói quan môn đệ tử là đệ tử cuối, sau đó đóng cửa không thu đồ đệ. Bản thân ‘quan môn’ mang ý nghĩa đóng cửa, ở đây là chỉ công việc đóng cửa)

“Đúng rồi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Tông môn ta còn có khai môn đệ tử (đệ tử mở cửa) cơ.”

Bạch La Sát thiếu chút nữa ngã cắm xuống đất.

Quan môn đệ tử trong tông môn không phải đều là tồn tại trung tâm sao, sao đến chỗ hắn liền thực sự thành quan môn rồi!

“Quá kỳ quái rồi!”

“Phi thường kỳ quái!”

Hắc Bạch Song Sát ở trong lòng nói thầm, sau đó cho nhau một ánh mắt, đồng thanh thầm nghĩ: “Chẳng lẽ... Vạn Cổ tông này thật sự có liên quan với Thất Huyền Thánh Tôn?”

“Tông chủ!”

Ngay lúc này, Lý Thanh Dương nghe tin chạy tới.

Hắc Bạch Song Sát lấy ánh mắt sắc bén, lập tức phán đoán ra kẻ này có tư chất linh căn mạnh nhất vị diện phàm trần!

Kế tiếp, hai người sẽ một đường đi một đường chấn động.

Bởi vì Tô Tiểu Mạt, Lý Phi, Điền Thất đám đệ tử hạch tâm lục tục xuất hiện, vô luận tư chất hay các phương diện, đều có thể xưng là thiên tài đứng đầu vị diện phàm trần!

Bạch La Sát ở trong lòng sụp đổ gào rú: “Vạn Cổ tông không có người thường sao?”

“Ừm?”

Đúng lúc này, hai người thấy được Mã Vĩnh Ninh.

Người này, nhìn qua rất bình thường!

Đang tự hỏi, Mã Thiết Đôn (thớt sắt) đã đứng ở trong phòng bếp.

Hắn vung lên dao làm bếp, hóa thành vô số đao ảnh, bắt đầu thuần thục thái rau.

Mỗi một bộ sậu, mỗi một chi tiết đều khống chế đến hoàn mỹ, nhất thời khiến Hắc Bạch Song Sát sụp đổ lần nữa.

Một cái thớt sắt thế mà lĩnh ngộ ý nghĩa nào đó của đao đạo, cái này cũng thắc khoa trương đi!

Ài, không phải hai người họ không có kiến thức, mà là một tông môn vị diện cấp thấp, các đệ tử linh căn tư chất cùng thân thể, linh năng các phương diện hoàn toàn không xứng đôi, cái này thật sự quá mức trái với lẽ thường!

“Tông chủ.”

Lý Thanh Dương thấp giọng nói: “Hai vị này tựa như có chút không đơn giản.”

Hắn cũng không thể bắt giữ được khí tức đến từ thượng giới của Hắc Bạch Song Sát, nhưng từ khí tức hùng hậu trong lơ đãng phát ra cũng đại khái đoán ra, phương diện thực lực khẳng định phi thường cường đại.

Quân Thường Tiếu nói: “Bọn họ là Võ Đế, tự nhiên không đơn giản.”

“Thì ra là thế.”

Lý Thanh Dương sau khi đáp một câu, sau đó đột nhiên dừng chân ở tại chỗ, miệng dần dần mở ra, tròn xoe đôi mắt cả kinh nói: “Võ... Võ Đế? !”

...

Vạn Cổ tông sôi trào rồi.

Bởi vì tông chủ mang về hai người trung niên, thế mà có được tu vi Võ Đế!

Võ Đế.

Cảnh giới mạnh nhất Tinh Vẫn đại lục!

Từ sau thượng cổ, cùng với bài trừ kẻ đáng thương chết đi kia, cho đến ngày nay cũng mới chín người, hơn nữa đã mấy ngàn năm chưa từng lộ mặt!

Trong lúc nhất thời, mấy vạn đệ tử Vạn Cổ tông hội tụ trên diễn võ trường đồng loạt nhìn về phía bên trong đại điện, hy vọng may mắn thấy loại võ giả mạnh nhất đại lục này một lần!

“Tô sư huynh, tông chủ thế mà mang về hai Võ Đế!” Lý Phi kích động nói: “Trời ơi, đây chẳng lẽ là đang nằm mơ sao!”

Võ giả sinh hoạt ở Tinh Vẫn đại lục từ nhỏ đã biết, Võ Đế là người mạnh nhất thế gian, cũng mang họ coi là tín ngưỡng tuyệt đối, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở tông môn, còn tận hai người, làm sao mà không kích động phấn khởi.

Tô Tiểu Mạt sụp đổ nói: “Có thể từ trên người ta xuống trước hay không.”

Thì ra Lý Phi quá mức kích động cưỡi ở trên người hắn, ngẩng đầu nhìn về phía trong đại điện.

“Tô sư huynh.”

Lý Thượng Thiên chạy tới, nói: “Hai Võ Đế tông chủ mang đến là ai thế?”

“Cái này...”

Tô Tiểu Mạt sau khi cân nhắc chút, nói: “Khẳng định không phải Dạ Đế, tên đáng thương đó đã chết mấy ngàn năm.”

Dạ Tinh Thần trùng hợp vừa chạy tới, thiếu chút nữa nhịn không được giơ chân mang hắn đá đến Đông Bắc Lô Châu.

“Tông chủ sao lại mời tới hai Võ Đế chứ?”

Bùi A Ngưu đứng ở diễn võ trường, vẻ mặt lạnh nhạt phóng thích linh niệm tràn ngập qua, thẳng đến sau khi thấy rõ tướng mạo Hắc Bạch Song Sát, kinh ngạc nói: “Hai con hàng này là ai? Hoàn toàn không nhận ra!”

Hắn cùng đám người Tô Tiểu Mạt hiểu lầm rồi.

Cho rằng hai người mạnh nhất Quân Thường Tiếu mang về, là hai trong chín đại Võ Đế của Tinh Vẫn đại lục.

Hắc Bạch Song Sát ngồi ở vị trí đầu dưới đại điện cũng đang đánh giá, mấy vạn đệ tử hội tụ ở diễn võ trường, cũng kinh ngạc than thở bởi một tông môn phàm trần, thế mà toàn con mẹ nó đều là kỳ tài ngút trời!

“Ừm?”

Bạch La Sát phát hiện Dạ Tinh Thần, cười nói: “Tiểu đệ đệ, tên mặt mướp đắng kia bên ngoài có tư thái Võ Đế, về sau thành tựu chưa chắc thua gì quan môn đệ tử đó của đệ.”

“Quá khen, quá khen!”

Quân Thường Tiếu ôm quyền, nói: “Hai vị ca ca bụi bặm mệt mỏi từ Hồn tộc đại lục chạy tới, khẳng định đói bụng lắm rồi nhỉ, huynh đệ đã sai đệ tử bắt tay vào làm chuẩn bị đồ ăn.”

Bạch La Sát thì không tán đồng, nói: “Ca ca ta cùng Đen To Ngốc sớm đã có thực lực ích cốc, mấy trăm năm không ăn cũng không đói chết được, cho nên không cần tốn công chuẩn bị đồ ăn.”

Nói chính xác, ăn nhiều đồ ăn ẩn chứa thuộc tính cao hơn, hai người đối với thức ăn phàm trần hoàn toàn không nhấc lên nổi hứng thú, hơn nữa ở Hồn tộc đại lục cùng Quân Thường Tiếu ăn cơm, toàn bộ hành trình uống rượu không ăn đồ.

Thượng giới đại năng, khẩu vị có chút bắt bẻ.

------------


Bình Luận (0)
Comment